Chương 106

Được Chu Cương phụ đạo bài vở Ngải Đông Đông tiến bộ hẳn, kỳ kiểm tra hàng tháng đầu tiên trên trường nó xếp hẳn hạng ba tư, lớp có hơn sáu mươi học sinh thế là nó nghiễm nhiên đứng hàng trung bình. Thành tích kể ra chưa có gì to tát nhưng cũng đủ cho Ngải Đông Đông thỏa mãn lắm rồi. Nó hí hửng đem phiếu điểm về khoe Chu Cương, định bụng đòi Chu Cương thưởng.

Không dè Chu Cương xem xong chỉ cau mày bảo: “Có thế này mà cũng khoe, muốn được thưởng thì cứ vào được mười hạng đầu rồi hẵng nói chuyện.”

Được cái Ngải Đông Đông rất tự tin, thậm chí bảo nó hơi bị tự kỉ cũng không ngoa, nó tính cứ tằng tằng đà này chẳng mấy mà nó lọt top 10.

Đã chắc mẩm thế nên Ngải Đông Đông bắt đầu yêu sách: “Thế nếu con vào được hạng mười thì ba định thưởng gì đây?”

“Thế thì phải xem mày muốn gì đã, ba mày xưa nay không tặng thì thôi đã tặng là mày phải thích.”

Ngải Đông Đông cười hì hì, Chu Cương trông cái mặt nó gian hết sức liền đế thêm một câu: “Nhưng phải cái gì để được lên bàn đấy, để trong chăn thì dẹp mày đi.”

Ngải Đông Đông nghĩ bụng mấy bữa nay chuyện gối chăn của hai người khá là hòa hợp rồi, nói thật cái món ấy của Chu Cương tầm cỡ quá khiến nó cũng hơi chợn nên tạm thời nó chưa tính làm tới bến, thế là nó bảo: “Thế thì Quốc Tế Lao Động ba đưa con đi chơi nhé.”

“Đi chơi á?”

Ngải Đông Đông gật đầu: “Ừa, đi xa một tí, đâu cũng được.”

“Thế thì phải xem ba mày có rảnh không đã.”

“Ba là tỉ phú thời gian ấy chứ.” Ngải Đông Đông chốt luôn: “Quyết thế rồi nhé, ba đợi con hai tháng, nội trong hai tháng con sẽ vào hạng mười cho ba coi.”

Lần này Ngải Đông Đông hạ quyết tâm thật sự, nó học miệt mài hăng hái, tối nào cũng ngồi bàn đến hơn mười giờ, sáng ra năm giờ trở dậy đến lớp sớm để ôn bài. Trường cấp hai này rất chú trọng thành tích học tập nên đề ra giờ tự học cả sáng lẫn chiều, cơ bản là từ sáu giờ sáng tới tám giờ tối nếu học sinh có sức thì trường hoan nghênh học liên miên. Cứ thế riết mấy hôm chính Chu Cương lại bắt đầu nôn nóng, gã chợt nhận ra cả ngày gã chẳng thấy mặt Ngải Đông Đông được mấy lúc, sáng ra Ngải Đông Đông đi học gã chưa ngủ dậy, tối về Ngải Đông Đông lại miệt mài ôm bàn học. Thỉnh thoảng hai người nói chuyện được mấy câu lại cũng toàn là nó hỏi bài gã.

Về lý mà nói Ngải Đông Đông ngoan đột xuất đương nhiên Chu Cương làm ba nuôi phải mừng hết sức vì gã kỳ vọng vào nó lắm mà. Ấy nhưng nhận ra Ngải Đông Đông coi trọng việc học hơn cả mình tự dưng gã lại thấy cay cay, gã bất bình thực sự. Ngải Đông Đông yêu gã chết đi sống lại kia mà, sao mới dăm hôm nó đã lạnh nhạt với gã thế được, không không, đây nhất định không phải thái độ đúng đắn Ngải Đông Đông nên đối với gã.

“Học suốt thế có mệt không, cuối tuần ba lái xe đưa mày đi hóng gió nhé?”

Ngải Đông Đông từ chối thẳng thừng: “Thôi, đợi con vào hạng mười đã.”

Chu Cương nhìn chằm chằm Ngải Đông Đông, cốt xem nó có ý trêu ngươi mình hay là nó muốn ở nhà học bài thật. Nhìn mãi nhìn mãi cuối cùng gã chua chát nhận ra đúng là Ngải Đông Đông muốn học bài, nó muốn học hơn muốn đi chơi với gã.

