Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gã Độc Thân Vàng Mười

Chương 102

« Chương TrướcChương Tiếp »
Huyện Cố Thành một năm có hai lễ hội vào đầu xuân và sau lập thu, đó là sự kiện lớn đã thành tập tục của cả huyện. Hội làng tổ chức ở một khu đất rộng phía Đông Nam thị trấn, người ta bày quầy bán hàng suốt dọc đường hơn một cây số. Mới ra giêng nên dân tình đi hội rất đông, xe con không vào được, phải đỗ lại từ xa xa bên ngoài. Bà Chu chân còn yếu nên phải ngồi xe lăn cho Chu Minh đẩy, bà bảo bọn Ngải Đông Đông: “Mấy đứa cứ đi chơi đi, không phải loanh quanh với bà đâu. Thanh niên thích chơi gì thì chơi, đến giờ nhớ mà về là được.”

Bà Chu thích xem kịch còn bọn trẻ con như Ngải Đông Đông đương nhiên là không, chúng chạy đi xem diễn cà kheo. Xem nửa chừng Ngải Đông Đông mới sực nhớ ra, quay sang hỏi Chu Đình: “Ơ kìa, ba nuôi với chú hai đâu rồi?”

“Papa với chú hai đi đánh bài rồi anh ạ.”

Mấy năm nay chiếu bạc ở hội làng rất rầm rộ, ngày trước chỉ có mấy ông chơi với nhau, về sau thấy có mối lợi nên người ta bày những chiếu bạc ngay giữa hội, cứ thế mà làm lớn lên. Thời nay đàn ông con trai đi hội hầu hết là để đánh bài, bây giờ tiền bạc rủng rỉnh nên bài bạc cũng trở thành trò tiêu khiển. Ngải Đông Đông hỏi: “Chơi không hay có tiền nữa?”

Không ngờ Chu Đình bảo: “Chơi không làm sao được, đánh tiền chứ anh.”

Ngải Đông Đông kéo Chu Đình đi xem, trời lạnh nên các chiếu bạc đều được dựng rạp quây, lúc hai đứa vào suýt sặc vì khói thuốc. Chu Đình chun mũi bảo: “Khói mù mịt kinh quá anh ơi!”

“Thế thôi em đừng vào, đứng đây đợi anh vào xem thử.”

Ngải Đông Đông lại thò cổ vào, nó thấy bên trong đông nghịt, người ngồi chơi trên chiếu còn cả người xung quanh đứng xem. Nó ngó từng chiếu rồi cũng tìm được Chu Cương và Chu Minh, Chu Cương đang ngồi chơi còn Chu Minh đứng cạnh. Chu Cương có vẻ rất cao hứng, mặt gã đỏ gay, miệng phì phèo điếu thuốc.

Thấy nó đến Chu Minh cười cười, Ngải Đông Đông chen lại gần, Chu Minh bảo: “Đúng lúc lắm, con vào mà thu tiền cho anh cả.”

Thì ra Chu Cương vừa thắng một ván, hơn chục tờ giấy bạc 100 màu hồng đều bị gã gom về chỗ mình, Ngải Đông Đông kích động hỏi: “Nhiều thế này cơ ạ?!”

Nghe tiếng nó Chu Cương quay lại cười ha hả: “Con ngoan, gom tiền, nhanh!”. truyện ngôn tình

Giọng gã cứ sang sảng, Ngải Đông Đông lập tức nhặt tiền cầm chắc trong tay. Chu Cương ngồi nhích vào chừa chỗ cho nó, Ngải Đông Đông trèo lên chiếu nép sát bên cạnh Chu Cương, xem gã đánh bài.

Không hiểu hôm nay Chu Cương số đỏ hay đánh bài siêu thật mà gã thắng liền mấy ván. Chiếu này hình như chơi to tiền hơn hẳn những chiếu xung quanh, giấy bạc 100 cứ xếp cả đống, người đứng xem bọn lắm tiền chơi ngông cũng đông hơn nhiều. Ngải Đông Đông ngồi hóng ké thôi mà cũng hết sức phấn khích, trán nó mướt mồ hôi, Chu Cương cứ đánh một lá bài là tim nó vọt lên tận họng, đang xem hăng say thì có người vỗ vai nó, nó ngoảnh lại nhìn thì ra là Trần Hổ.

