“Cái quái gì vậy? Thằng Mốc nhà em thì liên quan gì đến chuyện này? Thằng bé đã xin lỗi thím ấy rồi cơ mà. Quan trọng là thím ấy không hề có bầu. Không có bầu thì sảy thai thế nào được.”
“Tôi sẽ nói chuyện này với mẹ và chú Long.” Đức tức giận không kém Ngân. Hắn không nghĩ cô em dâu út của mình lại đơm đặt chuyện, vu oan cho một đứa trẻ như vậy.
“Nhưng vừa nãy em không nói ra sự thật là thím ấy không có thai, bây giờ mới nói, sợ mọi người sẽ không tin.”
“Đây là chuyện của gia đình chú Long. Chúng ta chỉ cần phơi bày sự thật. Còn xử lý thế nào là chuyện của vợ chồng chú ấy.”
Ngân gật đầu, rầu rĩ hỏi. “Tại sao thím Tú phải nói dối như vậy chứ?”
“Vì muốn lấy sự thương hại của mẹ và chồng thôi. Điểm này, em thua xa thím Tú.” Đức giơ tay muốn xoa tóc Ngân.
Cô hoảng hốt lùi về sau tránh né, chân vấp phải cây chổi trên sàn, ngã ngồi phịch xuống.
Tay Đức cứng đờ giữa không trung.
Hai người nhìn nhau rất lâu. Người chịu thua là Đức. Hắn bất mãn hỏi. “Em sợ cái gì hả? Tôi cũng không ăn em.”
Xưng hô cũng đổi, giờ lại muốn ăn cô? Ngân nguýt hắn thật dài. Chính cô cũng không biết mặt mình đang đỏ như quả cà chua.
Dự định của Đức chưa kịp thực hiện thì Tú đã nhanh tay hơn. Cô ta thủ thỉ với bà Cẩm.
“Mẹ ơi, con có một chuyện vẫn giấu mẹ.”
“Chuyện gì?” Giọng bà Cẩm không vui.
“Sáng nay khi con bị sảy thai, bác sĩ khám tổng quát cho con và phát hiện con bị tắc vòi trứng. Con phải phẫu thuật, chữa trị dứt điểm thì mới đậu thai tiếp được.”
Bà Cẩm hoảng hốt nhìn bụng Tú, lo ngay ngáy. “Tắc vòi trứng là bệnh gì? Mổ có hết nhiều tiền không?”
Tú lợi dụng bà Cẩm dốt nát về y học nên nói dối. “Đây là di chứng sau khi sảy thai. Con cũng rất lo lắng khi biết mình mắc bệnh. Bác sĩ nói phẫu thuật thông vòi trứng xong là con có thể mang thai ngay lập tức. Chuyện sảy thai không phải do anh Long cố tình nên con không muốn oán trách anh ấy nữa. Con chỉ muốn sớm có thai, sinh một bé trai kháu khỉnh cho mẹ bế thôi.”
Chuyện Long đạp vào bụng Tú là sự thật. Tội lỗi của con trai làm bà Cẩm áy náy, dễ dàng tin tưởng Tú.
Vẻ mặt lo lắng, yêu thương của bà Cẩm nằm trong dự tính của Tú. Từ ngày về làm dâu đến nay, cô ta luôn tự tin trong khoản lấy lòng mẹ chồng.
“Mẹ cũng biết cách đây hai tháng, con mới trả hai trăm triệu tiền thua độ bóng đá của anh Long. Bây giờ con vẫn phải gánh trên vai tiền lãi mười triệu mỗi tháng. Trong người con không còn được mấy đồng. Tiền phẫu thuật…”
“Mẹ không có tiền.” Bà Cẩm nhanh nhảu nói. “Lương hưu của mẹ được vài đồng cũng chỉ đủ để mẹ ma chay hiếu hỷ họ hàng nội ngoại. Không dư dả gì đâu.”
Ăn uống và thuốc thang bệnh người già của bà Cẩm là một tay Tú lo. Sáu triệu lương hưu tiêu một mình làm sao tiêu hết. Cô ta biết thừa mẹ chồng muốn phủi tay chuyện phẫu thuật của cô.