“Thật ra học hành không phải cứ cắm đầu vào sách vở mà giỏi được đâu con ạ. Ngồi bàn học nhiều quá có khi còn mụ đầu đi ấy chứ. Con xem nhưng đứa học giỏi nhất lớp hầu hết đều biết dung hòa giữa học tập với nghỉ ngơi chứ có đứa nào học ngày học đêm đâu.”

“Con khác, con chậm nên phải chăm hơn bọn nó.” Ngải Đông Đông nằm bò ra bàn, nhăn nhó bảo: “Ba nuôi ơi ba xem bài này cho con với, làm thế nào hả ba?”

Chu Cương thở dài thườn thượt.

Một tháng sau, kỳ thi tháng thứ hai, lần này Ngải Đông Đông đứng thứ mười bảy. Tính ra đây là một bước tiến rất đáng kể, tốc độ tiến bộ của nó đã vượt xa lần trước vì từ hạng sáu mươi lên hạng bốn mươi dễ lắm nhưng từ bốn mươi vào vòng hai mươi thì khó hơn nhiều. Tương tự vậy, từ thứ hai mươi mà muốn lên thứ mười phải nói là khó như lên trời.

Chu Cương mừng rỡ khen: “Từng bước từng bước khá lắm, được được, cố lên con.”

Thấy Ngải Đông Đông tiến bộ rõ rệt cuối cùng Chu Cương cũng dẹp luôn chút xíu ích kỉ trong lòng. Gã bắt đầu thành tâm mừng cho Ngải Đông Đông. Dăm hôm sau kỳ thi tháng Chu Cương lại nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp Ngải Đông Đông, người ta mời gã lên trường để trao đổi về tác phong “học tập và sinh hoạt” của nó.

“Sao cô chủ nhiệm lớp mày lại đòi gặp ba hả, mày gây chuyện gì đúng không? Nói thật ra ba đến đấy còn biết đường nói chuyện với người ta.”

“Đâu có đâu.” Ngải Đông Đông thề thốt: “Chắc là dạo này con tiến bộ quá cô định khen thưởng con đấy. Con là học sinh tiến bộ nhanh nhất lớp mà, dạo này trên lớp các cô khen con hoài.”

Được, nếu đi nghe khen thưởng thì Chu Cương sẽ ăn bận thật đàng hoàng, gã xỏ giày da bóng lộn, áo quần là lượt tinh tươm trông đẹp trai hết sức. Giáo viên chủ nhiệm lớp Ngải Đông Đông là một phụ nữ trung niên, lúc gặp Chu Cương cô này cũng được một phen sáng mắt sáng lòng. Riêng Chu Cương thì phụ nữ từ mười lăm đến sáu mươi không ai chống đỡ được sức hấp dẫn của gã, đẹp trai lắm tiền, điềm đạm lịch lãm, giọng gã mà cất lên thì chị em cứ là rợn hết da gà. Cô chủ nhiệm của Ngải Đông Đông tươi cười bảo: “Gần đây Đông Đông rất phấn đấu trong học tập, em tiến bộ rất nhanh. Tôi có hỏi chuyện thì em bảo được anh phụ đạo thêm ở nhà ạ?”

“Tôi cũng dạy thêm cho nó ít nhiều thôi, cháu nó tiến bộ được như thế chủ yếu là nhờ các thầy cô chỉ bảo.”

Chu Cương đối đáp rất khách sáo nhưng lòng gã đã vui như mở cờ. Nhưng gã có ngờ đâu vấn đề “học tập và sinh hoạt” của cô giáo chỉ có một tí “học tập” dính đầu, còn câu chuyện chính nằm ở “sinh hoạt” kia.

“À vâng, Đông Đông thì về phương diện học tập em nó là học trò tiến bộ nhanh nhất lớp anh ạ. Tôi đánh giá với trí thông minh của Đông Đông thì em còn có thể đạt được thành tích cao hơn nữa, có điều về tác phong sinh hoạt của em thì…”

Nói đến đây cô giáo có vẻ hơi gượng gạo, cô đằng hắng một tiếng, chủ đề này đúng là rất nhạy cảm mà cô lại phải trao đổi với một người đàn ông như Chu Cương nữa.

“Không sao, tôi biết cháu nó còn nhiều khuyết điểm, cô cứ nói đi tôi sẽ bảo ban cháu.”

Cô giáo chủ nhiệm gượng cười, lúng túng đẩy lại gọng kính mắt: “Là thế này ạ… thời gian đầu mới đến lớp Đông Đông hòa nhập không tốt lắm, tôi xếp cho em ngồi bàn trên em nói không quen nên tôi đồng ý chuyển em xuống dưới. Khu vực cuối lớp có một số em nam khá nghịch, tôi cũng đau đầu với mấy em này nhưng Đông Đông chuyển xuống lại bắt bạn rất nhanh. Vâng, em hòa nhập được thì rất tốt, dù sao có bạn thân cùng lớp các em cũng dễ tiến bộ hơn trong học tập, sinh hoạt…”

Nghe đến đây Chu Cương cau mày ngắt lời: “Nó yêu sớm à?”

