Chương 18

Giọng kêu cứu là của bà Cẩm.

Ngân hoảng hốt mở đèn hành lang, kéo Đức đứng dậy. Cô giật mình trước đôi mắt sưng đỏ của hắn.

“Bác nằm đây bao lâu rồi?” Phải khóc bao lâu thì mắt mới sưng to thế này?

Đức không trả lời, lặng lẽ dịch sát vào người Ngân. Hắn cao hơn Ngân rất nhiều, vai rộng, lưng thẳng, chân dài, dù trí não tụt lùi như đứa trẻ thì vẫn dễ nhận ra đây là một người đàn ông đẹp trai, có sức cuốn hút rất lớn với người khác phái. Chỉ là gương mặt khờ khạo, ánh mắt ấm ức khóc sưng đỏ đã phá hủy hết vẻ đẹp nam tính của hắn.

“Cứu… tôi…”

Tiếng rêи ɾỉ vang ra từ phòng Đức kéo Ngân quay lại hiện thực. Cô đỏ mặt vì nhận ra bản thân đã nhìn Đức rất lâu.

Đèn bật sáng, soi rõ cảnh tưởng trong phòng ngủ. Bà Cẩm bị chiếc chăn quấn chặt, nửa người vắt trên giường, nửa người rơi xuống sàn. Mặt bà Cẩm trắng bệch như sáp nến.

Ngân nín cười, giải cứu bà Cẩm. Không cần hỏi, cô cũng biết ai là thủ phạm.

Bà Cẩm vừa thoát khỏi chiếc chăn, ngồi bệt dưới sàn thở hồng hộc. Ngay khi lấy được sức lực, bà Cẩm xông đến đánh mạnh vào người Đức.

“Thằng mất dạy! Anh dám trói tôi thế hả? Chậm tí nữa là tôi chết ngắc rồi biết không hả? Anh vừa đi đâu hả? Có phải anh mò đến phòng mẹ con con Ngân không? Tôi biết ngay mà! Anh ăn phải bả gì của nó hả? Tôi đánh chết anh. Đồ bất hiếu!”

Đức chạy vòng vòng quanh phòng, vừa vung vẩy tay vừa quay đầu nhìn Ngân cầu cứu. Dù bị đánh đau nhưng hắn không dám chạy đến gần cô vì sợ bà Cẩm nổi giận, vô cớ đánh oan Ngân.

Trận ồn ào này chỉ kết thúc khi Đức chui xuống gầm giường để trốn tránh. Kết quả vào thì dễ, chui ra thì khó. Bóng tối và không gian hẹp dưới giường làm hắn sợ hãi. Hắn khóc lóc ỏm tỏi át cả tiếng gào thét của bà Cẩm.

Đầu óc của Đức không minh mẫn nên suy nghĩ vô cùng đơn giản. Ngân luôn xuất hiện cứu giúp hắn trong mọi tình huống khiến hắn dựa dẫm và tin tưởng cô theo bản năng. Hắn không thể an tâm ngủ khi thiếu cô.

Đêm đầu tiên, hắn trói bà Cẩm, người ngăn chặn hắn đến bên Ngân.

Đêm thứ hai, Ngân dùng ba mươi phút khuyên nhủ và dạy bảo, ép hắn gật đầu sẽ ngoan ngoãn trong phòng. Kết quả vào lúc hai giờ sáng, có tiếng động lớn ngoài cửa sổ làm Ngân giật mình tỉnh giấc. Lòng cô nóng như lửa đốt, ánh mắt quét tới quét lui về cửa phòng và cửa sổ. Cuối cùng, cô vội vàng mở tung cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Sau nhà Đức là con ngõ nhỏ rộng hơn một mét. Ánh trăng rằm soi rõ một bóng người nằm co quắp trên đất. Ống nước và ống dẫn máy điều hòa bị gãy và đứt, rơi vương vãi bên cạnh bóng đen.

“Bác Đức? Phải bác không?” Ngân gọi lớn.

