Chương 2: Tự nguyện

Thứ nữ Bích Mai quỳ ngoài cửa thư phòng của Nguyên thân vương suốt cả đêm.

Từ tối qua sau khi Bích Mai bưng bữa tối vào thư phòng, không bao lâu sau lại nghe thấy thân vương tức giận, đến mức hất đổ nghiêng mực ông yêu thích nhất xuống đất, còn thứ nữ bị vấy mực đen lên xiêm y, chạy ra khỏi cửa thư phòng.

Cha Thượng tức giận không gặp người, thứ nữ cũng không rời khỏi, cứ thế quỳ trên thềm đá trước cửa. Gió đêm lạnh thấu xương, tỳ nữ của nàng lấy áo choàng đến khoác cho nàng, phát hiện nàng hơi run rẩy, cũng không biết là vì lạnh hay vì mệt.

Thân vương cũng suốt đêm ở trong thư phòng, cho đến khi ánh nắng chiếu qua cửa sổ, ông nheo mắt một cái, rồi hớp một miếng trà nóng, hỏi tùy tùng bên người: “A Tề, nó còn ở bên ngoài sao?”

“Dạ phải.” A Tề thoáng khom người một cái lại nói: “Gia, đã sắp đến giờ Mão rồi.”

Nguyên thân vương đưa tay xoa huyệt thái dương, nhức đầu vì đứa con gái bất hiếu đã thức trắng đêm ngoài cửa: “Sao ta có thể nuôi lớn một đứa như nó chứ?!”

A Tề không dám đáp lại câu hỏi, chỉ nói: “Khổ tâm nhất là tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ.”

“Đúng vậy, khổ tâm nhất là phụ mẫu trong thiên hạ.” Ông nhìn chén canh hạt sen bách hợp trên bàn, cầm thìa đảo qua đảo lại, hồi lâu mới uống một ngụm, canh đã lạnh, vị ngọt hơi ngắt, hạt sen còn chưa chín muồi, vẫn còn cưng cứng. Hẳn là ai đó tự tay xuống bếp làm. Nguyên thân vương gõ tay trên bàn, như thể sắp quyết định điều gì: “Lấy chiếc áo choàng lông chồn đó ra khoác thêm cho nó đi.”

Ý này là muốn thứ nữ tiếp tục quỳ hả?

Trong lòng A Tề nghĩ như vậy, nhưng vẫn vâng lời, vào tủ đồ trong phòng tìm áo choàng đem ra.

Cửa thư phòng vừa được mở, một cơn gió lạnh lập tức ùa vào mặt, thứ nữcúi đầu không thể nhìn thấy nét mặt của nàng, tỳ nữ phía sau quỳ chung với thứ nữ– Kha Viêm nhìn thấy A Tề đi ra, khẽ gọi: “Tề thúc.”

A Tề gật đầu, thả nhẹ bước chân đến gần: “Thứ nữ ngủ rồi sao?”

Bích Mai nghe thấy ngẩng đầu lên nhìn, A Tề vội vàng cúi người chào nàng một cái, mới nhìn thấy đôi môi tái nhợt cùng đôi mắt đỏ ửng của nàng.

Lão giao áo choàng cho Kha Viêm: “Gia ban cho thứ nữ khoác thêm.”

Đó là một áo choàng nam, khoác trên người khiến nàng trông có vẻ nhỏ gầy, A Tề nhìn nàng, há miệng định nói gì đó, rồi lại xoay người tính trở về phòng, vừa hay đã thấy Nguyên thân vương đứng ngay cửa.

“Thượng Bích Mai.” Thân vương gọi tên đầy đủ của nàng.

Bích Mai run lên, cả người sấp xuống lạy: “Phụ thân.”

Nhìn bộ dáng hèn mọn của con gái, Nguyên thân vương bất giác nắm tay thành quyền: “Bích Mai, con có biết con đang làm cái gì không?”

“Phụ thân, Bích Mai tự nguyện đi hòa thân.”

“Đế Quốc đông rét hạ nóng, hoang mạc vạn dặm, không phải là nơi tốt như con nghĩ đâu.”

Bích Mai bị đông lạnh như đá, nàng mím môi, không nói được lời nào.

“Vua của Đế Quốc đã gần 70, tính tình lỗ mãng, thê thϊếp thành đàn, không phải là một quân vương tốt như con nghĩ đâu.”

Nguyên thân vương nói tiếp:

“Ở Thượng quốc, con là lá ngọc cành vàng. Ở Đế Quốc, con chỉ là một giai lệ nhỏ bé trong ba ngàn hậu cung.” Ông hỏi lại lần nữa: “Bích Mai, Con biết mình đang làm gì sao?”

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nước mắt không thể kiềm chế ứa ra, làm gương mặt bị gió đêm đông lạnh của nàng như bị tưới nước nóng lên, nàng mở miệng, vẫn là câu nói cũ: “Bích Mai bất hiếu, Bích Mai không hối hận, tự nguyện đi hòa thân.”

Thân thể Bích Mai hơi lảo đảo, Kha Viêm sau lưng vội đỡ nàng, Nguyên thân vương cũng tiến đến hai bước vịn vai nàng: “Đỡ tiểu thư về phòng, gọi thái y.”

Bích Mai liều mạng lắc đầu, rõ ràng là đã mệt lả nhưng vẫn cố sức nói: “Con gái cầu xin phụ thân.”

Hạ nhân không biết có nên đỡ thứ nữ dậy hay không, tay chân luống cuống. Cha Thượng nhìn Bích Mai thật lâu, đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng, thở dài nói: “Được rồi, theo ý con.”

Nguyên thân vương là huynh trưởng của đương kim hoàng thượng, lớn hơn hoàng thượng mười tuổi, nhưng tự nhận bản thân thích an nhàn, nên sau khi tiên đế băng hà chỉ muốn nhận thân phận nhϊếp chính vương, sau ba năm đã trao trả lại toàn bộ binh quyền cho hoàng đế. Tình cảm của hai người họ rất tốt, đến tận bây giờ thi thoảng huynh đệ vẫn hay cùng nhau uống rượu, cùng nhau ngủ chung.

Mặc dù bên trong Thượng triều không thể hiện ra, nhưng họa giặc ngoại xâm. Trên có Đế Quốc, dưới có Nam Hoa. Hai tháng trước Nam Hoa bất ngờ đột kích một thành trì ở biên giới Vương quốc. Mặc dù Thượng quốc đã nhanh chóng điều binh chiến trận, nhưng lại đại bại, còn để tin Vương Hoa Thành, người cầm quân ra trận bị thương nặng truyền ra ngoài.

Đế Quốc thừa nước đυ.c thả câu, đưa một vương nữ vô danh tiểu tốt và mười con ngựa chiến tong teo đến, yêu cầu Thượng triều cũng phải gả vương nữ của mình sang để kết thông giao hai nước.

Công chúa của Thượng triều chỉ có duy nhất một đích nữ, là con gái của hoàng hậu thân sinh, sao có thể gả đi hòa thân. Đế Quốc cũng chính là nhắm vào điểm này mà ra điều kiện. Binh mã ở biên giới rục rịch, hiện tại nam bắc đều thọ địch, hoàng đế Thượng quốc đau đầu phiền muộn không thôi.

Bích Mai thứ nữ là con gái yêu quý của Nguyên thân vương, địa vị không hề thua kém những viên minh châu trong tay nhà vua. Tin nàng muốn đi hòa thân vừa truyền ra, biết bao gia tộc mơ ước đến nàng đều than thở đáng tiếc, nhưng cũng thầm mừng vì những gia tộc khác không có được nàng.