“Không không, em nó không chơi thân với bạn gái nào cả, em chỉ thường chơi với các bạn trai thôi.”

Mép Chu Cương giật giật, bấy giờ gã mới nhận ra mình hơi nhạy cảm quá, thế là gã đành cười chữa ngượng. Gã đưa mắt nhìn ra cửa sổ thấy một đứa học sinh nam khá cao dắt xe đạp đang đứng nói chuyện với Ngải Đông Đông giữa sân thể dục, không hiểu bọn nó nói gì nhưng cả hai đều cười rất vui vẻ.

“Có điều là… gần đây em ủy viên đời sống có nói lại cho tôi rằng… Đông Đông thì… em nó có vẻ trưởng thành sớm hơn các bạn cùng lứa… nghe nói em thường trao đổi với các bạn nam về những đề tài không phù hợp với tuổi các em. Nội dung khá táo bạo, đôi khi liên quan đến cả quan hệ nam nữ…”

Nói đến đây cô giáo chủ nhiệm hơi đỏ mặt, cô có vẻ rất khó xử: “Thật ra tôi cũng hiểu tâm lý học sinh trung học thời nay các em trưởng thành sớm hơn trước kia rất nhiều, tuổi dậy thì mà… nhưng chúng ta hiểu là một chuyện, còn vấn đề giáo dục tâm sinh lý cho các em chúng ta cũng không thể cho qua được. Anh thấy có phải không ạ?”

Chu Cương méo mặt không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng gã gật đầu đáp: “Vâng, cô nói rất phải, tôi sẽ bảo ban cháu.”

Vòng vo cả buổi hóa ra là chuyện tác phong sinh hoạt của Ngải Đông Đông.

Bấy giờ Ngải Đông Đông còn chưa hay biết gì. Lúc Chu Cương đi ra nó đang khoác ba lô đứng đợi gã dưới bảng rổ ngoài sân tập thể dục, ánh chiều tà vàng rực đổ trên vai như hòa vào dáng vóc phơi phới thanh niên của nó. Ngải Đông Đông mặc áo lông màu ngà, đầu đội mũ lưỡi trai, ba lô vắt vai trông vừa tuấn tú vừa ngang tàng, căng tràn nhựa sống.

“Xong chưa ba ơi, cô giáo bảo gì con thế ba?” Ngải Đông Đông hí hửng chạy lại, miệng cười ngoác tận mang tai.

“Chẳng có gì hay đâu, đi về rồi nói.” Chu Cương cười cười khoác vai nó: “Ai mua cho mày bộ này đấy, sao ba chưa thấy bao giờ?”

“Thím hai mua cho con đấy, ba thấy đẹp không?”

“Đẹp. Mày mặc gì cũng đẹp, bộ này thì xuất sắc.”

“Con không mặc gì còn đẹp nữa, he he.” nói xong Ngải Đông Đông tí tởn nháy mắt với gã, nó đang trong giai đoạn lớn rất nhanh, ngoảnh đi ngoảnh lại chỉ một tháng nó đã cao đến gần mét bảy.

Chu Cương thoáng ngẩn ra, chẳng biết có phải vì nắng chiều chói lọi quá hay không mà gã chợt hoa cả mắt, gã thấy cặp mắt Ngải Đông Đông lúc này sao mà long lanh rạng rỡ quá.

“Con muốn mua bóng rổ…” Ngải Đông Đông chỉ quầy bán quà vặt trước cổng trường, bảo: “Con muốn chơi bóng.”

Chu Cương lập tức móc ví mua cho nó, Ngải Đông Đông hí hửng ôm quả bóng mới, hỏi: “Cô chủ nhiệm khen gì con mà ba vui quá vậy.”

Nó cứ tưởng cô giáo phải khen nó hết lời nên mới đòi Chu Cương mua bóng, mà Chu Cương đồng ý luôn không ừ hữ gì càng làm nó chắc mẩm là mình đoán đúng. Chuyện vui tới tấp làm nó phấn khởi vô cùng.

Chu Cương không trả lời nó mà giật quả bóng trong tay nó rồi quay quả bóng trên ngón trỏ, hỏi: “Biết chơi chưa, làm một ván với ba không?”

Ngải Đông Đông lập tức bỏ mũ với ba lô ra, móc đại lên cột rổ rồi xắn tay áo hăm hở đáp: “Được được, chơi luôn!”