Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gả Nhầm Chồng Điên

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Anh đã làm gì anh ấy hả?

Ly tức giận gào vào ống nghe của điện thoại. Mặc dù cô chẳng kìm được mà hỏi anh ta, nhưng trong đầu đã sớm hiện lên đáp án rồi. Liên tưởng đến tiêu đề bài báo khi nãy mà cô đọc được, hẳn là tất cả đều do Bách sắp xếp. Anh ta đã đẩy Trường Thạch vào viện tâm thần, trói buộc hắn trong cái nơi kinh khủng ấy. Một chiêu này của Bách có thể nói là đã chặn hoàn toàn đường lui của Trường Thạch. Giờ thì dù Trường Thạch có nói gì đi chăng nữa, người ta cũng sẽ chỉ coi hắn là một kẻ điên.

Ngay từ đầu Bách đã có tính toán rồi. Có lẽ việc này cũng chỉ xảy ra sớm hơn dự tính của anh ta mà thôi.

- Anh đã nhắc em trước rồi mà. Chẳng phải anh đã nhờ tên Evan kia chuyển lời tới em sao. Anh đoán là em cũng nghe thấy nhỉ, em đã đứng ngay sau cánh cửa đó mà.

Bách lười biếng trả lời, kể lại chuyện đã xảy ra lúc đêm qua mà anh ta biết rõ ràng, mục đích muốn cho Ly biết rằng anh ta chẳng thèm động đến cô, rằng anh ta đã cho cô cơ hội.

Ly run lên, vừa vì sợ hãi sự tàn độc của Bách, vừa là vì giận chính mình. Cô muốn giúp Trường Thạch nhưng thực chất lại chẳng hề làm gì ngoài chạy trốn tới đây, ở trong nhà Evan và chờ đợi sự bảo vệ. Bách nói chẳng sai, cô đã có cơ hội để cứu được Trường Thạch khỏi kế hoạch của Bách, đáng ra cô nên nghe lời anh ta, trở về, như vậy có lẽ Trường Thạch có thể an toàn rời khỏi căn nhà đó.

Trong phút chốc, Ly bị những lời nói nhàn nhạt của Bách buộc tội. Đầu óc cô quay mòng mòng vì vô vàn những lời tự trách đang rống lên trong não bộ, Ly cảm giác như trước mắt mình đã tối sầm lại.

Hai mắt cô đỏ rát, một đêm không ngủ đã khiến nó sưng lên, và giờ thì nước mắt lưng tròng càng làm cho đôi mắt thêm đau xót. Cô không muốn khóc, nhưng lại không kìm được nước mắt mình rơi xuống. Tất cả những gì cô có thể làm vào lúc này là cầu xin Bách.

- Thả anh ấy ra. Xin anh đấy.

Ly thì thầm vào điện thoại, dù đã cố kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào nhưng Bách vẫn nghe thấy vài âm điệu nức nở từ cổ họng cô. Anh ta mím môi cười đầy đắc ý.

- Em biết anh muốn gì mà, phải không?

Ly im lặng một hồi lâu, cô thật sự phải quay về bên Bách ư, làm một con rối bên cạnh anh ta cả đời. Nếu như việc này có thể cứu được Bách khỏi cái nhà giam kinh khủng đó, vậy thì nó xứng đáng.

- Được. Tôi sẽ quay về với anh. Nhưng hãy thả anh ấy ra.

- Tôi chờ sự phối hợp của em nhé.

Bách nói, không giấu được vẻ vui sướиɠ. Anh ta thả ra một tiếng cười huênh hoang rồi cúp máy.

Ly run rẩy nhìn vào bài báo trên màn hình điện thoại, nó còn chưa bị tắt đi. Trên màn hình đọng vài giọt nước mắt trong suốt. Ly vôi vàng lấy tay quệt đi, màn hình cảm ứng khiến bài báo bị kéo xuống một đoạn dài. Mắt cô đã nhòe đến mức không thể đọc được chữ nữa, nhưng hình ảnh thì vẫn có thể thấy rất rõ ràng. Trong ảnh, Trường Thạch bị vài người đàn ông cao lớn trói chặt lại bằng mấy mảnh vải trắng, dường như hắn đã bất tỉnh, bị khiêng ra khỏi nhà.

Trái tim cô nảy lên, l*иg ngực truyền đến cảm giác đau xót và nhức nhối cứ như thể có một mũi dùi sắt đang khoan sâu vào đó, dày vò cô, khiến cô muốn khóc nấc lên.

