Xe ngựa đến Lục phủ trước, đưa Lục Chỉ Du trở về.
Lúc Lê Ngưng xuống xe tạm biệt Lục Chỉ Du mới phát hiện Bùi Trạc đi theo các nàng suốt đoạn đường.
Nhìn theo Lục Chỉ Du vào phủ, Lê Ngưng chuẩn bị đi vào thùng xe nghi ngờ nhìn Bùi Trạc hỏi: “Ngươi đi theo chúng ta làm gì? Đã sớm đi qua ngã rẽ về tướng phủ rồi.”
“Chẳng lẽ ta không thể đi đường này trở về?” Bùi Trạc hỏi lại.
Trời lạnh như vậy, hắn thích đường vòng, Lê Ngưng đương nhiên quản không được hắn.
“Tùy ngươi.”
Lê Ngưng hừ nhẹ một tiếng, ngồi vào thùng xe, không muốn tiếp tục dây dưa với hắn.
Vừa rồi từ cửa thành đến Lục phủ dọc theo đường đi Bùi Trạc vẫn luôn im lặng không lên tiếng, Lê Ngưng không biết hắn đi theo bên cạnh. Có lẽ bị Lê Ngưng phát hiện, hắn mới không định tiếp tục giấu giếm nữa, từ Lục phủ đến phủ trưởng công chúa, hắn mới bắt đầu nói chuyện vô nghĩa.
Trong xe chỉ có một mình Lê Ngưng, giọng Bùi Trạc không ngừng vang lên bên ngoài, Lê Ngưng không muốn nghe cũng không được.
“Sắp đến Tết, quận chúa chúng ta có phải nên tích trữ một chút đồ ăn đón năm mới hay không?”
Lê Ngưng không trả lời, Bùi Trạc cũng không thèm để ý, làm như có vẻ nói chuyện với nàng rất thú mình, lại tự mình đáp lại: “Nhất định phải mua thật nhiều đồ ăn đặt trong viện của mình, bằng không đến Tết hàng quán đóng cửa về nhà, quận chúa chúng ta có muốn ăn cũng không có chỗ nào bán.”
“Đúng rồi, hôm nay ngươi và Lục cô nương đi đâu, sao lại ở cửa thành.” Nói một đống chuyện không liên quan, Bùi Trạc rốt cuộc cũng nhớ tới: “Dựa vào tính cách của ngươi, trời lạnh như vậy ra ngoài đúng là hiếm thấy, còn đi tới nơi xa như cửa thành.”
Ngoài thành cũng chỉ có một mình chùa Vân Phúc, Bùi Trạc đoán được, chẳng qua vẫn hỏi ra.
Rốt cuộc Lê Ngưng cũng không thể nhịn được nữa, nhấc cửa sổ rũ màn.
“Ta đi đâu cũng có liên quan gì đến ngươi, ta thích đi ngoại thành chơi đó.”
Thấy nàng rốt cuộc cũng đáp lại mình, Bùi Trạc cười, lại nói: “Đương nhiên không liên quan đến ta, quận chúa chúng ta đương nhiên muốn đi nơi nào, không để bị người khác để người khác trói buộc.”
“Cho nên ngươi và Lục cô nương đến chùa Vân Phúc?” Bùi Trạc làm như không thèm để ý.
“Vậy thì thế nào?” Lê Ngưng đại phát từ bi đồng ý để ý hắn một chút, không ngờ Bùi Trạc lại được nước lấn tới, tiếp tục trêu chọc nàng.
Bùi Trạc chủ yếu nói đều là vấn đề hoặc chuyện hắn muốn biết, Lê Ngưng không đáp lại hắn, hắn sẽ tiếp tục suy đoán, nếu đoán sai, Lê Ngưng không nghe được thỉnh thoảng sẽ đáp lại hắn.
Lúc đầu còn tính là yên bình, càng nói về sau, hai người bắt đầu gay gắt, không ai nhường ai.
Tận cho đến khi xe ngựa đến trước phủ trưởng công chúa, Lê Ngưng mới bừng tỉnh phát hiện không ngờ Bùi Trạc thật sự đi theo nàng suốt đường.
Nàng biết rồi, thật ra Bùi Trạc cố ý đi vòng đường xa, vì muốn tìm cơ hội nói chuyện với nàng, muốn để nàng không thoải mái. Chỉ cần nàng bị hắn nói cho á khẩu không trả lời được, Bùi Trạc sẽ lập tức cười to.
Người này đúng là quá đáng ghét.
Trong lòng Lê Ngưng thầm ghi sổ thù với hắn.
Xuống xe ngựa, Lê Ngưng cảnh giác nhìn chằm chằm Bùi Trạc.
“Sao ngươi còn không về?”
Hắn đừng có hòng đi vào phủ trưởng công chúa chào hỏi mẫu thân nàng, nếu không nương lại so sánh nàng với hắn, Lê Ngưng lại bị chế nhạo.
