Tình cảnh trước mắt cực kỳ quỷ dị, Bích Vân thần nữ cao cao tại thượng lúc này lại tóc tai hỗn loạn, đầy nước mắt quỳ trên mặt đất, vẻ mặt Lâm Hoa dữ tợn, đôi tay hung ác đang đưa về phía mỹ nữ mảnh mai.
Lăng Nguyệt vừa vào cửa lập tức kêu lên một tiếng, ly trà trong tay rơi xuống, luống cuống đỡ Bích Vân thần nữ, đem cô gái mềm mại yếu ớt bảo hộ sau lưng, sau đó hung ác nhìn vẻ mặt vô tội của Lâm Hoa, nhẫn nhịn nói: "Thần nữ làm cái gì vậy?"
Lâm Hoa vô tội xòe hai tay, "Ta chỉ muốn đỡ Bích Vân thần nữ dậy."
Bích Vân thần nữ nhu nhược, vô lực nắm cánh tay Lăng Nguyệt, mềm giọng nói: "Dao nhi chỉ muốn đỡ ta đứng dậy, vậy mà ta không còn khí lực nào, mới té ngã trên đất."
Lâm Hoa chắc lưỡi, rõ ràng chính ngươi quỳ trên mặt đất, sao hiện tại lại là ta đẩy ngươi ngã xuống đất? Lâm Hoa buồn buồn nhìn Bích Vân thần nữ, há mồm muốn nói, Lăng Nguyệt đã cắt đứt lời nàng: "Thần nữ sao không cẩn thận như vậy, nếu đả thương bào thai trong bụng Thần Phi, Thần Quân sẽ không bỏ qua?"
Bào thai trong bụng? Lâm Hoa nghi ngờ, chuyển ánh mắt, quả thật thấy bụng Bích Vân thần nữ hơi nhô lên, lúc vào cửa nàng cứ nghĩ là Bích Vân thần nữ ăn quá nhiều, vậy mà lại là có bầu.
Nhưng còn Thần Phi?
"Bích Vân Thần nữ gả cho Thần Đế sao?" Không trách được dáng vẻ lớn lối như vậy, thị vệ Vũ Mộng Thiên cung đều nghe nàng ta chỉ huy, Lâm Hoa thật tâm nói: "Chúc mừng thần nữ."
Lăng Nguyệt cẩn thận đỡ Bích Vân thần nữ ngồi lên ghế, nghe được lời này thì hung hăng trừng mắt một cái, nói: "Thần nữ chớ nói lung tung, ba tháng trước Thần Phi đã gả cho Thương Nam Thần Quân, nói ra thì Thần nữ còn phải gọi một tiếng mẫu thân đại nhân, Thần nữ sao có thể gọi thẳng tục danh Thần Phi?"
Lâm Hoa như bị sét đánh, ngơ ngác đứng sững một chỗ, trong đầu trống rỗng, cứ như bị người ta lấy búa nện vào, cảm thấy đau nhức vô cùng.
Sắc mặt Bích Vân Thần nữ trở nên hồng hào, mỉm cười nói: "Dao nhi không cần đa lễ, Bạch Lân cực kỳ thương đứa con gái này, ta cũng hi vọng ngươi mạnh khỏe. Đến, sờ đệ đệ một cái a."
Lâm Hoa đần độn tiến lên, tay nhỏ bé run rẩy sờ trên nữ bụng Bích Vân thần, chỉ cảm thấy dưới bụng đang nhẹ nhàng phập phồng. Lâm Hoa như bị điện giật, sững sờ nhìn sắc mặt vui mừng của Bích Vân thần nữ mặt: "Dao nhi, xem ra đệ đệ cực kỳ thích ngươi, ngươi xem hắn đang chào ngươi kìa."
Lâm Hoa miễn cưỡng cười nói: "Chúc mừng Thần phi."
Bích Vân thần nữ khẽ vuốt cằm, nghiêng đầu phân phó Lăng Nguyệt đứng bên cạnh: "Lăng Nguyệt, ngươi đi bưng chút trà, ta khát nước."
Lăng Nguyệt vô cùng không cam lòng nhìn Lâm Hoa một cái, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, thân thể lảo đảo muốn ngã, bộ dáng bị đả kích rất lớn. Không nhịn được muốn nói gì đó, liếc thấy khóe mắt Bích Vân thần nữ, toàn thân chấn động, cuống quít cúi đầu đáp một tiếng, vội vã rời đi.