Chính là cô, phải rồi, chính vì sự hèn nhát của cô mà Trường Thạch mới gặp chuyện như vậy. Đáng ra cô không nên nghe lời hắn, tự lừa gạt bản thân mình rằng thế đã là dũng cảm.

Khóc đến khi hai mắt vốn đã đỏ rồi giờ lại còn sưng húp lên, đến khi nước mắt chẳng còn để rơi ra nữa, cô hít sâu một hơi, giúp bản thân bình tĩnh lại một chút. Lúc này không phải lúc để cô cuống quýt lên hay là tiếp tục hèn nhát, cô phải ra quyết định thôi. Bách đã nói sẽ thả Trường Thạch, chỉ cần cô quay về.

***

Evan chạy vạy cả một buổi sáng chỉ để hoàn thành tất cả các thủ tục, tìm xem Trường Thạch đã giấu cái gì trong két bạc. Gã chẳng có một chút thời gian rảnh rỗi nào để thở chứ đừng nói đến chuyện lên mạng và xem tin tức.

Nhân viên dẫn gã vào trong hầm chứa két, rồi để lại gã đứng trước một dãy két bạc có khóa xoay và đánh số theo thứ tự. Gã không muốn phí thời gian để suy nghĩ mà ngay lập tức xoay mật khẩu, mở cửa két sắt kia ra.

Bên trong két chỉ có duy nhất một chiếc chìa khóa nhỏ xíu bằng sắt. Gã hơi sửng sốt, nhưng rồi nhanh chóng túm lấy nó và nhét vào trong túi áo của mình, sau đó rời khỏi hầm chứa két tối tăm và lạnh lẽo kia.

Trong ngân hàng rộ lên những tiếng xì xầm, Evan không để ý tới. Gã nhanh chóng đến quầy thủ tục để xử lý nốt giấy tờ và khóa két lại. Cô nàng nhân viên ngân hàng lén liếc nhìn gã vài cái, rồi như sợ gã chú ý đến, cô ta lại cúi đầu né tránh. Evan cảm thấy hơi kỳ lạ. Lúc này gã mới để ý tới những tiếng ồn ào trong ngân hàng. Gã ngoái đầu ra sau nhìn ngó xung quanh, ánh mắt cuối cùng cũng dừng lại trên màn hình ti vi được treo sát tường.

Giống như Ly lúc đọc được tin Trường Thạch bị tống vào trại tâm thần, Evan trừng mắt nhìn đoạn tin thời sự nhanh giữa buổi trưa kia, trong lòng thầm chửi rằng có chuyện không ổn. Gã ba chân bốn cẳng phi về nhà, nhưng đã chẳng còn kịp nữa. Ly đã rời khỏi nhà của gã, để lại một tờ giấy với vài dòng nhắn gửi xiêu vẹo, nhòe nước.

Evan bực bội vò đầu tóc, thở dài.

- Biết ngay mà! – Gã đạp vào cái ghế sô pha, lực đạp mạnh đến mức cái ghế bị đẩy ra sau một quãng.

***

Ly đứng trước cánh cổng sắt của căn biệt thự, nơi mà cô đã dứt khoát rời khỏi vào đêm qua với ý nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ phải quay lại đó nữa. Thế mà lúc này đây, cô lại đứng ở đó, bàn tay run lẩy bẩy ấn vào cái chuông cửa. Tiếng chuông rè rè vang lên.

Bách xuất hiện ngay sau đó, anh ta có vẻ như đã chờ cô từ rất lâu rồi. Vừa nhìn thấy Ly, trong mắt anh ta ánh lên tia nhìn thỏa mãn. Bách vươn tay ôm lấy eo cô, cúi đầu muốn hôn cô một cái. Ly vội vàng né tránh, điều đó khiến anh ta chẳng vui chút nào.

- Chà, em chẳng biết phối hợp gì cả.

- Tôi hơi mệt.

Ly chui ra khỏi cái ôm của Bách, trong đầu cô bây giờ chỉ có Trường Thạch. Cô không biết hắn ra sao, có bị ai làm hại không, có được ăn uống đầy đủ không hay thậm chí là bị ép uống thuốc thần kinh nào đó hay không. Nếu hắn bị ép uống thuốc trong một thời gian dài, chỉ sợ không có bệnh cũng sẽ trở nên điên loạn thật sự.