Bóng đen không trả lời, tay trái ôm chặt tay phải lăn qua lăn lại, trông rất đau đớn.

Tim Ngân đau nhói, cô không cần suy nghĩ, chân đã tự động chạy vội xuống nhà. Cô đi tới đâu bật đèn tới đó, tiếng động ồn ào đánh thức bà Cẩm và Mốc.

Từ cửa nhà chạy vòng ra ngõ sau phải đi đường vòng rất dài. Thời điểm Ngân chạy tới bên dưới cửa sổ phòng ngủ của mình, bóng đen nằm ngửa trên đất, thở dốc nặng nhọc.

“Bác Đức!”

Tiếng gọi của cô làm bóng đen đột ngột lật người, nằm khom lưng úp sấp xuống. Ngân không hiểu ý nghĩa của hành vi này, ngồi xổm xuống bên cạnh.

“Bác Đức. Bác bị ngã đau ở đâu? Cho em xem nào.”

Đức cứng người, tiếng thút thít nín bặt.

Ngân chạm nhẹ vào lưng hắn, dịu dàng dỗ dành. “Không sao rồi. Chúng ta về nhà thôi.”

Cơ thể Đức run rẩy mạnh hơn không rõ vì tủi thân hay vì ngã đau.

Cô nhìn lên cửa sổ phòng ngủ ở tầng hai để ước chừng khoảng cách. Nơi này không có cây để làm bệ trèo lên, Đức phải chật vật thế nào mới leo tới cửa sổ tầng hai?

Mắt Ngân đỏ hoe, mũi cay nồng như muốn khóc. Cô hít vào thật sâu, kìm lại nước mắt, kiên nhẫn dỗ Đức. “Ổn rồi, không sao rồi. Theo em về nhà nhé…”

Lời nói bị chặn ngang bởi một cái ôm.

Đức quỳ trên đất, ôm Ngân bằng một tay, nức nở bên tai cô. “Cửa đóng… muốn vào… Xin lỗi… xin lỗi…”

Giọng nói oan ức, tủi thân nghe thật đau lòng.

“Đau lắm… tay đau lắm…”

Cơ thể Đức lạnh lẽo sương đêm. Không biết hắn đã ở bên ngoài bao lâu. Cửa nhà bị khóa, chứng tỏ hắn trèo ra ngoài bằng lối cửa sổ, rồi lại leo tường lên phòng cô.

Cứ nghĩ đến cảnh Đức trèo cao lại ngã, ngã rồi lại bám vào tường bò lên là múi Ngân cay, mắt ướt nước.



Tay cô giơ lên cao, lưỡng lự giữa không trung thật lâu, mãi mới vỗ nhẹ vào lưng hắn.

Em xin lỗi…

Em xin lỗi…

… Thật sự xin lỗi…

Ngân biết bản thân đã sắt đá khi khóa trái cửa phòng ngủ. Chỉ là… cô sao dám để hắn vào phòng. Dù đầu óc hắn ngờ nghệch như đứa trẻ thì thân phận vẫn là anh chồng.

Cô không thể phá vỡ ranh giới đó.

Đức nhanh chóng được Ngân dìu về trong nhà.

Vào tới nhà, Ngân mới nhìn rõ tình trạng thê thảm của Đức. Quần áo hắn dính đất bẩn thỉu, tay và chân trầy xước rướm máu khắp nơi. Các đầu ngón tay bật móng vì bám vào tường. Mặt hắn trắng bệch vì đau. Nước mắt lặng lẽ rơi, khóc không phát ra tiếng.

“Chuyện gì thế này? Thằng Đức bị làm sao vậy? Bà Cẩm vây quanh ồn ào.

Ngân lo lắng cho Đức nên không có tâm trạng trả lời. Cô dìu Đức chậm rãi ngồi lên ghế.

“Bác ngồi đây để em kiểm tra tay bác. Không khóc, ngoan.”

Đức hét lên đau đớn khi tay Ngân chạm đến chỗ đau. Hắn xô cô thật mạnh rồi nhảy khỏi chỗ, trốn ra sau ghế.

