Ngày thứ hai, ánh mặt trời sáng rỡ, lại là một ngày mới.
Bởi vì Lệ Phong Tước còn ở trong nhà trọ, Tần Lạc Y không muốn cho anh biết chuyện Tần Chỉ Văn kết hôn này, vì vậy rất cẩn thận liền cầm theo thϊếp cưới đi ra ngoài.
Đến khách sạn Tần Lạc Y mới phát hiện mình thật sự đến quá sớm, lúc này chỉ mới bảy giờ mà thôi, toàn bộ phòng khách vừa mới bắt đầu bố trí hiện trường hôn lễ.
Tần Lạc Y đứng ở ngoài cửa nhìn những người nhân viên kia bận rộn, khóe mắt vô ý nhìn đến bóng dáng mình trên cửa kính.
Có thể bởi vì đêm qua chăm sóc Lệ Phong Tước, ngủ đến tương đối trễ, trên mắt Tần Lạc Y rõ ràng có hai cái vành mắt đen, không thể không vẽ một ít trang điểm nhạt để che lấp sắc mặt tiều tụy.
Nhưng bề ngoài cô nhu nhược nhỏ nhắn xinh xắn có trang điểm nhạt thêm một chút nữa, Tần Lạc Y nhìn thế nào cũng cảm giác mình lại như một Tiểu Khả Liên.
Nhất thời tâm trạng phức tạp, cô là tới tham gia hôn lễ, lại không phải muốn tới tranh thủ đồng tình.
Lúc Lệ Phong Tước tỉnh lại đã gần trưa, anh có chút mê man nhìn chung quanh một chút, hoàn cảnh xa lạ làm anh trong nháy mắt có chút không xác định đến cùng mình đang ở nơi nào.
Mơ hồ nhớ tới chuyện tối ngày hôm qua, lúc đó anh và Hạ Hạo ở văn phòng uống rượu, sau đó uống có chút say, anh liền bảo Hạ Hạo đưa anh về nhà trọ.
"Tần Lạc Y, giúp tôi lấy nước."
Bởi vì uống rượu, đầu Lệ Phong Tước vô cùng đau đớn, liền há mồm gọi người vợ trên danh nghĩa của mình múc cho anh một ly nước.
Nhưng đợi nửa ngày trong phòng lại một chút động tĩnh cũng không có, Lệ Phong Tước có chút kỳ quái.
"Tần Lạc Y?"
Vừa gọi xong tên của người phụ nữ kia, anh đột nhiên nhớ tới, ngày hôm nay là ngày kết hôn của người gọi là Tần Chỉ Văn gì đó kia.
Lệ Phong Tước không nghĩ tới, đến cuối cùng, cô vẫn là lựa chọn không nói cho anh.
Bực mình đấm xuông giường, Lệ Phong Tước không hề che giấu tức giận trong mắt chút nào.
Tần Lạc Y, đưa tôi đi cùng, làm cô mất mặt như thế sao?
Mà lúc này, Tần Lạc Y trốn ở trong góc cửa khách sạn, nhìn thấy không ít người đã từng là "Bạn tốt" lục tục đi vào.
Cô có chút do dự, biết nhất định phải đi vào, thế nhưng là bất luận làm sao cũng bước không ra bước chân.
Cô còn nhớ ngày đó lúc Tần Chỉ Văn tới đưa thiệp cưới đã từng nói, cần phải làm cho cô dẫn theo anh rể đến.
Nhưng cô không thể dẫn theo Lệ Phong Tước lại đây, làm anh vô tội, cùng cô bị người khác cười nhạo, cô thậm chí chưa hề nghĩ tới nói cho Lệ Phong Tước chuyện tham gia hôn lễ ngày hôm nay.
Nghĩ đến em gái kết hôn, ba nhất định sẽ ở đây, cô không dám để cho ba nhìn thấy mình bây giờ xuống cấp, dáng dấp tiều tụy này.
Từ ngày Tần Chỉ Văn đi đưa thiệp mời đó, liền bắt đầu chờ mong ngày đó đến.
đây không phải là bởi vì lập tức liền muốn trở thành người phụ nữ Cố Quan Thành, mà là cô ta rốt cục có cơ hội mạnh mẽ nhục nhã chị gái mà từ nhỏ đã được ba khoan dung và yêu chuộng kia của cô.
"Tần Lạc Y có tới không?"
Tần Chỉ Văn ở phòng cô dâu buồn bực mất tập trung, bây giờ duy nhất có thể làm nổi lên hứng thú của cô, cũng chỉ có chị gái yêu dấu của cô.
Tần Chỉ Văn nhìn nữ hầu lắc lắc đầu, ánh mắt lóe lên một tia ý lạnh, nếu như ngày hôm nay Tần Lạc Y không đến, vậy hôn lễ cô là ít đi thật nhiều lạc thú.
Tần Chỉ Văn cũng không quan tâm mình mặc áo cưới, đứng dậy liền đi đến hướng phòng khách, đến cửa cô quả nhiên không có nhìn thấy Tần Lạc Y.
Ánh mắt hơi trầm xuống, cô vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại, dư quang của khóe mắt lại thông qua cửa lớn nhìn thấy một bóng người ăn diện cực kỳ đơn giản, cái thân hình kia cực kỳ giống chị gái của mình.
Cười lạnh một tiếng, thì ra Tần Lạc Y cũng biết mình mặc quá mức keo kiệt, mới trốn ở chỗ này không dám đến giữa đại sảnh nha.
"Chị gái."