Lăng Nguyệt vừa đi, Bích Vân thần nữ liền đứng dậy, chậm rãi tới trước mặt Lâm Hoa, móng tay đỏ rực nắm cổ tay lạnh lẽo của Lâm Hoa, nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi mở miệng nói: "Dao nhi, tâm ý ngươi đối với Bạch Lân ta biết. Nếu là bình thường, ta chấp nhận gọi người một tiếng muội muội, nhưng hiện giờ ngươi bị đưa vào Yêu Giới, cả Thần giới đều biết con gái của Thương Nam Thần Quân đã gả cho Yêu Hoàng, ngươi nói làm như thế nào mới tốt."
Nói xong nước mắt lại tràn ra, thấy Lâm Hoa không nói, Bích Vân thần nữ lại tăng thêm sức ở tay. Lâm Hoa chỉ cảm thấy đau nhức kịch liệt, linh hồn trong nháy mắt trở về cơ thể, cuống quít tránh xa Bích Vân thần nữ, nhưng trên cổ tay trắng nõn đã hiện lên dấu tay đỏ ửng rất chói mắt.
Lâm Hoa cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve vết đỏ trên cổ tay, không ngờ Bích Vân thần nữ mềm mại yếu ớt, lại vận sức lớn như vậy.
Bích Vân thần nữ áy náy nói: "Dao nhi, ta chỉ là nóng nảy, không muốn thương tổn ngươi?"
Lâm Hoa lắc đầu, lặng lẽ nhìn vẻ mặt áy náy của
Bích Vân thần nữ, mở miệng hỏi thăm: "Ngươi nói, ta cứu Thần Quân, là giỡn sao?"
Sắc mặt Bích Vân thần nữ trong nháy mắt tối đi, mắt đẹp rưng rưng, nức nở nói: "Bạch Lân tự tiện đưa ngươi từ Yêu Giới trở về, giấu trong Vũ Mộng Thiên cung mấy ngày, cũng không có ai phát hiện. Nhưng không biết Yêu Hoàng lấy tin tức từ đâu, cho là Thần giới bắt ngươi đi, lần này Yêu Hoàng đã mang trăm vạn đại quân Yêu Giới tụ tập dưới đỉnh La Tiêu, tuyên bố, nếu trong vòng ba ngày không giao Yêu Phi sẽ đạp bằng Thần giới."
Lâm Hoa cả kinh, rõ ràng Phong Thanh Dương đuổi ta khỏi Yêu Giới, nếu không phải Thương Nam Thần Quân tới kịp, sợ rằng ngay cả hồn phách cũng không còn. Cái tên Yêu Hoàng chết tiệt, mặc kệ thằng con mình, chạy xuống Thần giới kiếm chuyện?
"Thần Đế nghe xong rất tức giận, hiện đã triệu Bạch Lân mang binh đến La Tiêu đối phó với Yêu Hoàng. Nếu Yêu Hoàng muốn tấn công vào Thần giới, chắc chắn phải đạp qua xác của Bạch Lân...... Dao nhi, ta cùng Bạch Lân quen biết mấy vạn năm, hắn một lòng bảo vệ ngươi, chỉ sợ liều chết cũng muốn bảo hộ ngươi chu toàn......" Bích Vân thần nữ còn chưa dứt lời đã rơi lệ đầy mặt, lại vội vàng lau đi, kiên định nói: " Yêu Hoàng vốn chính là muốn ta, ta tuyệt đối sẽ không để Yêu Hoàng đả thương Bạch Lân."
Dứt lời kéo tay Lâm Hoa, khẩn cầu: "Dao nhi, ta biết Bạch Lân có ý với ngươi, chỉ mong lúc ta không có mặt, ngươi có thể chăm sóc hắn thật tốt, nói cho hắn biết ta... Ta... Ta không thể bồi hắn."
Bích Vân thần nữ mặt lộ vẻ kiên quyết, sau đó lại buồn bã nhìn Lâm Hoa sững sờ tại chỗ, cúi đầu mở miệng: "Dao nhi, ta đi nha."
Nghiêng đầu muốn đi, vậy mà sau lưng đột nhiên dư ra một cánh tay, kéo vạt áo nàng, Bích Vân thần nữ xoay người, chỉ thấy Lâm Hoa đang kéo nàng, sắc mặt bình tĩnh mở miệng: "Thần Phi, hay là để ta đi a."
Nhìn bụng Bích Vân thần nữ đã hơi nhô lên, Lâm Hoa nhẹ giọng cười nói: "Thần phi, xin bảo trọng."
Nói xong, Lâm Hoa lướt qua cô gái bên cạnh, đẩy cửa ra ngoài.
Bên trong phòng chỉ còn lại một mình Bích Vân thần nữ, thấy Lâm Hoa rời đi, Bích Vân liền bỏ đi vẻ mặt đau khổ. Khóe miệng lặng lẽ nâng lên, bụng từ từ khôi phục bằng phẳng, eo nhỏ nhắn.
"Thật đúng là một nha đầu ngốc."