Bùi Trạc dường như nhớ lại lúc trước. Lê Ngưng cũng nhớ.
Nhưng Bùi Trạc nhớ cái gì nàng không biết, nàng chỉ biết trước kia hắn cố ý gọi nàng nàng là muội muội trước mặt trưởng công chúa, cố ý muốn trêu đùa nàng, chiếm lợi của nàng.
“Cũng may hiện tại thiên hạ thái bình, Trạc có rất nhiều thời gian ở lại hoàng thành, có thể cùng A Ngưng muội muội bắt đầu lại lần nữa.”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “muội muội”.
Lê Ngưng cố ý quay sang nơi trưởng quận chúa không nhìn thấy trừng mắt với hắn.
Sau đó trưởng công chúa và Bùi Trạc lại hàn huyên một hồi những chuyện hắn ở biên quan mấy năm nay, còn quan tâm hỏi hắn tiếp theo định làm gì.
Đứa trẻ mình nhìn hắn lớn lên đã trở thành thiếu niên lang trưởng thành, chững chạc, trong lòng trưởng công chúa cũng rất vui vẻ.
Trưởng công chúa thương tiếc nói: “Đứa trẻ ngoan, mấy năm nay chịu khổ rồi.”
Bùi Trạc lắc đầu, ánh mắt kiên nghị: “Có thể phân vì Thánh Thượng vì Đại Tễ phân ưu, chính là vinh hạnh của Trạc.”
Nhìn hình ảnh hai người “mẫu từ tử hiếu”, Lê Ngưng nghĩ thầm Bùi Trạc còn giống với con của mẫu thân hơn là nàng.
“Đúng rồi, lần này cháu đến Tây Bắc có mang một chút đồ về cho a di.” Bùi Trạc lấy một cái rương mang đến trước mặt trưởng công chúa, mở rương ra, bên trong chính là đá quý nổi danh của Tây Bắc.
“Biết a di thích ngọc thạch, không biết những cục đá này có thể lọt vào mắt a di hay không?”
Đá quý trong rương có rất nhiều nhiều màu, hình thù khác nhau, dưới ánh mặt trời còn phát ra ánh sáng.
Trưởng công chúa vừa nhìn thoáng qua đã yêu thích không buông tay, bà rất thích những viên đá quý này lại càng vừa lòng với tâm ý của Bùi Trạc.
Cho dù hắn có tới biên quan cũng chưa từng quên người a di này.
Lê Ngưng cũng nhìn thấy những viên đá quý này, nhìn qua đã biết không phải đồ vật bình thường. Cao quý lại diễm lệ, đến cả một người không quan tâm đến ngọc thạch như nàng cũng ngứa ngáy.
Chỉ là——
“Những thứ này vừa nhìn qua đã biết không rẻ, ở Tây Bắc ngươi vẫn có tiền mua nổi những thứ này sao?” Lê Ngưng hỏi ra.
Bùi Trạc cúi đầu, trong mắt lộ ra một chút hổ thẹn: “Trạc đúng là không mua nổi, đều mua nguyên tảng đá từ thương hộ, sau đó học cách làm tự mình mài giũa.”
Trưởng công chúa càng kinh ngạc, đứng lên nắm lấy tay Bùi Trạc, vỗ nhẹ vài cái: “Đứa trẻ ngoan, đúng là rất có lòng! A di rất thích những viên ngọc thạch này.”
Trưởng công chúa đóng rương lại, để người cất cẩn thận.
Trưởng công chúa vô cùng cảm động lại nhìn nữ nhi đứng bên cạnh, cả ngày chỉ biết chơi đùa không đúng đắn, so sánh với nhau, trưởng công chúa càng nhìn Lê Ngưng càng không vừa mắt.
Vì thế, kế tiếp trưởng công chúa khen Bùi Trạc một câu sẽ quở trách Lê Ngưng một câu.
Lê Ngưng mỗi bị mắng một câu, sẽ trừng mắt liếc Bùi Trạc một cái.
Mỗi lần Bùi Trạc bị trừng, khóe môi sẽ hơi cong lên một chút.
Tận đến lúc dùng cơm trưa, mới xem như dừng lại.
Trưởng công chúa muốn giữ Bùi Trạc lại dùng bữa, Bùi Trạc chỉ có thể uyển chuyển từ chối: “Hôm nay cháu chỉ được nghỉ nửa ngày, buổi trưa còn phải tới quân doanh.”
“Đứa nhỏ này sao lại không nói sớm?” Trưởng công chúa giả vờ bực bội.
Hoá ra Bùi Trạc dùng hết nửa ngày nhàn rỗi đi thăm người a di là bà, trưởng công chúa lại càng thêm cảm động.
Vừa hỏi mới biết được bây giờ phải lập tức đi ngay, trưởng công chúa muốn tiễn Bùi Trạc ra cửa, lại bị Bùi Trạc cản lại.
Vì thế trưởng công chúa vội kéo Lê Ngưng đứng bên cạnh đang có ý định đào tẩu đi tiễn người.
Bùi Trạc giả vờ như không thể tiếp tục từ chối, đồng ý.
Từ phủ công chúa ra cổng còn cách một đoạn khá xa, Lê Ngưng quay đầu nhìn lại, phát hiện trưởng không còn nhìn bọ họ nữa. Mới đi chậm lại, muốn để Bùi Trạc tự đi ra ngoài, để nàng trở về cũng bớt được một đoạn đường.