Mốc đứng ở chân cầu thang, lơ mơ nhìn người lớn, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thấy phản ứng của bác Đức liền bật cười.

Ngân trừng mắt cảnh cáo con trai rồi bước từng bước nhỏ về phía Đức, cố hết sức dỗ dành. “Bác đừng sợ. Em không làm đau bác đâu. Bác cho em xem cánh tay, xem có phải bị gãy xương hoặc trật khớp không?”

“Cô nói gãy xương là ý gì? Thằng Đức làm gì mà gãy xương.” Bà Cẩm hoảng lên, muốn kéo tay Đức để kiểm tra. “Tôi tỉnh dậy là thấy giường chiếu trống trơn. Cô lại đưa nó đi đâu giữa đêm khuya vậy hả? Đầu óc nó hỏng rồi, cô muốn lừa gạt nó cái gì phải không?”

Động tác kéo tay lỗ mãng của bà Cẩm khiến hắn sợ hãi, theo bản năng nhào về phía Ngân.

Lời xách mé chói tai của bà Cẩm khiến Ngân phiền muộn. Cô trả lời qua loa. “Cửa phòng ngủ của con khóa trái từ bên trong. Bác Đức trèo tường, leo cửa sổ vào phòng con. Bác ấy trượt chân ngã từ tầng hai xuống. Con tìm thấy bác ấy ở con ngõ phía sau nhà.”

“Cái gì? Trèo tường leo cửa sổ vào phòng cô? Nó bị ngu à?”

Ngân nhíu mày khó chịu, dịch người chắn giữa bà ta và Đức. “Hình như gãy xương rồi. Chúng ta đến bệnh viện.”

Bệnh viện đối với Đức quen thuộc hơn nhà. Hắn không bài xích việc bác sĩ khám và kiểm tra cho hắn.

Đức gãy cổ tay phải, bó bột một tháng.

Hắn nhìn chằm chằm cục bột trắng cứng nhắc trên cổ tay, tò mò dùng tay trái chọc chọc nghịch ngợm.

Bà Cẩm nhìn vẻ đần độn của con trai mà thấy buồn phiền trong lòng. Thằng Công mất, bà vẫn trông cậy thằng cả và thằng út phụng dưỡng bà khi về già. Bây giờ đầu óc thằng cả bị ngốc, bà chỉ còn trông cậy vào thằng út. Bà Cẩm thấy bà già rồi vẫn chưa hết khổ.

Trái ngược với bà Cẩm, Ngân nhìn hành vi ngô nghê của Đức chỉ thấy đau lòng và đau lòng. Cô hy vọng biến chứng của khối máu tụ trong đầu sớm chữa được. Bác Đức là người nhân hậu, xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc, chứ không phải khờ khạo như đứa bé lên ba thế này.

Đức nằm viện vì đầu óc bị hỏng, bạn bè hắn không biết chuyện. Nhưng hắn leo cửa sổ vào phòng em dâu, bị ngã gãy tay là hàng xóm láng giềng đều biết tường tận. Ngân tức giận vì không tìm ra kẻ miệng rộng lan truyền chuyện này là ai.

Bạn bè của Đức đến chơi vào buổi tối. Hơn hai mươi người, bao gồm anh em thân thiết, nhân viên trong cửa hàng sửa chữa xe máy và bạn học cũ.

Cả một tối, Ngân bận tối mặt vì chuẩn bị nước tiếp khách và trông chừng Đức. Hắn chưa quen bị vây quanh bởi các cặp mắt quan tâm chân thành, cứ chột dạ chọc vào cục bột ở cổ tay phải hoặc nấp ra sau lưng Ngân, từ chối nói chuyện với mọi người.

Ngân xấu hổ giải thích. “Đây là phản ứng chim non mở mắt bám mẹ.”

Cô kể sơ qua tình huống đầu óc có vấn đề của Đức. Không hiểu sao hắn rất dựa dẫm vào cô.

