Cố hương (tứ)
Sắc trời dần dần chuyển tối, ánh hoàng hôn le lói qua cửa sổ, chiếu lên đầu gối A Phù. Nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng người ở bên ngoài, cô bà chị em dâu lớn tiếng vấn an, tiểu hài nhi khóc sướt mướt, bóng người xếp lớp của thị nữ tôi tớ hiện lên, tiếng bước chân lẹp xẹp lẹp xẹp. Nàng muốn cầu cứu, nhưng không thể động đậy, cố gắng nhúc nhích ngón tay cũng không xong, hình bóng nàng phản chiếu trong gương đồng, gương mặt mơ hồ, giống một nữ quỷ.
Trong phòng ngoại trừ nàng không có ai khác, bóng hoa ở trên bàn lay động. Chung quanh im ắng, bỗng nhiên một cái túc cầu lăn lọc xọc đến bên chân nàng, túc cầu kia cũ nát, có vẻ như đã dùng rất lâu, sợi tre đều đã mốc cả.
Túc cầu từ đâu ra? A Phù nổi lên nghi hoặc, đưa mắt nhìn xung quanh, trong phòng trống không, ngoại trừ nàng không còn ai khác cả.
Nhưng túc cầu kia ở ngay dưới chân nàng, không có khả năng là tự nhiên xuất hiện. Nàng không thể quay đầu, tầm nhìn hữu hạn, chỉ có thể thấy bàn trang điểm trước mắt. Nàng bỗng nhiên linh động, kéo gương đồng qua xem. Vừa nhìn thấy trái tim nàng liền lạnh đi, màn tơ lụa cạnh giường lộ ra nửa gương mặt mơ hồ, đang lăm lăm nhìn nàng trong gương.
Ngũ quan khuôn mặt đó quá mờ nhạt, mi mục lờ mờ, chỉ có loáng thoáng thấy được hình dáng. A Phù cảm thấy nó có điểm quỷ dị, nhìn một lúc lâu mới phát hiện là bởi vì gương mặt kia cực kì lùn, cách mặt đất rất gần, như là có người ghé vào bên trong màn lụa, ló ra cái mặt nhìn trộm nàng.
Tuy có một trái tim mạnh mẽ giờ phút này cũng gồng không nổi nữa, A Phù lạnh cả sống lưng, cực kì sợ hãi. Gương mặt kia vẫn luôn không nhúc nhích, A Phù quyết định không nhìn nó nữa, càng nhìn càng sợ, chi bằng không nhìn. Nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh hơi thở. Nàng chỉ trông đợi Phù Lam nhanh chóng phát hiện điều bất thường, lại lo lắng yêu đạo kia không biết tính kế gì để lừa Chó Con nhập phủ, chắc chắn là gã định tách Chó Con với Phù Lam ra mượn cơ hội ăn luôn Chó Con, mới cân nhắc kĩ như vậy.
Đang suy nghĩ miên man, bỗng nhiên một cái bóng chụp xuống đỉnh đầu, trước mắt tối sầm, như có người đứng trước mặt nàng, cả người A Phù rét lạnh. Từ từ chậm rãi mở mắt ra, nàng không dám trực tiếp nâng mắt lên, rũ mắt xem phía dưới, quả nhiên thấy một đôi chân bước tới trước mặt. Cặp chân kia rất nhỏ, giống một hài tử. A Phù sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu lên, một tiểu hài nhi sắc mặt xanh trắng đứng trước mặt, cỡ chừng bảy tám tuổi, mở to đôi mắt đen nhánh nhìn nàng.
Thì ra là bởi vì vóc dáng nó quá lùn, chỉ lộ ra một khuôn mặt phía sau màn lụa, nàng còn tưởng rằng có người ghé mặt vào phía sau. Bộ mặt mơ hồ là bởi vì gương đồng kia đã lâu không chùi, nàng bị dọa mất mật, lúc này mới chú ý tới chính mặt mình cũng mơ mơ hồ hồ.
Sắc mặt đứa nhỏ này rất kém, vẻ mặt không có biểu cảm gì, khiến người nhìn vào sợ hãi.
Này…… Chẳng lẽ hài tử này đã chết rồi? A Phù kinh hồn táng đảm.
