Tác giả: Ninh Ninh
Chương 42: Đón bé Su
Tôi ngủ đến khi tỉnh lại đã 10 giờ trưa rồi, lấy điện thoại xem thì có hai cuộc gọi nhỡ của anh hai tôi.Tính gọi điện lại nhìn cái giờ nên để vậy luôn, hôm nay muội làm rồi.
Tôi đi rửa mặt đi ra nhà bếp muốn kiếm cái gì lót cái bụng đang sôi ùng ục của mình.
Nhà bếp trên chiếc bàn ăn có một mâm cơm đậy nắp l*иg. Tôi đi đến mở lên thì thấy là một nồi cháo gà.bDưới nồi cháo có một tờ giấy, toii cầm lên đọc.
"Vợ đọc được tờ giấy này chắc vừa ngủ dậy bụng réo chứ gì? Anh hầm cháo cho vợ rồi đó em hâm nóng lên rồi ăn đi cho đỡ đói. Hôm nay, qua đón con về nhé vợ tối anh về sớm đưa hai mẹ con đi chơi."
Tôi đặt tờ giấy xuống bàn chỉ biết thở dài, bé Su ở bên nhà bà ngoại đã hơn chục ngày con bé cũng mong về nhà, tôi đem nồi cháo hâm lại sau múc một ít ăn lót bụng sau vào thay một bộ đồ đi qua nhà mẹ.
Tôi vừa qua đến nơi mẹ toii đã than vãn.
"Con vô tâm quá rồi đó Ngọc, hai đứa cãi nhau thì cãi cũng phải lo cho con chứ, con bé Su nếu không có mẹ cùng bà thông gia thì để hai đứa con chắc con bé nó chết đói rồi."
Tôi ngồi xuống ghế tươi cười.
"Mẹ đừng mắng con mà, con vẫn qua thăm con bé, tại ở nhà chưa được bình yên nên để cho con ở bên này cho con bé không buồn thôi."
"Con đó, mà thôi hai đứa thế nào rồi?"
Tôi lảng tránh mẹ.
"Chúng con có làm sao đâu."
Mẹ tôi phát cho tôi một tràn:
"Còn giả ngu hả con, hai đứa nếu cảm thấy không tìm thấy tiếng nói chung thì về đây với ba mẹ nhưng như vậy khổ nhất vẫn là cháu ngoại tôi."
"Con biết mà, con không để bé Su thiệt thòi đâu mẹ."
"Anh chị cứ ở đấy mà không thiệt thòi, bố mẹ ly hôn đứa con là khổ nhất, bố mẹ cãi nhau đứa con cũng là người khổ nhất."
"Con hiểu rồi mẹ."
"Mấy ngày nay vẫn không giải quyết xong, nếu cứ như thế con bé Su nó sẽ tủi, Ngọc, con nghe mẹ đã tha thứ được một lần thì tha thứ lần 2 đi, nếu sau này con còn phát hiện ra chuyện gì đó nữa thì con bé Su nó đã lớn nó sẽ thông cảm. Lúc đó con muốn rời đi mẹ sẽ tôn trọng ý kiến của con. Mẹ cũng là người mẹ, mẹ chỉ muốn con gái cùng cháu gái của mình có một gia đình trọn vẹn chứ không muốn con có mẹ không có cha đâu con."
Tôi hiểu lời mẹ nói, mẹ không muốn tôi cùng Hoàng An đi đến bước cuối cùng của cuộc hôn nhân này. Nhìn con gái ngồi chơi với cô giúp việc lòng em quặn thắt.
Mẹ nói đúng vợ chồng xô xát đứa con là khổ nhất.
Bé Su nhà tôi con bé đã 4 tuổi rồi, mấy ngày trước tôi sang thăm con, con bé luôn ngóng ra ngoài hỏi ba An thúi đâu rồi, ba không thương Su không yêu Su, không thèm qua đón Su à?
Hoàng An mặt bị sưng cậu ta không dám đến đón con, chắc sợ con bé sợ hãi thành ra con bé nghĩ cậu ta không thương con bé.
Nhìn thấy con như vậy tôi luôn mềm lòng, nửa muốn cho cậu ta cơ hội để con gái có một gia đình trọn vẹn, nửa lại lo sợ, tôi sợ sẽ phải đau lòng, sợ mình bị phản bội.
Cảm giác bị người mình yêu không tin tưởng nó đau lắm.
Ngồi ở nhà mẹ cả một ngày chơi với con tôi biết mình cuối cùng vẫn mềm lòng, tôi chịu thiệt để con có hạnh phúc vậy. Khi con lớn nếu không có hạnh phúc tôi sẽ dứt áo ra đi tìm chính cái hạnh phúc mình cần nó chưa muộn.
Chiều tối mẹ không cho phép mẹ con tôi ở lại ăn cơm, bà còn nói làm tôi nghe xong nổi hết da gà.
"Thôi hai mẹ con về nhà đi khéo ba An ở nhà chờ đến sót ruột rồi đấy."
Mẹ tôi thật ảo tưởng mộng mơ, gần hai tháng trời cậu ta có về nhà ăn cơm tối cùng mẹ con tôi đâu mà giờ đổi gió ở nhà đợi.
Người ngoài nghe được họ lại tưởng tên chồng hám gái nhà tôi, cậu ta ngoan ngoãn, là mẫu đàn ông lý tưởng để lấy làm chồng thì chết toi.