Không ai nghi ngờ Đức và Ngân có một chân. Mọi người đều tin tưởng nhân phẩm của Đức, cũng như hiểu rõ sự trung thực, ngay thẳng của Ngân. Người có mắt như mù giống bà Cẩm là rất hiếm.

Người xa lạ còn lễ nghĩa, lịch sự hơn mẹ chồng làm Ngân thấy chạnh lòng.

Trong các chuyến đến thăm bệnh, có một người tên Vương, chính là người mang tin tức về đám cháy đến bệnh viện lần trước. Anh ta lén nói nhỏ với Ngân khi cô tiễn anh ta ra cửa. “Đã có tin tức mới về nguyên nhân nhà chị bị cháy. Có người đυ.ng vào bình gas khiến gas bị rò rỉ. Tiếc là lửa đã xóa sạch dấu vân tay cùng các bằng chứng quan trọng. Cảnh sát nghi ngờ thủ phạm là người quen.”

Ngân trợn to mắt kinh ngạc.

“Chị nên cẩn thận. Nếu xảy ra chuyện gì thì lập tức liên lạc với tôi. Anh Đức rất quan tâm chị, nếu ông ấy tỉnh lại và biết tôi không hỗ trợ, để mặc bị gặp nguy hiểm thì ổng sẽ xử đẹp tôi.”

Vương trao đổi số điện thoại rồi nhanh chóng rời đi.



Ngân đứng ngơ ngác trước cửa nhà.

Có phải anh ta nói Đức… quan tâm cô?

Nhưng… chuyện này có từ khi nào?

Chẳng ai trả lời được câu hỏi bởi vì Đức ngốc rồi. Hắn ngoài bám sau mông cô, cũng chỉ biết trốn tránh bà Cẩm và chơi đùa với nhóc Mốc. Ký ức sống hơn bốn mươi năm đã biến mất. Trí lực hiện tại của hắn mới chỉ ba tuổi, chẳng thể khai thác được điều gì.

“Sao bà lại lấy tiền của bác Đức ạ?” Tiếng la của Mốc làm Ngân giật nảy người, nhanh chóng hoàn hồn, vội vã quay vào trong nhà.

Trong phòng khách, bà Cẩm ngồi một bên bàn, phong bì đến thăm bệnh của bạn bè Đức đã bị xé toạc. Đối diện bên kia bàn trà là Đức và Mốc. Đức ngồi thu lu, co hai chân lên ghế, cơ thể lắc lư theo điệu nhạc nào đó. Mốc đứng bên cạnh, tay chống hông, hung dữ nhìn bà nội.

Ngân đủ thông minh để hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô nhanh như cắt giật lấy toàn bộ tiền trên tay bà Cẩm, chân nhảy giật lùi về phía sau tránh cú vồ của bà ta.

“Chị làm cái quái gì thế hả? Trả tôi tiền!” Bà Cẩm gào lên, muốn vồ Ngân nhưng vẫn bắt hụt.

Ngân vừa nhanh nhẹn tránh thoát bà Cẩm vừa đếm tiền trên tay. Cô vỗ cọc tiền vào tay, điềm nhiên nói. “Tổng cộng mười hai triệu lăm trăm nghìn. Con sẽ giữ số tiền này.”

“Chị ăn cướp đấy à? Chị có phải vợ của thằng Đức đâu mà đòi giữ tiền hả? Tôi là mẹ nó, tôi có quyền giúp nó quản tiền. Có hơn chục triệu mà chị cũng muốn cướp của một thằng ngốc hả? Chị đưa tiền ngay cho tôi!”

“Nếu không may, con nói là không may, bác Đức phải nằm viện, con dùng tiền này trả tiền viện phí. Thiếu bao nhiêu tiền, con sẽ bù. Về sau hết sạch tiền, con sẽ đứng ra lo toàn bộ viện phí của bác ấy.”

“Lúc nó nằm viện thì tính sau. Số tiền này phải để tôi giữ.” Bà Cẩm lại nhào tới vồ Ngân nhưng bị hụt. Mặt bà ta đỏ bừng tức tối. “Tôi lo cơm nước cho nó hàng ngày. Tiền này để đi chợ.”

