Chương 6: Sứ giả

Khách điếm ở thôn trang nhỏ này có chút sập xệ, Bích Mai trở mình thì khiến khung giường kêu cọt kẹt, tiếng động chói tai làm nàng tỉnh giấc. Nàng nằm yên trên giường một hồi lâu, nhìn tấm màn màu vàng nhạt, thật vất vả mới lấy lại được tinh thần, ngồi dậy kêu Kha Viêm .

Kha Viêm rót cho nàng một ly nước ấm. “Vương tướng quân mời tiểu thư cùng dùng bữa tối.”

“Có thể không đi không?” Bích Mai ngồi trên giường, có chút lờ đờ.

“Lần này lại dùng lý do gì ạ?” Kha Viêm vừa vén màn giường vừa hỏi.

Suốt đoạn đường này, Vương Hoa Thành đã năm lần bảy lượt mời nàng cùng dùng cơm, nàng đều dùng nhiều lý do để từ chối.

Hắn là tướng quân đưa nàng gả đi, trừ lúc xuất phát, nàng chưa từng gặp hắn lần nào, những lần hắn đến hỏi tình hình của Liên Hoa, đều là Kha Viêm đứng ra ứng phó.

Bích Mai đang nghiêm túc nghĩ lý do. Miểu Lưu đã bước vào: “Vương tướng quân nói, hôm nay có sứ giả Đế quốc đến chơi, tiểu thư nhất định phải đi.”

Có lẽ hắn đoán được Bích Mai sẽ lại trốn tránh, nên chặn đường lui của nàng.

Nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên gương đồng, Bích Mai sờ sờ mặt: “Giúp ta bôi chút phấn đi.”

Nắm chặt làn váy mới được thay, Bích Mai vất vả chọn một vị trí xa Vương Hoa Thành nhất, lại trúng ngay chỗ phải mặt đối mặt với hắn, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy đối phương, nàng muốn trốn cũng không thoát.

“Mấy ngày nay vất vả cho quận chúa rồi.” Vương Hoa Thành mở miệng trước, Bích Mai cúi đầu nhìn vào là trà trong chén đáp:

“Cũng không vất vả gì.”

Không khí lập tức lạnh đi vài phần, Vương Hoa Thành vẫn tiếp tục cố gắng: “Quận chúa cảm thấy không thoải mái sao? Chắc là mới đến nơi này vẫn chưa quen với khí hậu nơi đây, hay là mời thái y đến xem mạch?”

Nàng là vì nhìn thấy hắn mới khó chịu đấy, nội tâm bứt rứt không yên nên mới nói là không quen khí hậu, mà thật ra nàng đã “không quen” từ trước khi rời khỏi Thượng kinh rồi.

Bích Mai lắc đầu, ngẩng đầu nhìn hắn, cố gắng nặn ra một nụ cười trấn định: “Tướng quân nghĩ nhiều rồi, Bích Mai chỉ hơi mệt mỏi chút thôi.”

Hắn thấy rốt cuộc nàng cũng đã chịu ngẩng đầu, môi nở nụ cười.

Là nụ cười trong trí nhớ của Liên Hoa, nho nhã, ấm áp, giống như toàn tâm toàn ý nhìn nàng mà cười, rõ ràng hắn là chiến sĩ tung hoành nơi sa trường, vậy mà khi nở nụ cười lại chẳng có chút sát khí nào, giống như một lòng muốn bảo vệ nàng.

Suýt chút nữa nàng lại rơi vào trong nụ cười đó, bắt được một tia lý trí cuối cùng, Bích Mai cúi đầu, mắt nhìn hai lá trà trong chén, như nổi như chìm.

Bích Mai có chút không kiên nhẫn, dũng khí của nàng giống như theo hơi thở xì ra hết, may mắn thay lúc này sử giá Đế quốc đến, rốt cuộc nàng cũng có thể đưa ánh mắt đến chỗ khác, nàng vỗ vỗ làn váy để giảm bớt nếp nhăn ban nãy níu chặt, đứng dậy chào sứ giả.

Bích Mai chưa từng nhìn thấy người của Đế quốc bao giờ, nhưng khi nhìn thấy vị sứ giả kia, lại cảm thấy họ chẳng khác gì với người ở Thượng triều, đều có hai mắt một cái mũi một cái miệng. Nhưng cũng có khác với người ở Thượng triều một chút, tròng mắt của họ màu nâu nhạt, sâu hun hút, mũi cao, khi mỉm cười lại có hai má lúm đồng tiền lõm sâu vào, hoàn toàn không giống với những gì tam ca đã tả cho nàng biết.

Vị sứ giả nói: “An Như quận chúa, Vương tướng quân, ta là Hạ Lôi Thần · Mậu Tư Ba, ta đến để dẫn đường.”

Hắn nói tiếng Thượng quốc, câu cú dùng cực kì đơn giản, tốc độ nói cũng chậm, lại còn nặng khẩu âm, phải lắng nghe kĩ mới có thể hiểu được, hắn còn nói: “Lão sư dạy tiếng Thượng quốc có đặt cho ta một cái tên là tiểu Lão Hổ, các người có thể gọi ta như vậy.”

