Chương 8: Chỉ muốn yên tĩnh

Tác giả: Ninh Ninh

Chương 8: Chỉ muốn yên tĩnh

Tôi ngủ đến 10h đêm bụng kêu cồn cào mới mò dậy mở cửa đi nấu lại đồ ăn, ăn cơm tối. Đi ra ngoài nhìn thấy Hoàng An còn ngồi ở ngoài ghế sofa xem phim, tôi lướt qua đi vào tủ lạnh lấy đồ hâm nóng sau đấy ngồi ở bàn ăn ngồi ăn.

Hoàng An nhìn tôi cậu ta hỏi:

“Ăn cơm không mời chồng à?”

“Cái gì cơ?”

Tôi tưởng mình nghe nhầm, cậu ta thật thiếu đánh, cậu ta không nói tôi có nói cậu ta câm đâu, nói ra chỉ muốn tát cho một phát cho tỉnh ngủ.

“Ăn cơm không mời chồng à? Cô tai có vẻ lãng!”

Tôi đặt cái thìa xuống trừng mắt nhìn cậu ta bật cười:

“Này cậu có vẻ thích xen vào cuộc sống của nhau nhỉ? Tôi dị ứng với cậu nên tốt nhất chúng ta ai làm việc nấy đừng làm những vô bổ nữa được không?”

“Không!”

“Cậu nói tôi bị lãng nhưng tôi thấy cậu bị mất trí nhớ đấy Hoàng An.”

“Tôi?”

“Không lẽ tôi! Đồ điên!”

Hoàng An nhìn tôi với ánh mắt tìm tòi, tôi nhìn thẳng lại, cậu ta không dây dưa tôi còn không buồn nôn, cậu ta cứ như xác chết bám người làm tôi không thể sống tốt nổi.

“Tôi chưa mất trí nhớ.”

“Cậu chưa mất trí nhớ thế cái bản hợp đồng cậu để sau não à?”

“Không!”

“Vậy cậu còn làm phiền tôi làm gì?”

“Thích!”

“Tên điên này, cậu thật khiến tôi tởm cậu tới cổ rồi Hoàng An à!”

Tôi đứng dậy dọn dẹp, tôi chưa no nhưng ngồi nhìn cậu ta cũng đủ no luôn rồi.

“Diệp Ngọc, chúng ta nói chuyện.”

“Không có chuyện gì để nói nữa.”

“Chuyện quan trọng, cô về công ty làm đi.”

Tôi hừ lạnh bước đi bỏ qua lời cậu ta nói, tôi không muốn về nữa. Nếu lúc chiều tôi chỉ nghĩ mình chưa đủ năng lực thì bây giờ tôi chính thức không muốn về đấy vì cậu ta. Một ngày gặp cậu ta ở nhà tôi đã ăn không tiêu, nếu cả ngày chạm mặt từ nhà đến công ty không khéo tôi chết khô mất.

Tôi bước đến cửa phòng quay người trả lời cậu ta.

“Hoàng An, cậu nên để lại cho tôi một chút gì đó là người bạn trong trí nhớ, đừng cư xử như xã hội đen, hay giống mấy thằng trai bao ngoài đường kia nữa. Tôi lấy cậu vì công ty thôi, chúng ta không có tình yêu, nếu cậu ngày hôm trước không đưa cô ta về nơi này có lẽ tôi còn muốn nói chuyện cùng cậu. Nhưng cậu đã khác xưa, cậu hãy để tôi chấp nhận người chồng hờ như cậu một đoạn thời gian đi. Tôi rất mệt mỏi không muốn ngày nào cũng cãi nhau với cậu. Tôi đi làm mệt rồi để tôi được yên.”

Tôi đi vào phòng đóng cửa lại, ở nơi này chỉ mới mấy ngày tôi đã không thể thở nổi, nếu phải sống với cậu ta hai ba năm sau tôi ly hôn vậy tôi chắc hết chịu nổi mất.

Tôi lên giường nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, ngủ một giấc đi ngày mai ngày mới cuộc sống sẽ khác.

