Chương 34: Kẻ muốn nuốt chửng gia tài

Tác giả: Ninh Ninh

Chương 34: Kẻ muốn nuốt chửng gia tài

Tôi tự nhiên như người không biết gì, tôi bật tivi mở phim xem.

Hoàng An ở trong phòng thấp thỏm lắm.

Tôi biết mà kệ luôn, cái tính thích gái gú tôi cho chừa tới già luôn!!! Haha.

"Vợ ơi!:

"….."

"Vợ ơi anh đau quá!"

"Đau kệ cậu chứ liên quan gì đến tôi."

"……"

"Vợ, mũi anh sắp gãy luôn rồi…!"

"Gãy thì đi nối lại, cậu nhiều tiền mà!"

"Anh nghèo lắm."

"Cậu nghèo?"

"Ừ, anh nghèo nhất nhà!"

"Cậu giờ làm vậy mà thiếu tiền nối cái mũi?"

"Tiền vợ quản anh có đâu mà nối!"

Tôi trợn mắt, há hốc mồm, cậu ta thật là..., tôi quản tiền là việc trọng đại cậu ta lại lôi ra nữa rồi.

"Ờ thì …. mà cậu tháng này có lương đó đủ lên bệnh viện chợ rẫy người ta nối cho đấy."

"Anh chưa có lương."

"Vậy đợi đi."

"Vợ!"

Tôi đang xem phim cứ vài phút lại có tiếng gọi yếu ớt từ phòng truyền ra, tôi mắt muốn lên sao luôn. Tôi muốn gào lên cho thỏa nỗi niềm của mình lắm.

Tên chết bầm này không còn một chút liêm sỉ nữa, tôi xin cho cậu ta một lạy.Tôi đi đến cửa phòng nhìn cậu ta….

"Cậu có thể thôi cái trò này được không?"

Hoàng An nằm trên giường cười.

"Anh đang ốm, anh đau vợ thương anh không?"

"Cậu có bị làm sao không An?"

"Anh đau ở tim."

"Cậu cần tôi đưa cậu tới bệnh viện cho bác sĩ phẫu thuật tim không?"

"Anh không cần, giờ chỉ cần vợ thôi, vợ thương anh là anh sung sướиɠ cuộc đời rồi vợ."

Tôi đỡ trán không còn nói được nữa. Lời nói với những người như cậu ta không thể nói nổi được, càng nói càng nhiều thấy sai ở đâu đó.

Tôi chép chép miệng quay người tính đi ra ngoài Hoàng An lại la lên.

"Á….đau miệng quá!"

Tôi tức đến đau ngực luôn.

"Này An! Cái miệng cậu đau cậu vẫn la được, mà đau à?"

"Đau lắm vợ vào thoa thuốc cho chồng được không?"

Tôi cười gằn:

"Cậu cũng nhiều chuyện thật, tôi nghĩ cậu gọi Hoài Lan nó đến nó giúp cậu hay hơn đấy."

"Vợ, anh thề là anh không có làm gì để vợ buồn, anh…anh hôm thứ 7 có vào nhà nghỉ mà riêng phòng, em không tin có thể đến khách sạn đó check camera."

"Cậu càng giải thích tôi càng mệt đó An."

Hoàng An ngồi dậy đưa cái mặt đáng thương hề hề nhìn tôi.

"Vợ thật sự đang hiểu lầm đó vợ."

Tôi khoanh tay tựa người vào cánh cửa.

"Ồ!! Tận mắt thấy cậu cùng người tình đi vào trong khách sạn mà hiểu lầm, Hoàng An! Tôi mắt chưa bị hạt."

"Anh nói lời này dám thề với trời, anh biết anh đã sai vì trước kia buông thả sống không biết giữ gìn cho người mình yêu, anh đã không tôn trọng em, làm em tổn thương, nhưng xin em tin anh, nếu anh lần này có một phút lên giường với Hoài Lan, anh sẽ cả đời ế vợ!"

"Hả?"

"Hoàng An hề hước thật đó, cậu ta thề cả đời ế vợ????"

Tôi đầu ong ong luôn, giờ cậu ta đang có vợ nói cả đời đều ế vợ, buồn cười quá đi.

"Cậu nói không ngượng miệng An nhỉ?"

Hoàng An cười gượng:

"Anh ngại lắm chứ!"

"Ngại? Cậu mà biết ngại?"

"Anh đây da mặt có dày đâu mà không biết, mặt anh làm bằng da thịt mà vợ!"

"Hừ!, Tôi tưởng da mặt cậu được trét một tấn muối cơ đấy."

"Vợ cứ đùa à."

Tôi lắc đầu ngán ngẩm ra ngoài tắt điện xong tôi vào phòng lên giường đi ngủ.

Người mặt dày như Hoàng An tôi xin chịu thua, giờ mà tống cổ cái đầu heo kia ra ngoài khéo cậu ta la oai oái không cho tôi ngủ luôn chứ không đùa được.

Người ta thường nói:

[Cương với người mặt mỏng chứ cương với dạng mặt chát ký muối biển thì nên suy nghĩ lại.]

Hoàng An không kêu lên nữa, cậu ta yên phận nằm phía ngoài, hôm nay biết tôi giận không dám tới gần tôi, có nhịn là nhịn thật, tính tình tôi không khác tính cách anh hai đâu. Tính nóng như kem ấy!!!!

Ngày hôm sau tôi dậy tính đi làm thì anh hai gọi điện thoại.

"Alo! Anh hai, em nghe!"

[Hôm nay em ở nhà đi, tuần sau hãy đi làm.]

"Sao vậy anh hai?"

[Em nghe lời anh là được, qua tuần lên làm phó tổng giám đốc của công ty.]