So với các nam nhân ở Thượng Triều, Vương Hoa Thành đã được tính là cao lớn hơn người, nhưng nay nhìn Hạ Lôi Thần này lại còn cao hơn hắn nửa cái đầu, cách gọi thân thiết tiểu Lão Hổ này… có vẻ sẽ rất khó để gọi.

Bích Mai thầm phiền não, chỉ đáp: “Không dám, Bích Mai bái kiến sứ giả.”

Hạ Lôi Thần tỏ vẻ đáng tiếc: “Có phải con hổ ở Thượng Triều là loài rất lợi hại không?”

Đại khái là có thêm một người, tâm tình Bích Mai cũng thoải mái hơn chút.

Lúc này, hạ nhân mới lục đυ.c bước vào bày thiện. Mặc dù Hạ Lôi Thần là người lạ, nhưng so với Vương Hoa Thành mà nói, Bích Mai tình nguyện nói chuyện với Hạ Lôi Thần hơn. Nàng nhân cơ hội đổi đề tài: “Tiếng Thượng của sứ giả đây rất tốt.”

Hạ Lôi Thần vui vẻ cười: “Ta học đã lâu rồi, nhưng cũng rất lâu rồi không dùng đến.”

“Bích Mai không biết tiếng Mục, mong sứ giả chỉ giáo nhiều hơn.” Nàng vừa dứt lời đã thấy Hạ Lôi Thần nhìn thẳng vào mắt mình, nụ cười của hắn nở rộ hơn, đến mức có thể nhìn thấy chiếc răng khểnh.

“Được.”

Trước khi đi đến Đế quốc, ẩm thực ở phủ nhà Bích Mai đã thay đổi một thời gian, vì muốn nàng nhanh thích ứng với cuộc sống ở Đế quốc, người nhà đã huấn luyện cho nàng ăn thịt dê. Sau khi ăn một tuần, Bích Mai cảm thấy thật muốn khóc thét, cả người nàng đều là mùi thịt dê, thật không hiểu nổi sao người ở Đế quốc lại có thể chọn món nồng mùi này làm thức ăn chính.

Lần này vì có Hạ Lôi Thần, nên trên bàn cơm có một dĩa đùi thịt dê nướng, Bích Mai chưa từng thấy món này, đùi dê nướng chín nóng hổi phát ra mùi hương thơm nồng, vốn Bích Mai đã đói bụng, mùi thơm này càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác của nàng tiết ra nhiều nước bọt, khiến nàng không tự giác nhìn vào đùi dê.

Hạ Lôi Thần từ chối được tỳ nữ hầu hạ, rút một con dao găm bên hông ra, đốt trên ánh nến một chút, sau đó đích thân ra tay cắt thịt dê.

Hắn làm rất nhuần nhuyễn, con dao găm sắc bén như có thể chém được sắt, hắn cắt một miếng thịt lưng, bỏ vào chiếc dĩa trước mặt Liên Hoa: “Quận chúa, hãy thử một miếng đi.”

Kha Viêm đứng phía sau biết Bích Mai không thích ăn thịt dê, vừa định giúp nàng cản lại, lại nghe nàng nói lời cảm tạ.

“Vậy Bích Mai không khách khí.”

Bích Mai ăn một miếng nhỏ, thịt dê non vừa vào trong miệng lập tức tan ra, hoàn toàn không có mùi tanh, vị hơi cay, phần da hơi kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, chỉ là Bích Mai không quen ăn cay, sau khi nhai nuốt lại vô thức thè lưỡi thể hiện ra điều này, nàng vừa ngẩng đầu đã thấy Hạ Lôi Thần rót sẵn cho nàng một lý nước, nàng vội vàng nhận lấy uống mấy ngụm.

“Ăn ngon không?”

Hạ Lôi Thần hỏi nàng, thấy nàng gật đầu, Hạ Lôi Thần lại nhiệt tình gắp cho nàng thêm một miếng.

Lúc này Vương Hoa Thành mới mở miệng ngăn lại: “Sao có thể để sứ giả ra tay như vậy, hay cứ để hạ nhân làm đi.”

Hạ Lôi Thần đồng ý, nhưng vẫn cắt thêm hai miếng bỏ vào dĩa của Liên Hoa, sau đó mới để người hầu của mình đến, lau sạch dao găm rồi cất đi.

Bích Mai cầm đũa còn muốn ăn tiếp mới phát hiện chỉ có trên dĩa mình mới có thịt.

Bình thường ở nhà, bởi vì nàng là ấu nữ, mọi người đều hay nhường đùi gà, mình cá cho nàng, nàng cũng đã quen được ưu ái như vậy. Nhưng ở đây không phải là nhà, còn có người ngoài, vậy mà Hạ Lôi Thần lại giống như biết được thói quen ở nhà nàng, chiếu cố nàng, làm nàng hưởng xong lại có cảm giác ngập ngừng. Bích Mai nâng ly trà làm bộ uống nước, ánh mắt liếc về phía Vương Hoa Thành, vừa vặn hắn cũng đang nhìn nàng, khiến nàng suýt chút sặc nước một cách bất nhã.