Mắt Tú rưng rưng nước, rầu rĩ nói. “Con chưa bao giờ muốn đυ.ng đến tiền lương hưu của mẹ đâu. Con tâm sự với mẹ là để bàn chuyện khác. Chuyện này xử lý ổn là tiền vay nặng lãi của anh Long được xử lý dứt điểm, tiền phẫu thuật của con không thành vấn đề, tiền dưỡng già của mẹ cũng được đảm bảo.”
Hai mắt bà Cẩm sáng lên. Bà ta ngồi sát vào Tú, hồi hộp hỏi. “Con có cách gì? Nói mẹ nghe xem.”
“Chỉ cần mẹ giả vờ bị bệnh nan y sắp chết.”
“Cái gì? Cô trù tôi đấy à?”
“Suỵt. Mẹ nói nhỏ thôi.” Tú kéo tay bà Cẩm, lấm lét nhìn ra cửa phòng, dùng tay che miệng, thì thầm bên tai bà Cẩm. “Là giả, là đóng giả bị bệnh. Mẹ có ba người con trai là cả ba người phải có trách nhiệm góp tiền chữa bệnh cho mẹ. Về phía anh Đức, mẹ có thể giả vờ nhận tiền rồi lén trả lại anh ấy. Anh Đức và chồng con đã góp tiền chữa bệnh cho mẹ, chị Ngân đại diện cho anh Công, làm sao dám trốn trách nhiệm. Loại người không có tiền như chị ta chỉ còn nước bán nhà thôi. Lúc đấy vừa tống được chị ta đi nơi khác, vừa thu được một phần tiền cho mảnh đất kia.”
“Chuyện này…” Bà Cẩm lưỡng lự, vẻ mặt đăm chiêu ra chiều suy nghĩ.
“Mảnh đất chị Ngân đang ở tuy đã được vợ chồng chị ấy mua lại của mẹ nhưng trong mắt họ hàng, đất đó vẫn là của mẹ mà. Là bà nội cho mẹ, đất qua tay ai thì vẫn là đất đai của mẹ thôi, đúng không?”
Bà Cẩm gật đầu.
“Giờ mẹ ốm đau, chị Ngân bán đất để chữa bệnh cho mẹ là nghĩa vụ và trách nhiệm của đạo làm con. Mẹ cứ nghe con, đừng lo nghĩ vớ vẩn.”
Bà Cẩm gật đầu, hoàn toàn bị Tú thuyết phục.
“Đặc biệt là giấy tờ đất đai nhà cửa đã bị thiêu rụi trong đám cháy. Chị ấy muốn làm lại giấy tờ sẽ phải tốn một khoản lớn. Nghèo mạt rệp như chị ta làm sao có tiền chứ? Chỉ cần bán được nhà là người mua nhà sẽ lo hết thủ tục giấy tờ cho.”
“Đúng vậy. Con tính toán vẹn cả đôi đường. Con Ngân phải ngu thế nào mới không nghe theo kế hoạch này.”
Tú mừng thầm trong lòng, tay vô thức sờ bụng. Bà Cẩm tưởng con dâu nhớ đến cháu nội đã mất liền an ủi vài câu.
Tú rưng rưng nước mắt cảm động. “May mắn nhất đời con là được làm dâu của mẹ. Được mẹ chồng thương như con ruột, chắc chắn là vì kiếp trước con làm rất nhiều việc thiện tích đức cho kiếp này.”
Lời nịnh bợ thỏa mãn thói hư vinh của bà Cẩm. Bà ta nhìn theo động tác xoa bụng của Tú, ngập ngừng hỏi. “Chuyện đứa bé… có phải lần trước mẹ con mình phá bình gas khiến nhà con Ngân bị cháy nổ, bây giờ bị báo ứng lên đứa cháu trai chưa chào đời của mẹ không?”
“Con đã bảo mẹ không được nhắc đến chuyện cháy nhà rồi cơ mà. Lỡ ai nghe được thì làm sao? Mẹ muốn vô tù cả lũ đấy à?”