Hài tử nhìn nàng một lúc lâu, bỗng nhiên kéo lấy cánh tay A Phù, vén tay áo lên, há mồm cắn một phát. Nó cắn rất mạnh, cắn một cái liền chảy máu, A Phù đau không chịu nổi, thân mình bị định trụ, tránh không được mà kêu cũng không xong, chỉ có thể cố gắng chịu đựng. Nàng tưởng vậy là xong rồi, năm nay vận khí xui xẻo, gặp phải yêu đạo đầu trọc, còn gặp tiểu quỷ ăn thịt người.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hài tử chấn động, nhặt quả túc cầu rồi biến mất trong chớp mắt. A Phù đặt tay xuống đầu gối, miệng vết thương trên cánh tay nóng rát đau đớn. Trương Lạc Hoài vén rèm châu tiến vào, mặt gã đã khôi phục nguyên trạng, im lặng đi vào, ngửi ngửi chung quanh, ngược lại cười nói: “Nó tới xem ngươi sao?”
A Phù lạnh mặt, không để ý tới gã.
Trương Lạc Hoài vén ống tay áo A Phù lên, thấy một cái dấu răng trên cánh tay trắng nõn. Gã cười nói: “Đứa nhỏ này bướng bỉnh, luôn chạy loạn. Huyết nhục nó cực kỳ thuần khiết, giống con trai của ngươi, không cần sợ, chỉ cắn một cái, không có độc.” Gã buông ống tay áo A Phù, vuốt nhẹ đỉnh đầu nàng, “Phu nhân tốt, chấp nhận đi, hiện giờ lão phu khoác lên tấm da người này, che giấu yêu khí, Phù Lam tiểu nhi cùng lắm là một đứa con nít miệng còn hôi sữa, không tìm được yêu khí của lão phu đâu.”
A Phù oán hận mà trừng gã.
Trương Lạc Hoài làm như không thấy, vẫn mỉm cười, “Được, được, giờ lành tới rồi, chúng ta nên thành thân. Đến lúc đó, ngươi là thϊếp thất danh chính ngôn thuận của lão phu, Chó Con là nhi tử danh chính ngôn thuận, chúng ta ba người một nhà, thật là tốt.”
Phù Lam dắt Chó Con đứng ở phía trước con sư tử đá ngay cửa Trương phủ, mèo đen vuốt cái ria mép, bậc thềm người đến người đi, tất cả người trong thôn, mang cả gia đình đến đây uống rượu mừng. Phù Lam nắm tay Chó Con, tay áo dài đến giữa khuỷu tay, còn đơm cái nút, giống một thiếu niên nhút nhát sợ sệt ở nông thôn.
Chó Con mυ"ŧ ngón tay, ngửa đầu nhìn Phù Lam: “Ca ca, mẹ ta đang ở đâu?”
Mèo đen lười biếng duỗi cái eo lười, nói: “Tên ngốc, chúng ta vẫn nên đi thôi. A Phù gả cho người ta coi như cũng tốt, nàng với Chó Con có gia đình mới, chúng ta nên đi rồi.”
Phù Lam rũ mi nhìn Chó Con, hài tử nho nhỏ rúc vào bên cạnh y, đôi mắt đen láy trong suốt đã có nước mắt rơi lã chã. Y khom lưng bế Chó Con lên, bước qua ngạch cửa. Phía trong sân bày mười mấy cái bàn tiệc, đầy người ngồi. Người trong thôn thấy bọn họ, che miệng cười sôi nổi, chụm đầu thì thầm bàn tán.
Có một đại thẩm cầm cái quạt hương bồ* đi lại, lôi kéo Phù Lam ngồi vào một chỗ, “Tên ngốc, sao ngươi lại mang đệ đệ nhà ngươi tới chỗ này? Bỏ đi, bỏ đi, tới cũng đã tới, coi chừng đệ đệ, đừng làm phiền mẹ nuôi ngươi.”
*Quạt làm bằng lá cây hương bồ.
Đại nương ngồi kế bên cười nói: “Chó Con, mẹ ngươi không cần ngươi nữa, về nhà đại nương có được không?”
Chó Con xoay đầu dựa vào người Phù Lam, “Ca ca, mẹ ta không cần ta nữa sao?”
Phù Lam che lỗ tai hắn lại, nhẹ giọng nói: “Chó Con, đừng nghe, đừng nhìn.”
“Ca ca sẽ đi sao? Miêu gia sẽ đi sao?” Hài tử nho nhỏ nắm chặt vạt áo Phù Lam, hỏi.
Mèo đen thương hại liếʍ liếʍ mặt hắn, nói khe khẽ: “Được rồi được rồi, Miêu gia không đi.”
Âm thanh kèn xô-na nổi lên, trong sân như mở hội, tất cả mọi người cười đùa ầm ĩ. Tân lang dắt tân nương từ cửa hông đi ra, thị nữ tôi tớ nhắm mắt theo đuôi phía sau. Tân nương tử đeo đồ trang sức ánh vàng rực rỡ, châu hoa chồng chất buông xuống trước mặt, trên má thoa phấn trắng hồng, thoạt nhìn giống như thần nữ nương nương cung phụng trong miếu.
Ánh mắt Chó Con sáng lên, hô to một tiếng: “Mẹ!”
A Phù cả kinh, ngẩng đầu nhìn qua, Chó Con nhảy khỏi vòng tay ôm ấp của Phù Lam, lảo đảo chạy về phía nàng. Nàng muốn hô to, đừng tới đây, trở về, quay về bên cạnh Phù Lam đi! Nhưng mà có tiếng chuông đồng nhẹ nhàng lay động giữa tiếng người sôi trào, nàng buột miệng thốt ra lại là: “Chó Con, tới đây, đây là phụ thân mới của con, gọi cha đi.”
Chó Con sửng sốt một chút, đứng một chỗ ngơ ngác mà nhìn tân lang, “Cha? Không phải cha đã thành tiên sao?”
“Con trai,” Trương Lạc Hoài vươn vòng tay tới hắn, “Cha ở đây, nào lại đây, cha ôm.”
“Cha hạ phàm!” Chó Con nở rộ ra một gương mặt tươi cười, bước ra một bước, bỗng nhiên đứng lại, xoay người qua kéo Phù Lam, “Ca ca chúng ta cùng nhau đến chỗ cha đi.” . ngôn tình tổng tài
“Khoan đã,” Trương Lạc Hoài gọi lại hắn, “Chó Con, y không phải ca ca ngươi, y là một tạp chủng không rõ lai lịch, Trương phủ không chào đón loại người này vào cửa. Ngươi tới đây, cùng với cha mẹ. Tạp chủng này, từ đâu đến thì quay về chỗ đó đi.”
Chó con sửng sốt.
Trương Lạc Hoài nói: “Buông y ra, ngươi lại đây.”
Hương thân phía sau tiến lên kéo Phù Lam về, thấp giọng nói: “Tên ngốc, ngươi về nhà trước đi, đừng ở chỗ này gây phiền phức. Mẹ nuôi ngươi vất vả lắm mới có được mối hôn sự này, ngươi đừng quậy người ta.”
Phù Lam đứng không nhúc nhích, chỉ rũ mắt vuốt đầu Chó Con. Hài tử bé xíu đứng trên mặt đất, cứ ngây người nhìn mẫu thân cùng cha mới trong đám người. Âm thanh mẫu thân hắn từ xa xa truyền tới, giục hắn nhanh qua đó, tất cả hương thân cũng thôi thúc hắn, kéo hắn buông vạt áo Phù Lam ra.
“Mau đi đi, Chó Con.”
“Đi nhanh đi, cha mẹ ngươi đang chờ kìa.”
Chó Con do dự, hỏi: “Cha với ca ca chỉ được chọn một thôi sao?”
“Không sai,” Trương Lạc Hoài cười nói, “Chỉ có thể chọn một thôi.”
Chó Con siết nắm tay, bỗng nhiên động đậy, lại không chạy về phía A Phù và Trương Lạc Hoài, mà nhào vào lòng Phù Lam ôm. Hắn gắt gao ôm cổ Phù Lam, lông mi cong dài cứ chớp chớp, mỗi chớp đều trào ra giọt nước mắt.
“Ta không cần cha, ta muốn ca ca!” Chó Con khóc lóc nói,” Mẫu thân hư, mẫu thân muốn cha không cần ca ca, vậy ta cũng không cần mẫu thân! “
Phù Lam lẳng lặng ôm hắn, thân mình nho nhỏ truyền hơi ấm giống một cái sưởi ấm áp. Đứa nhỏ này trời sinh gan lớn lại thích cười, bị yêu đạo bắt được cũng dám to gan lớn mật mà gõ đầu người ta. Y hiếm khi thấy hắn khóc khóc, còn tưởng rằng vốn dĩ hắn luôn vui vẻ, không biết sợ hãi.
Thì ra hắn cũng biết sợ, sợ mất Phù Lam.
Mèo đen ngồi xổm trên vai Phù Lam, thò mặt qua liếʍ sạch sẽ nước mắt Chó Con.
“Đừng khóc,” Phù Lam xé một miếng vải trên ngực, che đôi mắt Chó Con lại, ấn mặt hắn vào trong ngực, “Nhắm mắt lại, đừng nhìn, đừng nghe.”
Chó Con ngoan ngoãn vùi đầu vào ngực Phù Lam.
Thiếu niên trầm tĩnh vỗ đầu Chó Con, nhẹ giọng nói: “Ca ca mang đệ với mẫu thân…… Về nhà!”
Vừa dứt lời, thân ảnh màu đen biến mất trong nháy mắt, một bàn tay tái nhợt vươn ra từ sau lưng Trương Lạc Hoài, máu đen bắn tung tóe ra như suối. Phù Lam xuất hiện ở phía sau Trương Lạc Hoài, rút tay, năm ngón tay xòe ra, thân thể Trương Lạc Hoài chia năm xẻ bảy.
Mèo đen nhảy lêи đỉиɦ đầu A Phù, không biết từ chỗ nào lấy ra một tấm phù dán lên trán nàng, cả người A Phù chấn động, rốt cuộc cử động được.
A Phù như trút được gánh nặng, cử động tay chân, bỗng nhiên cảm thấy chỗ nào không đúng, trong sân không biết yên tĩnh từ lúc nào, lặng ngắt như tờ, tựa hồ một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Tất cả thôn dân mắt không chớp nhìn bọn họ, không phải vì thấy Phù Lam xuyên thủng thân thể Trương Lạc Hoài mà bị dọa ngốc, mà là bởi vì…… Bọn họ đã bị Nhϊếp Hồn Linh khống chế.
Tứ chi đứt gãy của Trương Lạc Hoài bay về một phía ghép lại lần nữa, khuôn mặt rách nát lộ ra nụ cười dữ tợn nhìn Phù Lam, “Phù Lam tiểu nhi, sao ngươi biết thân phận lão phu?”
Mèo đen khinh miệt nói: “Đầu trọc chết dẫm, son phấn cũng không che được mùi hôi thối của da người chết. Lúc ngươi bảo Chó Con gọi cha, lão phu biết ngay ngươi là ai!”
Phù Lam giao Chó Con cho A Phù, thân hình chợt lóe, lần nữa xuất hiện trước mắt Trương Lạc Hoài, vươn trảo xé nát tứ chi sắp hợp lại của gã.
“Lão phu đã nói rồi, ngươi gϊếŧ không được lão phu.” Lòng bàn tay phải dập nát của Trương Lạc Hoài biến ra một cái lục lạc màu xanh, lắc nhẹ một cái, hương thân bên dưới bỗng nhiên chấn động, tay chân điên cuồng cùng nhau nhào vào Phù Lam.
Thôn dân giương nanh múa vuốt gào rống về phía Phù Lam, có kẻ bò lên cây bám vào mũi chân y. Thấy trèo không tới, thôn dân xếp thành thang người kéo ngã Phù Lam. Chỉ trong giây lát Phù Lam bị đám đông nuốt chửng, đầu người đen nghìn nghịt loi nhoi như con gián, thôn dân người trước ngã xuống, người sau tiến lên, không quá thời gian một chén trà nhỏ đã xếp thành một cái núi bằng người.
Cùng lúc đó, tứ chi nát bét của Trương Lạc Hoài tụ lại, lộ ra một bộ dạng cười dữ tợn.
A Phù trốn ở hành lang, vô cùng lo lắng, “Lão quỷ này làm sao mới chết được!?”