Chương 40

“Ngồi một ngày đường xe ngựa cũng đủ mệt, Nhiêu Nhiêu đi trước nghỉ ngơi đi.”

Thưởng thức xong thành quả cháu gái săn thú, Ngụy lão thái thái cười nói nói.

Ngụy Nhiêu ở tại hậu viện Chính Xuân đường, tùy thời đều có thể thấy tổ mẫu, cười cáo lui.

Quách thị, Ngụy Thiền sắc mặt đều không quá đẹp.

Ngụy Nhiêu miệng lưỡi sắc bén, mấy năm nay các nàng muốn cho Ngụy Nhiêu nan kham, thế nhưng không một lần có thể chiếm được tiện nghi.

Ngụy lão thái thái buông bát trà, kêu đại nha hoàn Phỉ Thúy đi thính đường bên ngoài giữ cửa, không được cho nhóm tiểu nha hoàn nghe lén.

Quách thị, Ngụy Thiền đồng thời nhìn về phía lão thái thái.

Trên mặt Ngụy lão thái thái tươi cười không biết khi nào đã biến mất, liếc mắt nhìn Ngụy Thiền, nàng lạnh giọng chất vấn Quách thị: “Nhàn thoại vừa mới nói, ngươi khi nào nghe được?”

Quách thị nhéo nhéo khăn, cười làm lành nói: “Mấy ngày trước đây cùng Lý phu nhân hẹn cùng đi dâng hương, nàng cùng ta nói, cũng không đơn giản là Lý phu nhân, ta mang Thiền tỷ nhi đi Trân Thúy lâu chọn trang sức, bên trong gặp được vài vị phu nhân đều đang nghị luận việc này, nhìn thấy ta mới im miệng, chỉ có người ngày thường giao hảo, ngầm dặn dò ta làm bá mẫu cần ước thúc ước thúc Nhiêu Nhiêu, miễn cho nàng ở bên ngoài gặp rắc rối, liên lụy danh dự Ngụy gia chúng ta.”

Ngụy lão thái thái ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm con dâu: “Phải không, thời điểm các nàng tản lời đồn bôi nhọ Nhiêu Nhiêu, ngươi làm bá mẫu nhưng có thay Nhiêu Nhiêu đính chính?”

Quách thị minh bạch ý tứ của bà mẫu, nàng cúi đầu, nhỏ giọng phản bác nói: “Ta lại không chính mắt nhìn thấy Nhiêu Nhiêu không đi, như thế nào chứng minh cho nàng? Nhiêu Nhiêu ngài cũng là biết đấy, ba ngày hai đầu hướng Nhàn trang chạy……”

“Giảo biện! Ngươi không nhìn thấy Nhiêu Nhiêu không đi, liền tin người ngoài nói ra nói vào, Nhiêu Nhiêu vẫn là thân rất nữ của ngươi, ngươi không nhìn thấy nàng đi, vì sao không tin Nhiêu Nhiêu?” Ngụy lão thái thái nghiêm khắc mà đánh gãy lời Quách thị.



Quách thị mặt đều bị lão thái thái quát đến trắng. Nàng chột dạ. Kỳ thật Quách thị nghe xong nghị luận, chủ yếu nghị luận vẫn là Chu Tuệ Trân, thân tẩu tử nhà mẹ đẻ nàng đều nói không nhìn thấy Ngụy Nhiêu cùng nữ hài tử khác. Nhưng Quách thị không cao hứng bà mẫu thiên vị Ngụy Nhiêu hơn nữ nhi của nàng, cố ý ở trước mặt bà mẫu bàn lộng thị phi, nào nghĩ đến, bà mẫu chứng thực đều không đi bên ngoài chứng thực, vẫn cứ là Ngụy Nhiêu nói cái gì lão thái thái liền tin cái đó.

Làm con dâu, Quách thị không dám tiếp tục lắm miệng, nhưng trong lòng nàng lại đang oán trách Ngụy lão thái thái bất công, quá bất công!

