Lúc này, cô dường như đang nói gì đó với người pha rượu trước quầy.
"Tổng giám đốc, diễm phúc không cạn nha, tối hôm qua mới triền - miên cả một đêm, đêm nay cô ấy liền không thể chờ đợi được nữa tìm đến rồi?"
Khóe môi Lệ Phong Tước khẽ nhúc nhích, cong ra một nụ cười nhạt cao thâm khó dò.
Tần Lạc Y đang hỏi thăm người pha rượu về người phục vụ tối hôm qua bị em gái thu mua, chỉ cần tìm được cô ta, liền có thể biết người đàn ông kia đến cùng là ai.
Nhân viên của quán bar này không ít, nhưng bỏ tiền boa, rất dễ dàng liền biết rồi.
Sau năm phút, Tần Lạc Y ở trên hành lang lầu hai ngăn cản người phục vụ gọi Tiểu Vi kia.
"Tiểu thư, cô đừng đi, tôi không làm khó dễ cô, tôi chỉ muốn biết tối hôm qua người đàn ông đưa tôi rời khỏi kia là ai? Là khách quen của chỗ các người sao? Có thể nói cho tôi hay không?"
Khuôn mặt Tiểu Vi áy náy, đang do dự có nên mở miệng hay không, liền phát hiện người đàn ông đứng phía sau Tần Lạc Y kia.
"Ở ngay sau cô, phía sau cô."
Tần Lạc Y nghe thấy đáp án này, theo bản năng trở về, lại va vào trong một đôi con ngươi yêu tà.
Thất thần chốc lát, Tần Lạc Y mới cẩn thận quan sát người đàn ông này.
Người đàn ông trước mặt từ trán trái đến mắt trái có một vết sẹo có thể thấy rõ ràng, lại phối hợp tóc mái dài, trên gương mặt trắng xám đến hầu như trong suốt, bên môi khẽ giương lên.
Tần Lạc Y đối với ấn tượng đầu tiên về anh chính là: Phóng đãng bất kham.
Cô đang muốn tiến lên thì một người phụ nữ có vóc người làm tức giận, trang điểm xinh đẹp đột nhiên xuất hiện, đưa tay kéo người đàn ông trước mặt này lại, không ngừng mà dùng ngực to của mình đi cọ cánh tay của anh.
"Thân ái, lại để em tìm thấy anh, từ lần trước sau khi làm với anh, em vẫn còn muốn lại tới một lần nữa đây, đêm nay để em bao có được hay không?"
Người phụ nữ kia cố ý ách giọng kiều mị mở miệng, ngón tay thon dài lấy tốc độ thật chậm rãi di xuống eo Lệ Phong Tước, mang theo tình cảm trêu chọc.
Tần Lạc Y cách bọn họ rất gần, bọn họ nói mỗi một chữ cô đều nghe rõ rõ ràng ràng, tâm tư bách chuyển, lại chậm chạp không quyết định được.
Mà Lệ Phong Tước không nhìn thẳng người phụ nữ nửa dựa trên người, tựa như cười mà không phải cười nhìn cô gái nhỏ luống cuống cúi đầu phía trước.
Tần Lạc Y cắn môi dưới, cô từng suy đoán nghề nghiệp của người đàn ông cướp đi trinh tiết của cô này, thế nhưng cô chưa từng nghĩ tới, người đàn ông này, vậy mà lại là một trai bao.
Thoáng ngẩng đầu nhìn người đàn ông yêu mỵ đứng chung một chỗ thân mật với người phụ nữ kia.
"Chờ một chút."
Tần Lạc Y phát hiện lúc này người đàn ông kia chuẩn bị ôm người phụ nữ xinh đẹp trong l*иg ngực rời khỏi, liền nhanh chóng lên tiếng ngăn lại.
Sau đó lại không lo được cái khác, chạy chậm đến trước người hai người, nhìn thẳng người đàn ông tà tứ đẹp trai yêu dị trước mắt, sau đó quay đầu nhìn về phía người phụ nữ có dáng người xinh đẹp kia.
"Người đàn ông này đêm nay tôi bao, tôi ra giá tiền gấp đôi."
Lệ Phong Tước mày kiếm hơi nhíu, anh không nghĩ tới, cô gái nhỏ này vừa gặp mặt chính là muốn bao mình, còn ra giá tiền gấp đôi, ánh mắt lóe lên.