“Không phải con mới đưa tiền chợ cho mẹ hay sao? Trong thời gian bác Đức bị bệnh, tiền ăn uống là con phụ trách. Dĩ nhiên, con sẽ không dùng đến số tiền thăm bệnh của bạn bè bác ấy.”

“Tiền trong tay chị, chị muốn nói thế nào mà chẳng được. Trả lại tiền cho con tôi.”

Ngân không đáp lời, mắt nhìn thẳng bà Cẩm, thể hiện thái độ kiên định và dứt khoát.

“Được, được, chị giỏi lắm.” Bà Cẩm chỉ tay vào mặt Ngân, rít lên. “Tôi báo công an, tố cáo chị chiếm đoạt tiền của con trai tôi.”

“Mẹ báo đi.”

Bà Cẩm bù lu bù loa khóc lớn, lấy điện thoại ra bấm loạn lên.

Ngân bình tĩnh quay người, ra lệnh cho Mốc. “Con đưa bác Đức lên tầng đi. Con đọc sách cho bác Đức nghe nhé. Chưa có sự cho phép của mẹ thì hai bác cháu không được ra khỏi phòng.”

“Vâng ạ.”

Mốc dắt Đức đi lên cầu thang. Mốc là người duy nhất tiếp cận Đức không chút khó khăn. Đức chưa từng bài xích hay sợ hãi nó. Ngân muốn hắn nghe lời còn phải mất công dỗ dành. Không hiểu sao Mốc nói gì là Đức nghe nấy, ngoan đến kỳ lạ.

Cảnh sát 113 đến cùng cảnh sát khu vực. Bà Cẩm tố cáo Ngân chiếm đoạt tài sản.

Ngân bình tĩnh và tự tin trình bày hoàn cảnh của Đức. Cô đưa ra các loại giấy tờ nhập viện của hắn, biên lai viện phí, biên lai điện nước và các khoản thu chi trong nhà đều là cô trả tiền. Số tiền nhiều hơn tiền thăm bệnh của bạn bè.

Ngân không ngần ngại lập giấy cam kết sẽ chỉ dùng số tiền này vào việc chữa trị cho Đức, nếu cô vi phạm thì sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Cảnh sát khu vực là hàng xóm sống cùng một ngõ, đứng ra làm chứng cho Ngân. Nhân phẩm và lối sống quá quắt của bà Cẩm lâu nay luôn phản cảm trong mắt hàng xóm.

Hành động thông minh của Ngân khiến bà Cẩm bị trách ngược lại. Cảnh sát cảnh cáo bà Cẩm không được lạm dụng trách nhiệm và nghĩa vụ của cảnh sát mà liên tục gọi số 113 để báo án sai.

Sự việc kết thúc cũng qua mười hai giờ đêm. Khi Ngân quay về phòng ngủ, cô thấy Đức và Mốc nằm ngủ trên giường. Một người cao to nằm co lại như con tôm, một đứa trẻ nằm dang tay dang chân chiếm phần lớn chiếc giường. Nhìn sao cũng thấy bình yên.

Ngân ôm quần áo ngủ đi ra khỏi phòng, liếc qua bà Cẩm đang thập thò ngoài cửa.

“Đêm nay con ngủ ở phòng bên cạnh. Mẹ không yên tâm thì sang đây ngủ để canh chừng.”

Cô đóng sập cửa trước gương mặt giận tím tái của bà Cẩm.

Cô thấy may mắn vì nhà Đức có ba phòng ngủ, có chỗ cho cô ngả lưng đêm nay.

Ban ngày cô làm việc quần quật, tối về nhà là thần kinh của cô căng như dây đàn để đối phó mẹ chồng quá quắt, cô thực sự mệt mỏi.

Ngân tự hỏi, đến bao giờ cô mới có một gia đình đúng nghĩa, bình yên và ấm áp đây?

Em ngừng đăng truyện “Gá duyên” đến mồng 7 Tết ạ.