“Tổ mẫu, nương ta cũng là vì tốt cho Tứ muội muội, thanh danh Chu gia không tốt, toàn kinh thành đều công nhận, Tứ muội muội thật hiểu chuyện, liền không nên thường xuyên hướng bên kia.” Ngụy Thiền nhịn không được nói xen vào.

Ngụy lão thái thái cười lạnh, nhìn về phía Ngụy Thiền nói: “Nương ngươi thật vì tốt cho Nhiêu Nhiêu, nên lên tiếng trách cứ những người nói bậy về Nhiêu Nhiêu. Thiền tỷ nhi, ngươi họ Ngụy, Tứ muội muội ngươi cũng họ Ngụy, hai người các ngươi là thân tỷ muội đánh gãy xương cốt còn dính gân, nếu các ngươi mặc kệ người khác nghị luận Nhiêu Nhiêu, chờ Nhiêu Nhiêu thanh danh xấu đi, ngươi cũng đừng nghĩ chỉ lo cho thân mình.”

Ngụy Thiền cắn môi, cúi đầu nói: “Tổ mẫu chỉ giáo huấn ta, ngài như thế nào không quản quản Tứ muội muội? Nàng nếu không ra khỏi cửa, liền sẽ không có nhiều chuyện như vậy.”

Ngụy lão thái thái tức đến bật cười: “Đúng vậy, Nhiêu Nhiêu không ra khỏi cửa liền sẽ không bị người giội nước bẩn, mẫu nữ các ngươi không ra khỏi cửa cũng sẽ không bị lời đồn làm cho ngu người, được, ai ta đều không thiên vị, từ hôm nay bắt đầu, các ngươi đều cấm túc một tháng cho ta, nơi nào đều đừng đi, đều đóng cửa ăn năn cho ta!”

Quách thị kinh hãi, ngẩng đầu nói: “Mẫu thân không thể, mười lăm tháng tư là sinh nhật Vương phi, ta đều đáp ứng mang theo Thiền tỷ nhi đi qua.”

Trưởng tử của Nguyên Gia Đế là Đoan Vương, cưới chính là trưởng nữ của Quách thị, Ngụy Xu.

Nhắc tới Đoan Vương phi, ánh mắt Ngụy lão thái thái xem Quách thị càng thêm đau kịch liệt: “Năm đó phụ thân Nhiêu Nhiêu một lòng vì Hoàng Thượng diệt trừ tham quan, bị kẻ gian mưu hại, tuổi xuân chết sớm. Hoàng Thượng cảm nhớ lòng chính trực trung tâm của phụ thân Nhiêu Nhiêu, tứ hôn Xu tỷ nhi cùng Đoan Vương. Xu tỷ nhi có thể làm Vương phi, ngươi có thể cùng Hoàng Thượng kết thân, dựa vào tất cả đều là phụ thân Nhiêu Nhiêu, hiện giờ ngươi nơi nơi chốn chốn muốn dẫm Nhiêu Nhiêu một chân, ngươi nhưng không làm thất vọng tiểu thúc đã mất đâu?”

Nói xong lời cuối cùng, trong mắt Ngụy lão thái thái đã nổi lên nước mắt.

Dạy ra con dâu, cháu gái như vậy, bà tính là quản gia có cách sao? Hiền danh là con thứ dùng cái chết đổi lấy, là Nguyên Gia Đế vì trấn an gia quyến trung thần thanh quan, ở triều hội cố ý ngợi khen! Con thứ tốt như vậy, bà thiên vị Nhiêu Nhiêu một chút lại có chuyện gì? Nhiêu Nhiêu mệnh khổ như vậy, cha chết nương chạy, còn bởi vì nương đắc tội Thái Hậu, bị Thái Hậu mưu hại, tuổi còn nhỏ thiếu chút nữa chết ở trước mặt bà, vì cái gì liền không thể thiên vị?

“Lui ra đi.” Ngụy lão thái thái cúi đầu, vẫy vẫy tay.