Tú tức giận nên không kiểm soát được âm lượng. Bà Cẩm hoảng hốt che miệng cô ta. Cả hai mẹ con cùng nhìn ra ngoài cửa phòng.
Cổng nhà đã khóa trái, Long ở trong phòng ngủ chơi điện thoại, phòng bà Cẩm chỉ có hai người. Sự yên tĩnh trong nhà làm hai người an tâm nhiều.
Tú lén véo vào đùi, nước mắt nhanh chóng ứa ra nơi khóe mắt. Cô ta sụt sịt nói. “Người phá bình gas là con. Chính mẹ nói nhà cháy rồi, chị Ngân chỉ có nước bán nhà đi nơi khác ở. Con vì giúp mẹ nên làm chuyện tàn ác như vậy. Mẹ không biết con mất ngủ bao đêm vì ăn năn hối hận đâu. May mắn thằng Mốc an toàn… chứ không con cũng không sống được với tội lỗi này… Vậy mà mẹ lại nói con trai của con, cháu trai của mẹ mất là do báo ứng… Mẹ khiến con đau lòng quá…”
Tú òa khóc thảm thiết. Bà Cẩm vội trấn an cô ta bằng các lời xin lỗi.
Tú hít mũi, nén bực bội vào lòng, cố ăn nói nhỏ nhẹ với bà Cẩm. “Con sẽ liên lạc với người bạn là bác sĩ để làm giả bệnh án. Mẹ đừng nhắc lại chuyện cháy nhà nữa nhé.”
“Được, mẹ nghe con.”
“Bây giờ con có việc phải ra ngoài. Có gì tối con về, mẹ con mình nói chuyện tiếp.”
Bà Cẩm giữ lấy tay Tú, hoang mang hỏi. “Con mới sảy thai, không lo nghỉ ngơi cho nhanh khỏe. Còn đi đâu nữa?”
“Anh Long ngày càng đổ đốn, phá cả đống tiền của con. Con thì oan ức mất đi đứa cháu trai cho mẹ bế. Con sợ đất đai nhà mình bị động, muốn đi xem thầy.”
“Đi xem thầy? Trời đất! Để mẹ đi cùng con.”
“Vâng, để con gọi taxi, hai mẹ con mình cùng đi.” Tú cúi xuống nhét điện thoại và ví tiền vào túi xách. Ánh đèn phòng không chiếu tới nụ cười nhếch mép hài lòng của cô ta.
Đi xem bói kéo dài ba tiếng đồng hồ. Trước khi đến nơi, Tú thì thầm vào tai bà Cẩm. “Chỗ này là bạn con giới thiệu. Nó bảo linh lắm đấy. Chút nữa đến lượt mẹ đặt câu hỏi, mẹ cứ hỏi thoải mái nhé. Càng thành tâm thì càng được ân trên soi xét chỉ đường dẫn lối.”
Bà Cẩm vốn mê tín dị đoan, trong bầu không khí linh thiêng, giữa mùi khói hương nồng đậm, mọi lời phán của bà đồng như thấm vào tim, cào gan cào phổi bà ta.
“Nhà có đứa con dâu tuổi hổ, khắc chồng, khắc con, khắc toàn bộ người thân thích khác giới. Nhanh tiễn đi. Nhanh tiễn đi.”
Bà Cẩm và Tú rùng mình, nắm chặt tay, mặt xanh mét nhìn nhau. “Tuổi hổ là…”
“Cô.” Bà đồng đột ngột chỉ tay vào mặt Tú. “Đốt đỏ đang ngồi bên cạnh cô kìa. Là một bé trai kháu khỉnh.”
Tú trợn to mắt, nhìn sang chỗ trống bên cạnh. Cô ta ôm mặt khóc tức tưởi.
Trên đường về, không khí trong xe taxi vô cùng nặng nề và u ám.
Bà Cẩm lo lắng nhìn Tú ngồi ủ rũ trên ghế. Từ khi rời khỏi nhà thầy, tâm trạng Tú xuống dốc trầm trọng. Bà Cẩm không phải lần đầu đi xem bói, càng hiểu đốt đỏ là gì thì càng thấy thương đứa con dâu số khổ này hơn.