“Thế nào, cũng đã đến cửa phủ rồi, chẳng lẽ quận chúa không mời ta vào uống ly trà sao?”
Lúc Lê Ngưng ra khỏi thùng xe, Bùi Trạc đã xuống ngựa, giờ phút này đã đứng trước mặt nàng, thân hình cao lớn đĩnh bạt hơi cúi người xuống nói chuyện với nàng.
Đối mặt với khuôn mặt tuấn tú đột nhiên tới gần, Lê Ngưng lùi về phía sau nửa bước, liếc mắt nhìn phủ trưởng công chúa, lại liếc mắt nhìn Bùi Trạc, trên mặt viết rõ chữ kháng cự.
“Chậc.” Bùi Trạc đứng thẳng người lại: “Nếu quận chúa đã không chào đón ta——”
Bùi Trạc lấy ra một cái hộp nhỏ, đầu ngón tay khẽ vuốt ve, giọng nói cũng chậm rãi, nghiêng đầu nhìn Lê Ngưng.
“Ta đây đành phải mang vật nhỏ này về.”
Đây chẳng phải chính là hộp nhỏ lần trước hắn đưa cho nàng, bên trong có hoa mai ngọc sao?
Hai mắt Lê Ngưng lập tức sáng lên.
Nàng mím môi, mặc dù rất muốn, nhưng vẫn phải cố làm ra vẻ quận chúa cao ngạo, chỉ là giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Nếu ngươi đồng ý đưa nó cho ta, ta cũng không phải không thể cho ngươi một ly trà.”
Bùi Trạc lập tức cong mắt cười: “Thứ này có thể đổi được một ly trà của quận chúa, vậy chính là vinh hạnh của nó.”
Sau đó, Bùi Trạc mở hộp nhỏ ra, lấy hoa mai ngọc kia ra vuốt ve giữa hai đầu ngón tay.
Lê Ngưng chỉ do dự một lát, sau đó đi thêm một bước lại gần hắn, ra vẻ rụt rè cẩm lấy hoa mai ngọc trong tay hắn, sau đó nắm chặt trong tay, dường như sợ người nào đó đổi ý đoạt lại.
Bùi Trạc nhìn động tác nhỏ của nàng, trên mặt không thể hiện ra, trong lòng âm thầm buồn cười.
Cảm thấy thật đáng yêu.
“Người tới, lấy cho Bùi tướng quân một ly trà.” Lê Ngưng phân phó với sai vặt đứng ở cửa phủ.
Bùi Trạc lại không vui: “Quận chúa chỉ có chút thành ý này thôi sao? Chỉ ở cửa vội đuổi ta đi, đến cả ghế ngồi cũng không có?”
Lê Ngưng mím môi, do dự một lát, mới để người mời Bùi Trạc vào phủ, thuận tiện cho người đi thông báo với trưởng công chúa.
Dẫn Bùi Trạc đến chính sảnh, để biểu hiện thành lý, lúc hạ nhân bưng nước trà đến, Lê Ngưng còn tự mình rót cho hắn một ly.
Bùi Trạc được sủng mà sợ nhận lấy, một ngụm uống cạn, uống xong còn nói một câu: “Được uống một ly trà đích thân quận chúa rót cho, uống xong đúng là mệt mỏi toàn thân đều tan biến.”
Lê Ngưng nghẹn lời, bất chấp tất cả: “Nếu nước trà ta rót có tác dụng thần kỳ như vậy, chi bằng ta rót cho Bùi tướng công thêm một ly nữa, để ngươi bách bệnh tiêu tan.”
“Nếu có thể, vậy đương nhiên không thể tốt hơn.” Bùi Trạc bày ra dáng vẻ như rất bất ngờ: “Chỉ là nếu muốn bách bệnh tiêu tan, chỉ sợ một ly không đủ. Nếu mỗi ngày quận chúa đều rót nước cho ta, vậy mới có thể thật sự bách bệnh tiêu tan.”
Lê Ngưng không nghĩ tới Bùi Trạc có thể mặt dày vô sỉ đến mức này, giật mình một lát liền mỉa mai lại: “Ngươi nghĩ đúng là rất đẹp.”
Lê Ngưng đã nhận được hoa mai ngọc, tình bạn hữu ngắn ngủi của nàng với Bùi Trạc cũng theo mấy lời hắn nói biến mất hoàn toàn, chỉ hận hắn không thể lập tức đuổi hắn nhanh chóng rời khỏi đây, tốt nhất là trước khi trưởng công chúa đến đây.
Vừa nghĩ đến, trưởng công chúa đã tới.
Trưởng công cười chào hỏi với Bùi Trạc trước, nhìn về phía Lê Ngưng, ý cười trên mặt lập tức bị ghét bỏ thay thế, mở miệng dò hỏi: “Hôm nay ngươi đi chùa Vân Phúc cầu nhân duyên, kết quả thế nào?”