"Anh hai! Em không làm nổi đâu."

[Cứ yên tâm anh lo liệu, em ở nhà xem thằng An nó thế nào mẹ chồng em hôm nay sẽ qua, em không được biểu hiện cái gì, cứ ở trong phòng để cho nhà họ dạy con biết chưa?]

"Anh hai chẳng lẽ?"

Anh hai tôi ở đầu dây bên kia thở dài:

[Diệp Ngọc, có anh hai, em chỉ cần nhớ bên cạnh em luôn có người anh này lấy được, chuyện này cứ để anh cùng gia đình bên đó giải quyết. Anh chỉ nói cho em biết thật sự thằng An nó có bị oan đi nữa thì em cũng không được xen vào chuyện này. Hạnh phúc của em là đánh đổi để được công ty như ngày hôm nay, là em thay Diệp Lâm gánh lấy. Em không chỉ có một mình anh hai sẽ lót đường cho em gái của anh có một gia đình, một cuộc hôn nhân hạnh phúc, cháu gái của anh có cả bố và mẹ em hiểu chưa Ngọc.]

"Anh hai!!!"

[Em không cần nói gì nữa, chức phó tổng giám đốc sẽ về cho em, anh sẽ làm tất cả để em ngẩng cao đầu, anh em nhà ta phải gầy dựng được công ty lớn mạnh chỉ có vậy em gái của anh sẽ không lép vế trước mặt người nào.]

"Anh hai muốn làm gì?"

[Ba mẹ đã già rồi giờ anh hai sẽ là người thay ba mẹ lo cho các em, Diệp Lâm giờ như vậy chỉ còn em thôi, nếu em với thằng An xảy ra chuyện gì thì người bác kia trong nhà chúng ta sẽ ngồi cười.]

"Anh hai chẳng lẽ?"

Anh hai tôi cười lạnh truyền đến, tôi cả người vã mồ hôi, tôi thật sự không dám nghĩ đâu, chuyện này là người bác họ kia nhà tôi nhúng tay sao?

[Diệp Ngọc, em phải nhớ giờ này anh hai cùng em phải thật cẩn thận, con Huyền nó thích thằng An, mà ông ta muốn thâu tóm công ty nhà mình thì cần có được sự gật đầu bên Hoàng Thịnh.]

"Ông ta? Ông ta làm gì công ty vậy anh hai?"

[Ngọc em nhớ kỹ không được đi làm biết chưa, anh cũng mới biết việc này cách đây không lâu, còn chính xác thì mới nửa đêm hôm qua. Vũ Kỳ Nguyên muốn cho con ông ta lấy Hoàng An dù bằng cách gì. Còn công ty lão Việt là người của ông ta. Anh không ngờ người ông ta ẩn trong công ty ngồi lên tới tận chức phó tổng giám đốc rồi. Việc này anh đã bàn với Hoàng Huy rồi. Em chỉ cần biết bức ảnh mà Hoàng An đó chỉ là vết nhơ cả cuộc đời này của nó. Đàn ông chơi gái lại để gái nó gài. Trên đời này anh hai chỉ thấy có nó thôi Ngọc.]

Tôi nghe đến đó cả người không đứng vững, gốc khuất trong gia đình không ai muốn vạch cho người ngoài xem.Ba mẹ tôi bao năm giấu nhẹm đi giờ hoá ra nó chưa từng được giấu mà chỉ là có uẩn khúc.

Bác trai tôi Vũ Kỳ Nguyên, ông ta không phải con ruột của bà ngoại mà là con của người phụ nữ khác với ông ngoại. Bà ngoại tôi vì muốn giữ gìn gia đình mà nuốt nước mắt nhìn chồng có thêm một người phụ nữ ngoài luồng.

Ông Bác này bị gia đình nhà bà ngoại tôi kịch liệt ngăn cản còn nhà Họ Vũ cũng nhiều người không công nhận sau này ông ta có chút tiền họ mới nửa xem như con cháu họ Vũ.

Vũ Thị Huyền là chị gái bằng tuổi tôi, cô ta ngày xưa tính tình tôi biết, đã mấy năm không gặp không ngờ cô ta vẫn chưa lấy chồng còn muốn dùng Hoài Lan để phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi.

Thật nực cười khi một người con của một người không được vào nhà tổ họ lại muốn tranh với con của trưởng nam.

Tôi nghe theo lời của Anh hai xong tôi tắt máy ngồi ở ghế sofa suy nghĩ thâu tóm lại tất cả những việc trong công ty.

Tôi muốn ngồi vào cái ghế đó cái đầu phải đủ dùng không thì sau này cổ đông sẽ phản đối.Tôi nhìn chiếc ảnh cưới được treo trên tường mà cười, 28 tuổi có chồng có con lại bị kẻ thứ ba nhúng tay phá gia đình.

Lần này tôi không chỉ dính tới một con người trơ trẽn mà tận hai người. Vậy trò chơi này tôi sẽ cùng họ chơi tới cùng để xem người cuối cùng là ai sẽ thắng.

Tôi đứng dậy vuốt lại hai má của mình sau đi vào phòng tính hỏi xem An muốn ăn gì.

Nếu anh hai nói bức ảnh đó không phải là sự thật vậy ngày hôm đó có người theo dõi tôi mới biết mà cố làm cho giống thật.

Không ngờ tôi lại bị người đâm cho mình nhát dao sau lưng. Họ muốn nhìn thấy gia đình nhỏ của tôi tan nát? Họ muốn cướp ba của con tôi?

Vậy xem bản lĩnh của họ cao hay chiêu của tôi cao hơn.

"Muốn chơi bà đâu có dễ!!! Haha."