Tú hít mũi, luống cuống nhìn ra cửa sổ, lén lau nước bên khóe mắt.
Bà Cẩm nhịn hết nổi, kéo lấy tay Tú, ân cần động viên. “Nếu đứa bé có duyên với vợ chồng con thì nó sẽ đến với nhà mình một lần nữa.”
“Mẹ, đừng nhắc đến đứa bé nữa được không?” Tú nhìn bà Cẩm, nước mắt rơi lã chã trên mặt. “Con muốn cháu yên tâm đầu thai. Quay về làm con của con lần nữa cũng được, rời đi làm con nhà người ta cũng không sao. Ít ra để đứa bé không vương vấn cái kiếp không toàn vẹn. Mình nhắc đến nó nhiều, nó sao nỡ đi.”
“Ừ, ừ, mẹ sẽ không nhắc nữa.” Bà Cẩm rối rít gật đầu, nhìn thân hình nhỏ nhắn gánh trên vai nỗi đau mất con của Tú lại càng thương cô ta hơn.
Tú mở túi xách lấy giấy lau nước mắt, ngón tay vô tình chạm vào màn hình điện thoại, lộ ra tin nhắn chưa đọc.
“Sao rồi? Mụ già mắc mưu chưa? Ổn thì chuyển nốt 50% cho chị nhé.”
Tú vội vàng đóng túi xách lại thật nhanh.
Taxi dừng trước cổng nhà Long. Bà Cẩm đi xuống trước, để Tú thanh toán tiền xe. Vừa chạm chân xuống đường, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt bà Cẩm là Ngân đang khệ nệ ôm bao tải nilon chất lên yên sau xe. Hai mươi bao tải cao tới đầu cô, cồng kềnh và nặng nề. Vậy mà mỗi ngày Ngân chạy xe máy đổ sỉ không dưới mười chuyến hàng.
“Có chuyện gì vậy mẹ?” Tú đẩy nhẹ vào người bà Cẩm vì bà ta đứng chắn trước cửa xe, không để cô ta xuống.
Vừa nhìn thấy Ngân, Tú hoảng sợ ôm chặt tay bà Cẩm, sắc mặt trắng bệch như thấy ác quỷ.
Lời nói ma mị của bà đồng vang lên trong đầu bà Cẩm. “Nhà có đứa con dâu tuổi hổ, khắc chồng, khắc con, khắc toàn bộ người thân thích khác giới.”
Cùng lúc bà ta thấy bộ dạng sợ sệt của Tú, ngọn lửa giận dữ như bị rưới thêm dầu thiêu đốt toàn bộ lý trí của bà ta.
Bà Cẩm rút giày, lao về phía Ngân như mũi tên bắn ra khỏi cung.
“Là mày. Là mày ám nhà tao.”
“Bốp.” Đế giày đập thẳng vào mặt Ngân làm cô thấy xây xẩm.
Cô chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bà Cẩm túm tóc, đấm đá cô túi bụi.
“Đàn bà gò má cao là tướng sát chồng. Mày tuổi hổ lại càng cao số. Khắc chết chồng chưa đủ, mày còn khắc cả đứa bé đỏ hỏn trong bụng con dâu tao. Hôm nay tao phải đánh chết mày.”
Bao tải nilon bị Ngân ném xuống đất, cô vung tay chắn chiếc giày bẩn đập vào mặt. Sức cô rất lớn, đủ sức đè bẹp bà Cẩm nhưng không hiểu sao hôm nay bà ta như ăn phải thùng thuốc súng, dồn toàn lực đánh vào các vị trí nguy hiểm trên người Ngân.
Cô túm vai bà Cẩm để ném ra xa thì bị trúng một đạp vào bụng dưới. Cô ngã ngửa ra sau, kéo bà Cẩm ngã cùng.
Bà ta gào thét the thé. “Ối làng nước ơi. Gϊếŧ người. Con dâu gϊếŧ mẹ chồng.”
