- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Gá Duyên
- Chương 23
Gá Duyên
Chương 23
“Xin lỗi, em không nên quát bác.” Ngân kéo tay Đức nhưng bị hắn hất ra.
Ngân nhìn ra hắn đang giận dỗi, nhẹ giọng dỗ dành. “Bác ngồi dậy đi, đừng nằm ở sàn nhà, cảm lạnh đấy. Ngồi dậy rồi em… giúp bác.”
Tay Ngân bị ghét bỏ lần thứ hai. Cô nhướng mày, cố gắng không nhìn vào nơi to lớn sừng sững kia. Cô đột ngột đứng bật dậy, quay lưng đi thẳng. “Được, nếu bác không thích em ở đây thì em ra ngoài trước… Á!”
Đức chồm tới ôm chặt eo Ngân, kéo cô ngã ngồi xuống đùi hắn. Hai cơ thể kề sát nhau chỉ cách một lớp quần áo làm mặt Ngân đỏ rực.
Đức ôm Ngân vào lòng thật chặt. Hắn vùi mặt xuống cổ cô, dụi mặt vào làn da mát lạnh, tay sờ soạng xoa nắn vội vàng không theo khuôn phép. Hành vi của Đức đơn thuần là giải tỏa sự khó chịu, khô nóng trong người. Hắn không biết hành động của mình mang ý nghĩa gì. Giọng hắn ngày càng khàn, tiếng thở dốc bám vào da thịt Ngân.
“Tôi nóng lắm… khó chịu… Giúp tôi! Giúp tôi đi…”
Quần áo Ngân xô lệch theo động tác vồ vập, khao khát của Đức. Vật nóng cứng cọ xát vào đùi Ngân đầy vội vàng và ngô nghê.
“Đau… đau quá…” Tiếng rên nỉ non như động vật bị thương. Giọng nam trầm nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© làm không khí trong phòng tắm ngày càng nóng nực, bức bối. Hơi thở khao khát, kìm nén, khổ sở vì không thể giải tỏa của Đức lây nhiễm sang Ngân.
Ngân hít vào thở ra thật mạnh. Giọng cô nhỏ nhưng kiên định. “Bác đừng ôm em chặt như vậy. Buông tay ra để em giúp bác.”
Đức siết chặt vòng tay hơn. Mắt đỏ hoe ướt nước nhìn cô mờ mịt.
Ngân vuốt ve mặt hắn, dụ dỗ. “Ngoan, buông tay.”
Vòng tay quanh eo được buông lỏng. Ngân cắn môi, thay đổi tư thế.
Cô dạng hai chân ngồi trên đùi hắn, mặt đối mặt. Tư thế mập mờ và kề sát khiến màu đỏ trên mặt lan xuống toàn bộ vùng cổ và bầu ngực bị lộ ra bởi động tác sờ soạng của Đức.
Hơi thở của hắn nặng nề hơn. Hắn nhìn chằm chằm làn da mịn màng đỏ ửng của Ngân, nuốt nước bọt trong vô thức.
Khoảnh khắc hai tay Ngân nắm lấy vật nóng bỏng đau nhức của hắn, mắt hắn mở to, những tia sáng trong đó vỡ vụn. Hắn vục mặt vào ngực cô, vừa cắn vừa mυ"ŧ theo bản năng. Cơ thể nhỏ bé ngồi trên đùi hắn run lên khe khẽ.
Tay hắn đặt trên eo cô, xoa nắn thô bạo, lần mò lên trên cao theo bản năng của đàn ông.
Ngân bị hắn cuốn vào du͙© vọиɠ nhưng vẫn giữ một tia tỉnh táo. Cô kéo tay hắn khỏi ngực mình. “Đừng, đừng làm vậy. Em chỉ giúp bác… Bác ngồi yên… được không?”
Hắn bất mãn túm tay cô đẩy xuống dưới, ép buộc động tác dang dở. Hắn thấy chiếc miệng nhỏ xinh liên tục không cho hắn làm thứ này, cấm hắn sờ chỗ kia thật hư. Phải trừng phạt! Hắn rướn người áp vào Ngân, ngậm lấy môi cô, nuốt toàn bộ tiếng la sợ hãi vào cuống họng.