Sáng tôi dậy sớm đi làm vì không muốn chạm mặt cậu ta, cô giúp việc chuẩn bị bữa sáng tôi cũng không ăn cứ thế xách túi xách đi làm.Lái xe trên đường nhìn người đi làm tấp nập tôi muốn khóc, số tôi sao khổ thế lấy phải thằng chồng ghê tởm. Nhà giàu mà tâm đen tối. Cả ngày tôi tôi cắm đầu vào làm việc chỉ để cho quên đi thời gian.

Tôi muốn chính mình luôn trong tình trạng lạm việc, không cần về nhà, không cần gặp gỡ cậu ta.Chúng tôi đến với nhau là nghiệt duyên. Tôi chắc đời trước nợ cậu ta đời này phải bỏ đi hạnh phúc của mình để trả nợ.

Chiều tan làm vẫn lủi thủi tự lái xe về nhà. Về đến nhà chưa thấy giày của cậu ta tôi đoán cậu ta chưa về. Trong nhà cô giúp việc vẫn công việc cũ nấu ăn dọn dẹp nhà cửa.Tôi về chào qua cô sau về phòng nhốt mình vào trong phòng.

Nằm đến mười chín giờ tối tôi lấy điện thoại gọi điện cho lũ bạn

“Đào Đào, chúng mày rảnh đi làm vài lon đi.”

[Sao vậy? Coi chuyện gì à?]

“Không! Tao mệt mỏi với công việc thôi.”

[Vậy để tao gọi bọn kia, có gì ở quán bar hôm trước gặp lại!]

“Ừ!! Tao đến đặt bàn trước.”

[Ừ! bye!!]

Tôi đứng dậy đi tắm rửa thay váy.Chuẩn bị xong đã hai mươi giờ tôi đi ra ngoài chỉ còn cô giúp việc tôi căn dặn cô.

“Cậu ta chưa về sao cô?”

“Chưa nữa cô.”

“Vậy cô đem thức ăn về cho gia đình ăn đi, cháu hôm nay đi chơi với bạn không ăn nhà.”

Cô giúp việc từ chối:

“Thế sao được cô, cậu An về còn ăn nữa.”

Tôi chỉ đồng hồ trên tường.

“Cô xem giờ đã là 8h tối cậu ta còn chưa về cô không cần lo cứ đem về đi.”

Cô giúp việc nghe tôi nói không còn từ chối nữa cô gật đầu đi lấy hộp đựng đem đồ ăn trên bàn để vào sau dọn dẹp sạch sẽ.

Tôi nói xong đi ra ngoài. Đối với tôi cậu ta đi thâu đêm cũng không ảnh hưởng tới tôi.Cuộc sống vợ chồng tôi thật khiến người ta nhìn vào khinh thường.

Lấy xe đi đến điểm hẹn, tôi hôm nay phải say, nếu không say cứ hình ảnh hôm cậu ta cùng Hoài Lan ở trên giường quẩn quanh trong đầu nó rất khó chịu. Tôi đậu xe đi vào đặt bàn, tôi hôm nay cũng giống hôm trước, tôi không biết tôi là vận đen hay là bị người theo dõi mà tới đặt bàn lại thấy mấy người cậu ta ngồi ở khu vip nói chuyện rồi.

Tôi cắn răng đặt bàn sau đấy về chỗ của mình chờ đợi bọn Đào Đào. Hoàng An cậu ta ngồi uống rượu nhìn tôi cười cười. Tôi ngoảnh mặt đi chỗ khác.

Số tôi một ngày không gặp cậu ta chắc tôi bị thiếu thốn vậy đấy. Gặp được có vui vẻ gì? Cho dù là bạn đã từng thân, giờ là vợ chồng chúng tôi đã không còn được như trước nữa. Bọn Đào Đào đến chúng tôi hôm nay không nói gì về cuộc hôn nhân của tôi, chúng tôi chỉ vui vẻ với nhau, nói về những ngày còn ở Pháp.

