"Bảo bối, xem ra đêm nay không được, ngày mai anh lại tới tìm em." Lệ Phong Tước vỗ nhẹ lên cái mông người phụ nữ yêu diễm, ánh mắt lại tùy ý đánh giá trên người Tần Lạc Y.
Người phụ nữ xinh đẹp kia tuy rằng không nói gì, có điều ánh mắt nhìn quét một vòng ở trên người Tần Lạc Y, cười đến ám muội rời khỏi.
Lệ Phong Tước ôm cánh tay nhìn cô gái nhỏ trước mắt.
Anh còn nhớ mùi vị tối hôm qua của cô gái nhỏ này, con mắt nhu thuận yên tĩnh, da thịt nhẵn nhụi, vòng eo mềm mại, bắp đùi thon dài, trúc trắc kỹ xảo, cùng với mang theo rêи ɾỉ khóc nức nở.
Nghĩ tới đây, Lệ Phong Tước không khỏi nhíu mày, nhớ tới một vệt màu đỏ trên giường tối hôm qua kia.
Anh chơi gái chưa bao giờ chơi trinh nữ, không nghĩ tới tối hôm qua tính sai.
"Chớ đứng ở chỗ này, chúng ta đi ra ngoài nói."
Vì không để cho mình càng thêm lúng túng, cũng vì thoát khỏi loại ảo giác giống như một cái thương phẩm bị người tùy ý đánh giá lựa chọn này, Tần Lạc Y xoay người đi đến hướng cửa quán bar.
Lệ Phong Tước theo Tần Lạc Y đi tới một quán cà phê cách quán bar Mị Hoặc không xa.
Tần Lạc Y nhìn người đàn ông ngồi đối diện, ánh mắt trống rỗng, tâm tư bất tri bất giác đã bay xa.
"Lẽ nào cô bỏ ra giá tiền gấp đôi bao tôi, chính là vì để tôi ở đây uống cà phê với cô?"
Lệ Phong Tước lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn cô gái nhỏ đờ ra ở đối diện, bên môi câu ra một độ cong yêu mỵ, bưng cà phê trên bàn lên.
Bị Lệ Phong Tước cắt ngang tâm tư, Tần Lạc Y lấy lại tinh thần dùng tay mạnh mẽ bấm mình một cái, da thịt truyền đến đau đớn, để cho mình mạnh mẽ tự ổn định tâm thần, nhấc mắt nhìn người đàn ông nhẹ như mây gió trước mặt.
"Tôi muốn anh cưới tôi, chỉ chiếm dụng một năm này của anh, sau khi ly hôn, làm bồi thường, tôi sẽ trả cho anh năm mươi vạn. Đương nhiên sau khi ly hôn, tôi cũng sẽ không quan tâm cuộc sống riêng của anh. Nhưng tôi có một yêu cầu, anh không thể làm trai bao nữa!"
Lệ Phong Tước nghe xong người phụ nữ trước mặt, cười như chế nhạo nhìn Tần Lạc Y.
Tần Lạc Y vốn là căng thẳng chờ đáp án, lúc trông thấy nụ cười đầu độc lòng người kia của anh cái, liền không bị khống chế thất thần.
Vừa đúng bên trong tóc dài rối, kín đáo không lộ ra vết tích...
Tần Lạc Y nhìn xuống một chút, hô hấp gấp gáp từ lâu, nhận ra được mình thất thố, vuốt gò má nóng lên từ lâu, ngay cả bên tai cũng thiêu đốt đỏ lên.
Yêu tinh!
Cô không nhịn được ở trong lòng âm thầm nhổ nước bọt, một người đàn ông đẹp đến làm người phụ nữ đều cảm thấy không bằng, thực sự là quá không công bằng!
Ổn định tâm thần, Tần Lạc Y phát hiện người đàn ông đối diện vẫn không có ý lên tiếng.
Thậm chí còn một bộ biểu cảm cô tiếp tục, tôi đang nghe, trong lòng đến cùng vẫn còn có chút thấp thỏm, suy đoán không ra người đàn ông này đến cùng là đồng ý hay là không đồng ý.
Hơi nhíu mày, ngón tay rất có tiết tấu gõ cái ly trong tay.
Tần Lạc Y theo bản năng cắn cắn môi, nhăn đôi mi thanh tú lại, trầm ngâm mở miệng: "Anh là cảm thấy giá tiền không thích hợp sao?"