“Từ xa đã nhận ra mày rồi!” Trần Hổ mừng rỡ nắm vai nó, bảo: “Lâu lắm không gặp, nhở!”

“Anh ra bao giờ thế?” Ngải Đông Đông vừa đứng lên Chu Cương đã ngoảnh lại ngay tức khắc, thấy Trần Hổ gã nhếch nhếch mép nhưng không nói gì. Gã mải chơi bài điếu thuốc ngậm trên môi đã cháy gần hết, tàn thuốc rung rung sắp rụng xuống chiếu. Ngải Đông Đông vội nhỏm lên nhón điếu thuốc của gã, dụi vào cái gạt tàn cạnh đó, động tác của nó rất là tri kỉ làm Chu Cương hơi nhếch mép cười.

“Anh ra mấy bữa nay rồi. Mày ra ngoài này anh em mình nói chuyện nhá?” Trần Hổ cười hì hì với nó rồi định lôi nó đi ra, Ngải Đông Đông đành phải đứng dậy, không ngờ chưa kịp trèo xuống chiếu Chu Cương đã hỏi: “Đang gom tiền cơ mà, định đi đâu?”

“Con ra nói chuyện với anh Hổ một tí thôi… chú hai…” Ngải Đông Đông ngước sang Chu Minh, Chu Minh phẩy tay bảo: “Không sao, chú cầm tiền cho.”

Ngải Đông Đông đi theo Trần Hổ ra ngoài, ngoài rạp có mấy người đang đứng chuyện trò, Chu Đình thì ngồi xổm dưới một gốc cây đại thụ, thấy nó đi ra con nhỏ vội đứng dậy. Trần Hổ thì cứ lôi xềnh xệch Ngải Đông Đông về phía rừng cây, Ngải Đông Đông cuống quýt bảo Chu Đình: “Em ở đấy đợi anh tí nhá.”

Ngay cạnh khu lễ hội là rừng cây dương rất lớn, toàn những cây to lâu năm gốc nào cũng sừng sững. Ngải Đông Đông thấy Trần Hổ đi phăm phăm thì giằng lại, không chịu theo gã nữa: “Có gì anh nói luôn đi xem nào, lôi em đi đâu đấy?”

Thình lình Trần Hổ xô nó vào gốc cây rồi nhào vào hôn nó. Mới đầu Ngải Đông Đông kinh ngạc không hiểu chuyện gì xảy ra, đến khi sực tỉnh nó vùng vẫy như điên nhưng sức vóc Trần Hổ hơn hẳn nó, nó giãy mãi không thoát được. Thế là nó chỉ còn cách mím chặt môi không cho Trần Hổ hôn thật tình, đến khi nó tưởng như sắp tắc thở thì có tiếng Chu Đình gào lên: “Bỏ anh Đông Đông ra, bỏ ra!!”

Chu Đình từ đâu chạy đến đấm đá loạn xạ Trần Hổ, Trần Hổ vội thả Ngải Đông Đông ra, Ngải Đông Đông hớp vội không khí rồi ngã ngồi ra đất. Mặt đất lúc này rải đầy lá rụng và ướt vì sương sớm, Chu Đình vội đỡ nó dậy, vừa đứng vững Ngải Đông Đông đã chửi um lên: “Đ.m anh làm trò đe’o gì đấy! Ban ngày ban mặt anh không biết ngượng hay gì!! Coi chừng tôi báo công an cho anh đi tù mυ"ŧ mùa đấy!!”

Nói rồi nó hùng hổ chùi mồm, vừa chùi vừa lôi Chu Đình ra chỗ đông người, Trần Hổ chạy theo gọi: “Mày ở lại đây, anh không làm gì nữa đâu mà!!”

“Anh thử làm gì xem, ba nuôi tôi ở trong kia kìa. Có giỏi anh đứng đấy tôi sẽ cho anh tuốt xác!”
« Chương TrướcChương Tiếp »