Mười hai giờ đêm chúng tôi chia tay, tôi lái xe về nhà. Mở cửa bóng tối bao trùm căn nhà, cảm giác tủi thân ghê gớm.Cô đơn bủa vây quanh thân tôi, tôi phát chán với cảnh này, trước ở một mình tôi chưa từng thấy buồn tẻ như vậy. Tôi muốn về nhà mẹ lắm, nhưng về rồi ba mẹ hai bên sẽ nghi ngờ chúng tôi cãi nhau.

Mẹ tôi nhìn vậy chứ bà đa tâm, bà biết bà sẽ buồn rồi khóc, em gái tôi đã đủ khiến mẹ tôi rửa mặt bằng nước mắt rồi. Tôi không thể như vậy, sao cũng không đành.

Tiếp những ngày sau đó tôi vẫn đi sớm về nhà là nhốt mình trong phòng, cơm tối một mình ăn, ăn xong ngồi xem phim đến khuya.

Hoàng An hôm thì về sớm hôm về trễ, tôi cũng mặc kệ cậu ta, có khi cậu ta muốn bắt chuyện với tôi, tôi cũng làm ngơ như không biết.

“Ăn tối chưa?”

Tôi ngoảnh mặt đi không tiếp lời.

“Ăn chưa? Tôi đang hỏi cô đấy!”

“Tôi với cậu có thân quen đến vậy?”

“Tôi với cô là vợ chồng!”

“Tôi với cậu không phải hiểu chưa? Tốt nhất đừng hỏi han, đừng nói gì. Đừng làm phiền tôi!”

Tôi bỏ vào phòng đóng cửa khoá chốt lại.Sáng sớm cậu ta lại gõ cửa một lần nữa, hôm nay là chủ nhật.

“Diệp Ngọc dậy đi chúng ta đi sang nhà ba mẹ cô.”

Tôi bịt kín chăn không rên một tiếng, ngoài cửa vẫn ầm ĩ.

“Dậy, hôm nay không sang ba mẹ cô nghi ngờ đấy.”

Tôi dậy mở cửa.

“Cậu có thể đi một mình, tôi hôm nay rất mệt muốn ngủ.”

“Không được, tối còn về bên ba mẹ nữa.”

“Đấy là việc của cậu, nếu cậu ngại đi một mình có thể đem theo cô bồ nhí đi theo.”

“Cô nói gì thế?”

“Tôi nói vậy cậu nghĩ sao tùy cậu.”

Cạch!

Tôi ngủ đến chiều tỉnh dậy, chủ nhật cô giúp việc không đến làm, tôi tự lấy gói mì pha ăn lót bụng sau nằm trên ghế sofa xem phim.Mới ngày nào chúng tôi dắt tay nhau lên lễ đường hôm nay đã tròn một tháng, cãi nhau có, chửi nhau có. Hiện tại là giận nhau không muốn nhìn đến mặt nhau.

Chính xác là tôi không muốn nhìn đến cậu ta. Tối vẫn tiếp tục mì gói ăn, tôi thấy bình yên lạ thường, nếu cứ như hiện tại tôi đâu cần tức giận làm gì cho mệt cái thân.

Ngồi buồn buồn tôi mò trong tủ ra mấy chai bia thêm ít bim bim ngồi bật bộ phim " Vườn sao băng " ngồi xem.Trong phim ngọt ngào bao nhiêu lòng tôi đắng bấy nhiêu, giá trong phim cũng giống ngoài đời nhỉ?

Xuy! Tôi đúng nghĩ nhiều thành ngủ mơ, cái này chỉ có ngôn tình trong phim chứ ngoài đời môn đăng hộ đối rất khắc nhiệt.Ví dụ tôi cùng Hoàng An cưới là liên hôn đây, hai bên đều có lợi, kinh doanh là vậy, yêu, cưới cũng phải có lợi mới được.Tôi vừa ăn vừa uống thế mà hết bảy lon. Hết ba tập cuối của phim tôi cười cười, cúi người dọn dẹp lại chỗ mình ngồi tính đi về ngủ.

#Gachongthayem #NinhNinh