- Trường Thạch, anh ấy đâu? Đưa tôi đi gặp anh ấy.

- Trong viện tâm thần. – Bách nhún vai, ra vẻ đó là điều hiển nhiên. – Em yên tâm, anh ta được người chăm sóc, ngay ba bữa rất đầy đủ.

Ly cắn môi, cô phải cứu hắn ra khỏi đó.

- Tôi đã nghe lời anh, quay về đây rồi. Anh mau thả anh ấy ra.

Bách nhướng mày, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười đểu giả.

- Anh đâu có nói, em về đây thì sẽ thả anh ta ngay lập tức?

- Anh! Đồ khốn!

Ly sửng sốt, anh ta đã lừa cô sao? Trong lúc hỗn loạn thế này, cô dã chẳng thể suy nghĩ thấu đáo, cứ thế mà bị anh ta lừa vào trong như vậy ư? Thế nhưng cô có thể làm được gì, ngoài mở miệng ra chửi anh ta là đồ khốn, điều đó thì lại chẳng gây tổn hại gì đến cho anh ta cả.

Ly dứt khoát đẩy Bách ra khỏi người mình, cô quay người định bỏ chạy khỏi đó. Bách không cho cô cơ hội tẩu thoát, anh ta khom lưng bế ngang người cô lên, mặc cho cô giãy dụa và chửi bới, cứ thế vác cô vào trong nhà. Bách đưa cô vào phòng mình, ném cô xuống giường.

Cả người Ly bị văng mạnh xuống, dù dưới lưng là đệm gối êm ả, nhưng đầu cô vẫn không cẩn thận mà bị cộc vào thành giường. Cơn choáng váng ập đến làm đầu óc cô quay cuồng đảo loạn, đợi đến khi tỉnh táo lại, cô đã bị Bách trói chặt lại bằng mấy miếng khăn lụa. Cả người cô bị anh ta quấn chặt như con sâu, cổ tay, cổ chân đều bị khóa cứng lại.

- Khốn khϊếp. Mau thả tôi ra!

Ly gào lên, nhưng dù cô có giãy nảy thế nào thì cũng chẳng thoát ra được. Khuôn ngực cô phập phồng, chửi bới liên tục và giãy dụa làm cô hít thở không thông, cuối cùng cũng đuối sức, nằm vật xuống giường.

- Em chẳng chạy được nữa đâu. Anh cứ nghĩ em sẽ sát cánh bên anh cơ đấy, nhưng không ngờ em lại yêu thích cái thằng ngu kia. Thế thì đành vậy, anh cũng chẳng muốn đâu, nhưng mà đành phải trói em ở đây thôi.

Bách nói, anh ta tỏ vẻ đau lòng thương tiếc, cúi người xuống đặt lên trán Ly một nụ hôn nhẹ.

- Ngoan ngoãn chờ anh. Xong việc rồi, em sẽ được hưởng những thứ xứng đáng.

Anh ta nháy mắt với cô một cái, sau đó rời khỏi phòng. Tiếng cửa bị khóa lại lạch cạch vang lên. Ly mới đầu còn cố gắng tìm cách lăn xuống khỏi giường, nhưng sau đó cô phát hiện ra, dù có lăn được khỏi cái giường đó thì cô cũng chẳng thể làm gì được. Tay chân cô bị Bách trói chặt, cổ tay vặn vẹo quá nhiều đến mức đỏ cả lên.

Ly nằm dưới sàn, im lặng rồi bật cười đầy chua chát.

- Hẳn là dùng lụa cơ đấy. Hắn ta còn sợ mình bị đau sao?

Ly giễu cợt bản thân mình. Cô không biết nên gọi cái tình cảm đáng sợ đó của Bách là may mắn hay là nỗi kinh hoàng nữa. Lúc này cô chỉ biết, cô và Trường Thạch thật sự đã xong rồi. Trường Thạch bị Bách tống vào viện tâm thần, tay chân cũng bị cùm lại chẳng khác gì một tù nhân. Cô bị anh ta nhốt ở đây, toàn thân bất động, như một phế vật vô dụng.

Họ đều đã thua trước màn đấu trí với Bách. Họ chẳng còn gì nữa, không còn cơ hội trở mình, thậm chí ngay cả tự do cũng đã bị Bách triệt để tước đoạt đi mất rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »