Chương 51

Thời điểm Ngụy Nhiêu nhìn chằm chằm Lục Trạc, thuyền rồng Thích Trọng Khải cũng xẹt qua đích, gia hỏa này hưng phấn mà nhảy tới trên thuyền Lục Trạc, tiếng cười sang sảng về phía Lục Trạc chúc mừng.

Hai người sóng vai, Lục Trạc thật là đều đem Thích Trọng Khải so đi xuống.

Ngụy Nhiêu rốt cuộc có một chút hâm mộ Tạ lục cô nương, có phải hoa mẫu đơn hay không không nói, Tạ lục cô nương gả đích xác so với nàng tốt hơn.

May mắn Ngụy Nhiêu kế thừa thông thấu của bà ngoại, thực mau liền nghĩ thoáng, Lục Trạc đích xác ưu tú, nhưng Lục Trạc trong ôn nhã lại cất giấu một cỗ ngạo khí của thế gia công tử, coi thường loại nữ tử như nàng, thật muốn thành thân cùng nhau sinh hoạt, vẫn là Thích Trọng Khải càng thích hợp với nàng.

“Lục Trạc thật không tồi, tiện nghi cho Tạ lục cô nương, đáng tiếc các ngươi chưa sinh cho ta đứa công chúa cháu gái nào, bằng không ta nhất định phải chiêu Lục Trạc làm phò mã.” Đặt cửa thắng, Thái Hậu cười tủm tỉm mà hướng Hoàng Hậu, tam phi nói.

Hoàng Hậu, Đức phi mẹ đẻ Đoan Vương, Hiền phi mẹ đẻ Phúc Vương đều cười làm lành, Huệ phi liền cười không nổi, hơi hơi cúi đầu, tâm như bị đao trát. Nàng sinh qua một công chúa a, kim chi ngọc diệp nhưng dưỡng tới tám tuổi thì chết non.

Kỳ thật Thái Hậu chỉ nghĩ kí©h thí©ɧ Ngụy Nhiêu gả không ra, căn bản không nhớ tới chuyện của Huệ phi.

Nguyên Gia Đế không biết là nhớ tới đau khổ tang nữ năm đó, hay vẫn là thuần túy không thích nghe Thái Hậu lải nhải những lời đó, không màng Thái Hậu còn ở cùng Hoàng Hậu khen Lục Trạc, thẳng phân phó Trịnh công công tuyên sáu vị quan chỉ huy lại đây.

Mấy người Lục Trạc đã lên đảo, biết được đế vương triệu kiến, sáu vị võ tướng tuổi trẻ anh tư táp sảng như giẫm trên đất bằng mà hướng lên trên.

Lục Trạc đi đàng trước, Hàn Liêu theo sát sau đó.

Thích Trọng Khải cười vỗ vỗ bả vai Hàn Liêu: “Hàn thúc không cần buồn bực, Lục Trạc tiểu tử kia là chiếm tiện nghi tuổi trẻ, nếu hắn cùng Hàn thúc lúc hai mươi tuổi so, khẳng định không bằng ngài.”

Hàn Liêu lớn lên trông tuổi trẻ, kỳ thật đã 32 tuổi, cùng tứ thúc của Lục Trạc là một thế hệ.

Luận võ có thắng thua, Hàn Liêu bại bởi Lục Trạc, nguyên bản chỉ có một chút không vui, bị Thích Trọng Khải an ủi như thế kỳ thật châm chọc hắn tuổi tác lớn, Hàn Liêu thật muốn quay đầu lại cho Thích Trọng Khải một quyền.



Nhẫn nhịn, lại không thể thật sự so đo, Hàn Liêu hừ lạnh một tiếng, không chút khách khí mà đẩy tay Thích Trọng Khải ra.

Thích Trọng Khải nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng.

Một đường trải đi qua, có thể thấy được khách khứa trong đình hóng gió cười đánh giá bọn họ, Thích Trọng Khải nhớ tới Ngụy Nhiêu hôm nay cũng tiến cung, không nhịn được nhìn trái phải, chính là tìm một đường, cũng không có thấy thân ảnh mỹ nhân.

Tới Trích Tinh Lâu, Thích Trọng Khải liếc mắt một cái liền thấy được Ngụy Nhiêu ngồi ở một bên của Thái Hậu.

Trước mặt Thái Hậu, hoàng thượng, Thích Trọng Khải thần sắc ổn trọng, trong lòng lại rất là vui mừng, hắn cũng không biết là như thế nào, nhiều mỹ nhân như vậy, chỉ có vị Ngụy Tứ cô nương này, mỗi lần gặp mặt đều sẽ làm hắn vui sướиɠ cao hứng. Tựa như đi săn trong núi, đổi tới đổi lui tất cả đều là con thỏ gà rừng, đột nhiên xuất hiện một con phượng hoàng, chỉ là thấy đã khiến tâm hoa nộ phóng.

Sáu vị quan chỉ huy xếp thành một hàng, tiếp thu lời bình của Nguyên Gia Đế.

Ngụy Nhiêu mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Nàng váy áo không xuất sắc, đồ trang sức cũng đơn giản, nhưng là khuê tú tuổi trẻ duy nhất ở đó, bị Thái Hậu ban ngồi. Lục Trạc vẫn là khó có thể tránh không chú ý tới nàng, bất quá, bởi vì Ngụy Nhiêu rũ mắt lông mi, thu liễm ánh mắt diễm lệ, môi cũng cố tình bôi son nhạt đoan trang. Tầm mắt Lục Trạc lại chỉ là bay nhanh đảo qua, hắn căn bản không có nhận ra nàng là Ngụy Tứ cô nương mặc nam trang hắn ngẫu nhiên gặp được hai lần ở Vân Vụ Sơn.

Lời bình xong, Thái Hậu tiếp nhận đề tài, đem tiền thưởng Nguyên Gia Đế cùng các quý nhân áp thua ban cho Lục Trạc.

Tổng cộng năm phân thưởng, quý trọng nhất chính là hạch đào phỉ thúy của Nguyên Gia Đế, nhưng dễ thấy nhất chính là hai đĩa bánh anh đào, phân lượng lớn a!

“Đây là Ngụy Tứ cô nương đặt cược.” Thái Hậu cười nói, mắt nhìn Thích Trọng Khải, “Tứ cô nương đặt chính là ngự tiền thị vệ.”

Thích Trọng Khải mắt sáng ngời, Tứ cô nương là bởi vì tin tưởng hắn mới đặt cược ngự tiền thị vệ sao?

“Đa tạ Tứ cô nương để mắt, lần tới đua thuyền rồng ngự tiền thị vệ nhất định đoạt giải quán quân.”



Ngụy Nhiêu đứng dậy, mỉm cười đáp lễ.

Lục Trạc lại lần nữa nhìn lại đây, lúc này đây, hắn rốt cuộc nhận ra Ngụy Nhiêu, chỉ là càng xem càng cảm thấy buồn cười, rõ ràng là mặt yêu mị, cố ý họa đoan trang. Thật muốn được người khác khen đoan trang thục nữ, liền nên tuân thủ quy củ nghiêm ngặt, mà không phải đầu cơ trục lợi làm công phu mặt ngoài.

“Lui ra đi, chuẩn bị khai tịch.” Nguyên Gia Đế đột nhiên nói.

Đoan Ngọ là ngày hội, sau khi đua thuyền rồng đó là Đoan Ngọ yến, địa điểm liền ở Bồng Lai các giữa sườn núi.

Nguyên Gia Đế bồi Thái Hậu đi trước hướng dưới chân núi.

Hoàng Hậu, tam phi theo sau, Đoan Vương phi hướng Ngụy Nhiêu vẫy tay, cười mời tiểu đường muội cùng nàng đồng hành.

Ngụy Nhiêu liền đi tới bên người đường tỷ.

Sáu vị quan chỉ huy, trừ bỏ Lục Trạc, mấy người Hàn Liêu, Thích Trọng Khải … ánh mắt đều đi theo Ngụy Nhiêu, từ sườn mặt nàng kiều diễm, đến bóng dáng nàng tinh tế mạn diệu.

Thích Trọng Khải là đơn thuần thưởng thức, Hàn Liêu trong mắt một mảnh lửa nóng.

Tháng ba hắn cùng một ca cơ đi Vân Vụ Sơn du ngoạn, nửa đường gặp được mẹ con Chu Tuệ Trân đến gần tìm cậu ấm tuổi trẻ, Hàn Liêu bị tư sắc Chu Tuệ Trân hấp dẫn, càng xem càng đẹp, càng xem càng muốn đem người áp đến trên giường tùy ý trìu mến. Về nhà liền cùng mẫu thân thương lượng cưới Chu Tuệ Trân làm tục huyền.

Hàn Liêu là võ tướng, loanh quanh lòng vòng của nữ nhân hắn không để bụng, chỉ nghĩ cưới cái mỹ thê nũng nịu, tả hữu hắn đã có con vợ cả con vợ lẽ, thê tử cưới về nhà, hầu hạ hắn là được, giáo dưỡng con cái đều có cha mẹ cùng hắn phụ trách.

Không nghĩ tới, mẫu thân đồng ý, Thọ An Quân lại cự tuyệt hắn.

Cưới không được mỹ nhân, Hàn Liêu phi thường tiếc nuối, hôm nay lại kinh hỉ phát hiện, nguyên lai Chu Tuệ Trân chỉ là một cái thứ phẩm, Ngụy Tứ cô nương mới là chân chính là tuyệt sắc! Nếu có thể có được Ngụy Tứ cô nương, Chu Tuệ Trân lại tính cái gì?