Nàng khó khăn nuốt ngụm nước vào, ho khan vài tiếng.

“Không sao chứ?” Vương Hoa Thành đến gần, muốn giúp nàng vỗ vỗ lưng nhưng bị nàng tránh đi, làm tay hắn lúng túng giữa không trung, lặng lẽ thu về.

Hạ Lôi Thần nhìn hành vi của hai người họ cảm thấy khó hiểu. Vương Hoa Thành cười trừ với Hạ Lôi Thần, kêu thị nữ đem rượu lên, rót đầy chén cho mình và Hạ Lôi Thần rồi nói: “Đây là Lê tửu nổi danh của Thượng Triều, so ra có hơi kém rượu của Đế quốc ở độ mạnh, nhưng lại thắng ở độ thanh, mời sứ giả nếm thử.”

Hạ Lôi Thần và Vương Hoa Thành cụng ly, Vương Hoa Thành đang định uống cạn thì lấy Hạ Lôi Thần bảo thị nữ bên cạnh lấy cho Bích Mai một cái ly, đích thân rót đầy cho nàng.

Mặc dù Bích Mai cảm thấy có chút đường đột, nhưng nhớ đến tam ca từng nói dân ở Đế quốc phóng khoáng, nữ tử cũng ăn thịt uống rượu như nam nhân, bèn nâng chén cụng với hắn nói: “Tửu lượng của Bích Mai không tốt lắm, mong sứ giả thứ lỗi.”

Nàng chỉ muốn nửa ly, khi muốt rượu lê vào miệng, vị của nó ngòn ngọt, nhưng khi chảy xuống cổ họng lại cay nồng. Bích Mai không quen uống rượu, nửa ly kia đủ để đả thương thực quản của nàng. Rượu đi vào trong dạ dày hóa thành một luồng khí nóng, lập tức thể hiện lên vành tai nàng.

Vương Hoa Thành nhìn nàng, ánh mắt như mang theo lo lắng, làm lòng nàng hoảng sợ, lại cúi đầu uống thêm một ngụm.

Bích Mai không có say, chỉ là mặt đỏ tai đỏ, toàn thân như nóng lên.

Vương Hoa Thành và Hạ Lôi Thần đều cạn ly, rồi lại thêm rượu. Hạ Lôi Thần rất có hứng thú với Thượng Triều, hỏi han nào là cách ăn mặc, chỗ ở, đi lại, nhưng Vương Hoa Thành lại phân tâm, hỏi một câu chỉ đáp nửa câu, để tránh xấu hổ, Bích Mai đành phải tiếp lời hắn.

Cơm dùng được một nửa thì có người gõ cửa vào, là phó thủ của Vương Hoa Thành: “Tướng quân, có việc cần bẩm báo.”

Bích Mai nhìn khóe môi cứng ngắt của Vương Hoa Thành buông lỏng, hắn nhanh chóng đứng dậy cáo từ Hạ Lôi Thần. Hạ Lôi Thần còn chưa đáp hắn đã đi ra cửa.

Nhìn thấy hắn rời đi, Bích Mai cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, nhưng cũng có chút nuối tiếc. Chỉ là hiện tại nàng lưng bụng chưa no, do dự không biết nên ăn tiếp hay nhân lúc này mượn cớ rời đi, lúc này Hạ Lôi Thần lại lên tiếng trước.

“Quận chúa, ta có một phần lễ vật muốn tặng cho quận chúa.” Lời này ngắt ngang sự do dự của Liên Hoa.

Hạ Lôi Thần sai tùy tùng đưa hắn một hộp gấm, mở ra là một cây trâm bạc, khắc hoa văn rất kì dị.

Hắn nói: “Đây là bùa bình an của Đế quốc, đường xá xa xôi, mong quận chúa đem bên mình để được bảo vệ.”

Bích Mai do dự, nàng thử hỏi: “Là Đế vương ban tặng sao?”

“Là vị hôn phu tương lai của quận chúa tặng.”

Hắn không thừa nhận, cũng không phủ nhận, Bích Mai chăm chú nhìn món quà xem có tìm ra được điều gì không, chỉ tiếc nàng không nghĩ được gì.

“Kha Viêm giúp ta đeo đi.”

Nàng đeo vòng bạc đeo vào tay trái, cổ tay nàng vốn nhỏ, lắc tay sẽ làm dao động chiếc vòng, phát ra những tiếng leng keng.

“Đẹp đấy.” Hạ Lôi Thần cười nói.

Bích Mai dùng tay phải sờ vòng bạc, man mát lành lạnh, làm cho nàng trầm tĩnh không ít. Nếu thật trời đất linh thiêng, xin hãy bảo vệ Bích Mai được bình an.