“Chuyện này không được… Ưm ư… ư… ư…” Khóe mắt Ngân ứa nước. Sự việc phát sinh vượt ngoài tầm kiểm soát của cô. Nếu có nụ hôn thì lần giúp đỡ này không còn mang ý nghĩa trong sáng nữa.
Nhưng… chính cô cũng hiểu, một người phụ nữ dạng chân ngồi trên đùi một người đàn ông không mảnh vải che thân, trên tay là nơi chứa đựng giống nòi của đối phương, ai tin đây chỉ là giúp đỡ khi uống nhầm thuốc kí©ɧ ɖụ©?
Trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn tiếng rêи ɾỉ nức nở của Ngân, tiếng thở dốc nặng nề của Đức. Mọi lời oán trách, những giọt nước mắt đều bị Đức nuốt gọn. Hắn dây dưa với Ngân đến gần ba giờ sáng. Khi cơ thể cô mệt lả, mềm rũ trên đùi hắn, hắn vẫn ôm chặt cô bằng hai tay. Động tác mềm nhẹ, âu yếm như đang ôm một thứ vô cùng trân quý.
Sau khi tắm rửa qua loa cho hai người, Ngân ra lệnh. “Bác đến phòng nhỏ ngủ đi. Đừng quay về phòng ngủ chính, coi chừng đánh thức mẹ dậy.”
Đức nhìn chiếc giường bị Mốc chiếm phân nửa rồi lại tủi thân nhìn Ngân.
Cô nghiêm mặt nhìn hắn.
Hắn cúi đầu, lê từng bước nhỏ rời đi. Tới cửa phòng, hắn đột ngột quay lại thật nhanh. Trước khi Ngân kịp hiểu chuyện gì xảy ra, hắn hôn nhẹ vào trán cô, khẽ nói. “Ngủ ngon.”
Đến khi cửa phòng đóng lại, Ngân vẫn chưa hết sốc. Cô bất giác chạm tay vào trán, lông mày nhíu chặt.
“Từ mai mình phải cấm nhóc Mốc chúc ngủ ngon bằng việc hôn hít mới được. Học cái gì không học, học mấy thứ này là nhanh.”
Ngân không hề nhận ra giọng cô có bao nhiêu dịu dàng trong lời cằn nhằn này.
Năm giờ sáng, Ngân rời nhà để chuẩn bị đến chợ bán bún ốc. Cô để xe máy đi chợ bên nhà bị cháy, cần phải đi ngang qua cổng nhà chú Long. Cô vô thức nhìn vào trong sân, tự hỏi mâm cỗ cuối cùng là ai thu dọn. Bởi vì Đức uống nhầm thuốc nên cô không quay lại dọn dẹp bát đĩa sau khi đám sâu rượu uống xong.
Ngay khoảnh khắc Ngân đi qua cửa nhà Long, cánh cửa đột ngột bật mở, một bóng người lao vυ"t ra kèm theo tiếng gào. “Tôi đập chết anh! Dám đi chơi gái cả đêm.”
“Bốp.”
“Rầm.”
Hàng loạt tiếng động xảy ra sau lưng Ngân. cô hoảng sợ xoay người và nhào tới đẩy Tú ngã.
“Thím làm cái quái gì vậy hả?”
Tú lảo đảo ngã vào cánh cửa, trên tay là cục gạch đầy máu. Cô ta trợn to mắt, lắp bắp nói. “Trời đất! Sao lại là anh… Em tưởng là anh Long…”
Đức đứng yên như khúc gỗ, mặt trắng bệnh nhìn Tú chằm chằm. Thái dương hắn máu me be bét, chảy dọc theo sườn mặt.
Ngân ấn mạnh tay vào vết thương trên đầu Đức, quát lớn. “Thím bị điên hả? Sao lại đập gạch vào đầu bác Đức hả?”