Hai người ngã vào xe máy. Các bao tải nilon chưa được buộc dây liền đổ rầm xuống đất. Gác chân xe máy đâm thẳng vào phần hõm eo sau lưng Ngân, cô hét lên vì đau đớn.
Bà Cẩm ngã đè lên Ngân nên không bị thương. Bà ta như mụ la sát, tiếp tục cào vào mặt Ngân.
Một bàn tay chộp cổ áo bà Cẩm, xách lên cao, đặt sang bên cạnh. Đức cúi xuống nhấc bổng Ngân lên, di chuyển nhanh sang bên cạnh để tránh xa người mẹ ruột đang thở hổn hển vì tức.
“Anh lại bênh nó hả? Anh có thấy con Ngân vừa kéo tôi ngã vào xe máy không?” Ngón tay chỉ vào Ngân của bà Cẩm run bần bật vì tức.
Đức thấy Ngân đỡ eo, tư thế đứng khác thường nên vén áo của cô lên kiểm tra. Hắn hoàn toàn không để lời vu khống của bà Cẩm vào tai.
“Ối, bác làm gì vậy?” Ngân sợ hãi trước hành vi tự nhiên của hắn, luống cuống giữ chặt vạt áo.
“Eo em bị thương kìa.”
“Eo bị thương cũng không phải để bác vén áo lên nhìn.” Ngân tức nổ phổi bởi giọng nói tỉnh bơ của Đức.
Bà Cẩm chửi bới và đánh Ngân khiến hàng xóm thò đầu ra hóng hớt. Ngay cả anh tài xế taxi cũng dừng xe hóng chuyện. Có nhiều cặp mắt hau háu nhìn hai người, vậy mà Đức có thể làm ra hành động vén áo em dâu lên kiểm tra. Cô không hiểu trong đầu người đàn ông này chứa cái gì.
“Hai đứa… hai đứa dám ôm nhau giữa ban ngày ban mặt…” Bà Cẩm bước tới muốn tách Ngân và Đức ra nhưng khựng lại trước ánh mắt sắc bén của Đức.
Đức không nói câu nào, chỉ nhìn bà Cẩm hầm hầm. Các tia màu đỏ vằn viện trong mắt hắn vô cùng hung ác.
Bà Cẩm thở dốc, không dám chửi, không dám đánh người.
Tú thấy thời điểm đã đến, bước nhanh tới níu tay mẹ chồng. “Chị Ngân không cố ý ôm anh Đức đâu. Mẹ đừng nổi giận. Coi chừng tim của mẹ.”
Bà Cẩm hất tay Tú, quay phắt người đi vào trong nhà Long.
Tú lóng ngóng nhìn Đức và Ngân, bối rối giải thích. “Tính mẹ nóng nhưng thương con cháu. Anh chị cứ giải thích rõ ràng với mẹ là… không sao đâu…” Ánh mắt cô ta dừng ở bàn tay vẫn ôm eo Ngân của Đức rồi giả bộ quay đi vì ngại ngùng.
Ngân vỗ mạnh vào tay Đức, ám chỉ hắn nghiêm túc giùm cô.
Đức tiếc nuối buông tay khỏi eo Ngân, nghiêm túc hỏi. “Có chuyện gì vậy? Sao mẹ lại đánh em?”
Hắn gỡ dây buộc hàng, lui cui dựng xe máy.
Ngân nhíu mày không thoải mái trước xưng hô của hắn, xắn tay áo kéo bao tải nilon ra, thành thật trả lời. “Em cũng không rõ. Em đang chuẩn bị hàng để đi giao cho khách thì mẹ và thím Tú từ trên taxi xuống, lao vào đánh em.”
“Ấy chết, em không liên quan gì đến chuyện này nhé. Chị Ngân nói oan cho em rồi.” Tú xua tay, lắc đầu.
Một bóng người chạy vọt từ trong nhà Long ra ngoài, huých vào người cô ta, cắt ngang lời muốn nói.
Bà Cẩm vác theo chày gỗ, vụt mạnh xuống đầu Ngân.
“Tao đánh chết loại em dâu mồi chài anh chồng!”