“A Ngưng muội muội muốn lười biếng sao?”
Bùi Trạc phát hiện ra lập tức dừng lại vạch trần nàng.
Giọng nói của Bùi Trạc không nhỏ, Lê Ngưng sợ trưởng công chúa nghe thấy, vội vàng bắt hắn câm miệng, cũng không để ý đến xưng hô trong miệng hắn.
Lúc này Bùi Trạc đi sau lưng nàng, ngăn cho nàng nhân lúc hắn không chú ý giở trò.
Lê Ngưng chỉ hận hắn không thể đi nhanh lên một chút.
“Không phải ngươi nói muốn tới quân doanh sao, sao không đi nhanh lên?”
Bước chân Bùi Trạc vẫn không thay đổi, thong thả nói: “A Ngưng muội muội đi ngay phía trước ta, ngươi đi nhanh một chút không phải ta cũng có thể đi nhanh theo ngươi hay sao?”
“…… Không được gọi ta như vậy!”
“Được, ta nghe A Ngưng muội muội.”
“……”
Cuối cùng cũng đưa được người đến cổng lớn, Lê Ngưng xoay người muốn đi, nhưng cổ tay đột nhiên bị kéo lại, Lê Ngưng giật mình, quay lại.
Bùi Trạc lập tức buông tay nàng ra, từ trong lòng ngực lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Nhỏ hơn rất nhiều so với cái rương vừa rồi Bùi Trạc tặng cho trưởng công chúa.
Hộp nhỏ nằm trong lòng bàn tay lại đưa cho Lê Ngưng.
“Đây là cái gì?” Lê Ngưng nghi ngờ nhìn cái hộp kia, lại nhìn Bùi Trạc.
Nàng không tin hắn có lòng tốt như vậy, ở biên quan sẽ nhớ đến nàng còn biết mang quà về cho nàng.
Một tay Bùi Trạc nắm chặt thành quyền đặt lên miệng, họ nhẹ một tiếng: “Quà xin lỗi lần trước ở Mãn Hương Lâu.
Lê Ngưng kinh ngạc.
Số lần hắn đắc tội với nàng còn ít sao, sao lần này lại biết nhận lỗi.
Do dự một hồi Lê Ngưng vẫn nghi ngờ nhận lấy.
Đầu ngón tay mềm mại của nàng cào qua lòng bàn tay hắn. Ngón tay Bùi Trạc giật giật, lòng bàn vừa trống rỗng liền nắm chặt lại, đặt sau lưng.
Rốt cuộc cũng đưa được tên rắc rối này ra cổng, Lê Ngưng không vội mở hộp xem bên trong là gì chỉ xoay người đi ngay.
Mãi cho đến khi nhìn thấy bóng dáng Lê Ngưng khuất sau hành lang, không còn nhìn thấy được nữa, Bùi Trạc mới lên ngựa chạy về phía ngoại thành.
Ăn xong cơm trưa trở về Lăng Sương viện, Lê Ngưng mới lấy hộp nhỏ ra, không quá để để Đông Tuyết mở ra nhìn xem bên trong là gì.
Đông Tuyết mở hộp ra, kinh ngạc cảm thán một câu, lại lấy đồ trong hộp mang đến trước mặt Lê Ngưng: “Quận chúa mau nhìn xem, là một viên ngọc thạch màu hồng nhạt.”
Nói đúng ra, đây là một khối ngọc thạch hình hoa mai, lớn hơn hoa mai bình thường một chút.
Tâm hoa có màu đỏ tươi đến cánh hoa dần chuyển sang màu hồng phấn, tròn đầy xinh đẹp hơn hoa mai thật rất nhiều.
Hai ngón tay Lê Ngưng đỡ hoa mai ngọc cẩn thận xem xét.
Đây chẳng lẽ do hắn tự mài sao?
Nhìn mặt trái, Lê Ngưng phát hiện ở đây có một khe lõm rất nhỏ. Khe lõm cũng không giống tỳ vết trên ngọc thạch, ngược lại còn có vẻ như cố ý mãi giũa đến khảm thứ gì đó lên. Chỉ là thứ này cũng không ảnh hưởng đến bề mặt xinh đẹp của đóa hoa mai.
Lê Ngưng rất thích viên ngọc này. Còn thích hơn tất cả những viên đá quý nàng từng nhìn thấy trước đây.
“Cất cẩn thận, đừng để va chạm.” Lê Ngưng dặn dò.
“Quận chúa yên tâm.” Đông Tuyết nhìn ra được Lê Ngưng cực kỳ thích khối ngọc thạch này, nàng ấy càng không dám qua loa. Lại hỏi: “Quận chúa, có cần chuẩn bị quà đáp lễ cho Bùi công tử hay không?”
Trước đây bất kể quận chúa nhận được lễ vật gì, đều sẽ chuẩn bị một phần tương tự không kém cạnh tặng lại cho người ta.
Đông Tuyết không chắc chắn, nhưng vẫn hỏi một câu như nhắc nhở.
Lê Ngưng suy nghĩ, đây là quà nhận lỗi của Bùi Trạc, không phải lễ vật nào khác, nàng không cần xin lỗi Bùi Trạc, đương nhiên không cần đáp lễ.
Lê Ngưng đi lên giường, giọng nói lười biếng vang lên: “Không cần”
Nếu là người khác, có lẽ nàng sẽ suy xét đáp lễ cho người ta, nhưng Bùi Trạc….