“Em không cố ý. Đêm qua anh Long uống rượu say rồi đi với đám bạn cả đêm không về. Em rình ở cửa từ tờ mờ sáng, nghe thấy tiếng chân người nên tưởng là anh ấy…”
“Thím hận chồng đến mức nào mà phải dùng gạch đập vỡ đầu hả? Thím muốn lừa ai ở đây? Thím tưởng ai cũng ngu đấy à?” Ngân quát lớn, hoàn toàn không tin lời Tú. Đêm qua cô vừa xé rách mặt với Tú, sáng sớm hôm nay Tú đánh người đúng giờ cô đi chợ. Đây rõ ràng là nhắm vào cô. Ghen tuông chồng đi chơi gái qua đêm chỉ là cái cớ thôi. Hành vi trả thù của Tú thật sự chọc giận Ngân. Đêm qua cô ra tay quá nhẹ rồi.
Ánh mắt nghi ngờ của Ngân làm Tú bật khóc. “Em xin lỗi, em không cố ý đâu. Em chỉ là quá yêu chồng thôi… Chị đừng nghĩ em xấu xa như vậy mà phải tội… Mà tại sao bác Đức lại đi cùng chị vào giờ này chứ? Không phải bác ấy nên ngủ trong phòng hay sao?”
Tú lu loa khóc lớn làm vài người dậy sớm đi tập thể dục tò mò đến gần hóng hớt.
Đức vẫn luôn đứng yên lặng để Ngân cầm máu cho mình. Tiếng gào khóc của Tú khiến hắn đau đầu, khó chịu. Hắn nắm cổ tay Ngân, yếu ớt nói.
“Đau. Đầu đau lắm.”
Giọng hắn khàn đặc như cổ họng bị mài qua cát, lạo xạo khó nghe. Ngân gật đầu, kéo tay hắn ấn vào vết thương. “Bác giữ chặt tay ở đây. Để em lấy xe máy chở bác đến bệnh viện. Vết thương rách to thế này, sợ là phải khâu…”
“Á! Trời đất ơi. Vết thương chảy máu nhiều quá.” Tú hét lớn, cắt ngang lời Ngân. Cô ta xoay xung quanh Đức, liến thoắng nói. “Phải làm sao đây? Em có thể giúp gì không? Chị Ngân nhanh lấy xe máy đi. Để em giữ vết thương, ngăn máu chảy cho. Em không cố ý mà…”
“Im mồm!” Ngân đạp mạnh vào người Tú làm cô ta ngã phịch xuống đất. Cô gằn từng chữ. “Thím đừng làm loạn nữa. Câm miệng đi!”
Tú nhẩm đến số người đứng vây quanh, nước mắt lưng tròng nhìn Ngân thật tội nghiệp. “Em xin lỗi, em chỉ muốn giúp đỡ.”
Ngân kéo Đức đi đến căn nhà bị cháy của cô, không bận tâm màn diễn lố bịch của Tú.
Đức nhanh chóng được đưa đến bệnh viện. Vết thương khâu tám mũi. Sau khi xem kỹ bệnh án trước đây của Đức, bác sĩ nghiêm khắc cảnh cáo .”Người nhà bệnh nhân không được để bệnh nhân bị thương ở đầu nữa. Đầu là nơi yếu ớt và có nhiều dây thần kinh, tổn thương nhẹ sẽ bị tâm thần, tổn thương nặng có khi biến chứng nguy hiểm đến tính mạng.”
Lần này Đức không cần nằm viện. Khi hắn về nhà, vợ chồng Tú sang nhà xin lỗi. Tú mua nhiều thuốc bổ để chuộc lỗi. Để bênh vực hành vi cầm gạch nện vỡ đầu của Tú, bà Cẩm đã chửi Long suốt một tiếng đồng hồ.
Toàn bộ quá trình này đều được Ngân thu vào mắt. Thứ duy nhất hiện lên trong đầu cô là hai chữ “giả tạo”.
Ngân nhìn Tú chằm chằm. Tú chột dạ cúi đầu, mắt rớm nước, bộ dạng ăn năn đến mức bà Cẩm thấy càng thương hơn.
Ngân thuật lại lời cảnh cáo của bác sĩ, bà Cẩm gạt phắt đi. “Lang băm! Con tôi khỏe mạnh thế này, tâm thần cái gì chứ hả? Cô cũng đừng có trù ẻo con tôi.”
Ngân không dám xem nhẹ việc này như bà Cẩm. Cô để ý đến Đức cẩn thận hơn và dặn Mốc phải canh chừng hắn mỗi khi cô không có nhà.
Bởi vì vết thương ở đầu, Đức không được tự do tắm gội nghịch nước với Mốc nữa. Hắn bị cấm ra ngoài đường chơi đùa cho đến khi vết khâu kéo da non. Vào ngày gỡ lệnh cấm, hắn lén lút cùng Mốc đến công trường gần đó nghịch cát. Đến khi Ngân phát hiện thì hai bác cháu bẩn thỉu không thể tả.
Mốc đứng nép vào người Đức, lắp bắp giải thích. “Bác Đức lăn trên cát bốn vòng. Con có bảo bác ấy đừng nghịch, mẹ sẽ đánh mông nhưng bác ấy không nghe lời.”
Lại còn đếm số vòng lăn? Ngân trừng mắt trách cứ con trai. “Không phải mẹ dặn con phải luôn canh chừng bác Đức hay sao? Mẹ đã dặn rất nhiều lần là không được vào nơi đang xây dựng chơi đùa, con không nghe lời mẹ hả Mốc?”
“Tại bác Đức vào đó trước đấy chứ. Con có rủ bác Đức đi chỗ khác chơi nhưng mà… nhưng mà bác ấy không chịu.”
“Biết sai mà làm theo, tội càng thêm nặng.”
Vẻ nghiêm khắc của Ngân làm Đức thông minh đột xuất, biết mách lẻo. “Mốc còn nhét cát vào áo tôi.”
Mốc đang sợ hãi trước cơn giận của mẹ Ngân, bây giờ nghe Đức kể tội, nó vội vàng cãi. “Bác đổ cát lên đầu con.”
“Mốc ném cát vào mắt tôi.” Đức bước lên hai bước, rụt rè nắm gấu áo Ngân, ấm ức nói. “Mắt đau. Đau lắm.”
“Cát cũng bay vào mắt con.” Mốc nhảy đến ôm lấy người Ngân, lắc người cô thật mạnh. “Mẹ ơi, mắt con đau lắm. Mẹ thổi cho con.”
Ngân bị một lớn một nhỏ la hét ỏm tỏi đến phát điên. Cô tách hai người ra, chỉ tay về phòng tắm. “Nhanh đi tắm. Tắm xong rồi ra úp mặt vào tường.”
Đức xụ mặt nhìn Ngân đầy oán trách.
Ngân trừng mắt đe dọa. “Đi vào tắm! Nhanh lên!”
Mốc giậm mạnh vào chân Đức. “Tại bác mà con bị phạt.” Rồi thằng bé co cẳng chạy mất.
Chưa đến hai phút sau, tiếng la hét của Mốc vọng ra từ phòng tắm. “Mẹ Ngân ơi, bác Đức đổ hết chai dầu gội xuống sàn rồi. Con không có dầu gội để gội đầu.”
Ngân đang buộc dây chằng các bao tải nilon để đi giao hàng, cô gục đầu vào bao tải, cảm thấy cả cơ thể và đầu óc đều mệt mỏi. Bà Cẩm và Tú đi đám ma một người bên họ hàng nhà Tú, hôm nay chỉ có mình cô trông Đức và Mốc. Nhà này có một đứa trẻ bảy tuổi hay hai đứa trẻ đây? Đến khi nào Đức mới hết bệnh?
“Rầm.”
“Á. Á”
Tiếng đồ đạc rơi vỡ cùng tiếng hét tiếp tục vọng ra từ phòng tắm. Rồi tiếng khóc của Mốc vang lên thảm thiết.
“Có chuyện gì vậy Mốc?” Ngân hoảng sợ chạy vào.
Mốc lao ra khỏi phòng tắm, đâm sầm vào cô. Nó túm lấy người cô, sợ hãi nói. “Mẹ ơi, bác Đức bị làm sao ấy. Mẹ vào xem đi. Con sợ lắm.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Gá Duyên
- Chương 23