Chương 115: Sao Bụng Của Em Lại Không Có Động Tĩnh

Lúc nào cô ta cũng phải bôi nhọ Hoa Hiểu Bồng, khiến cô không có chỗ nào là điểm tốt cả, để cho Lục Vũ Hàm biết được cô ta mới là đứa con dâu tốt biết nguyên tắc và hiểu chuyện. Hoa Hiểu Bồng chỉ biết bôi đen nhà họ Lục mà thôi.

Hoa Hiểu Bồng nhẹ nhàng mỉm cười: “Thật ngại quá, để cho chị thất vọng rồi.”

Câu này nói cả nước đôi, một là cho thấy bản thân cô chưa từng làm chuyện sai bất cứ chuyện gì, hai là cho thấy cô đã trở về rồi, để cho kẻ thứ ba chiếm được vị trí như cô ta phải hụt hẫng rồi.

Vẻ mặt của Hoa Mộng Lê lúc trắng lúc xanh, nhưng cô ta vẫn giữ bình tĩnh, giọng nói vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ: “Hiểu Bồng, chị biết cho dù chỉ là một chút chuyện nhỏ thì em cũng ghim trong lòng rất lâu, lần này em tuyệt đối đừng ghi thù bác gái và Cẩn Ngôn. Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của chị, là chị không tốt, nếu như em muốn căm hận thì cứ hận chị là được rồi.”

Cô ta phải để cho tất cả mọi người biết Hoa Hiểu Bồng là một người hẹp hòi và ích kỷ, như vậy thì sau này cô ta sẽ có thể dễ dàng hãm hại, đối phó cô rồi.

Cô ta không thể ngồi yên chờ chết, để mặc cho cô chiếm lấy vị trí của cô ta không buông, cho dù như thế nào cũng phải cô đi.

Hoa Hiểu Bồng liếc nhìn cô ta với ánh mắt u ám, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh lùng chế nhạo: “Chị à, suốt ngày chị cứ cảnh miệng nam mô, bụng bồ dao găm như vậy, không mệt à?”

Một câu nói nhẹ tênh đã đánh trúng tim đen, Hoa Mộng Lê giống như đột nhiên bị lột một lớp da, cảm thấy vô cùng tức giận.

Mỗi lần xích mích với nhau, cô ta đều không thể cãi thắng Hoa Hiểu Bồng, cô ta chỉ thắng ở việc biết giả vờ, biết diễn và khóc lóc.

Lúc này, vẻ mặt của cô ta vẫn mang theo nét dịu dàng: “Haiz, chị sợ em rồi. Em đấy, chỉ có cái miệng là giỏi thôi, đen cũng có thể nói thành trắng, tốt có thể nói thành xấu, chuyện đúng cũng có thể nói thành sai. Từ trước đến giờ chị đều không thể nói thắng em. Ai bảo chị là chị của em chứ, làm chị thì phải nhường nhịn em gái.”

Những lời này không chỉ đang ám chỉ Hoa Hiểu Bồng bóp méo sự thật, hãm hại cô ta mà còn tạo ra một bậc thang để mình bước xuống.

Nhưng lại có người không muốn cô ta được yên ổn: “Em thấy chị không giống người chị tốt một tí nào, đã nói xấu em gái của mình mà còn cướp mất chồng của em gái. Chị dâu có một người chị gái như chị đúng là bi kịch lớn trong đời.” Lục Sơ Hà lè lưỡi với cô ta.

Cô bé kiên quyết đứng về phe Hoa Hiểu Bồng, hơn nữa cô bé cũng có miệng lưỡi lanh lợi, so với Hoa Hiểu Bồng chỉ có hơn chứ không kém.

Hoa Mộng Lê như bị bàn tay vô hình tát một cái, đánh đến gò má cảm thấy đau nhói.

Nhưng mà cô ta vẫn có thể nhẫn nhịn.

Đây là một trong những chiêu trò của cô ta.

Cô ta không hề tức giận, ngược lại còn cười lên, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng. Cô ta biết rất rõ bản thân chắc chắn không thể nổi giận với Lục Sơ Hà, cô bé chính là đứa con bé bỏng của bố chồng.

“Tiểu Hà à, trong bụng của chị đã có em bé rồi, đứa nhỏ chính là đứa cháu tương lai của em. Nếu như chị không ở chung với anh hai thì em bé sẽ không có bố nữa, em nói xem nếu như một đứa bẻ không có bố thì sẽ rất đáng thương đúng không?”

Lục Sơ Hà chớp mắt.

Cô bé không thể hiểu mối tình tay ba phức tạp của người lớn.

Vì vậy cô bé liền quay đầu liếc Lục Cẩn Ngôn rồi nói: “Anh hai, tại sao anh không bỏ em bé vào trong bụng chị dâu, mà lại bỏ vào trong bụng chị gái của chị ấy vậy?”

Lục Cẩn Ngôn hung hăng nghẹn họng, đôi mắt bất giác nhìn vào phần bụng bằng phẳng của Hoa Hiểu Bồng.

Loại chuyện này không nằm trong phạm vi không chế của anh.

Anh và Hoa Mộng Lê chỉ từng có một lần mà đã trúng thưởng rồi.

Anh đã làm Hoa Hiểu Bồng nhiều lần như vậy mà không có một chút động tĩnh nào, chẳng lẽ người phụ nữ này mắc bệnh vô sinh à?

“Chủ đề này không thích hợp với trẻ con.” Anh xoa đầu cô bé và nói.

Hoa Hiểu Bồng cũng cảm thấy hơi lúng túng, nắm lấy bàn tay của cô bé nói: “Tiểu Hà, chị dâu đưa em đi ghép lego nhé?”

“Được ạ.” Lục Sơ Hà nhếch miệng cười lên, sau đó đi lên lầu với cô.

Cô vừa rời đi, Hoa Mộng Lê đã nhân cơ hội đứng bên cạnh Lục Cẩn Ngôn, vươn tay ra nắm lấy tay của anh: “Cẩn Ngôn, em hơi sợ.” Cô ta nói với giọng điệu vô cùng nhỏ tiếng, giọng nói thốt ra khỏi miệng cô ta và lọt vào tai anh.

Lục Cẩn Ngôn để mặc cho cô ta nắm tay mình, cũng không hất ra, như thể đã thừa nhận vị trí vợ nhỏ của cô ta vậy: “Trở về phòng trước đi.” Anh nói với giọng điệu trầm thấp.

“Nơi đó trống rỗng, chỉ có một mình em, em sợ lắm, anh có thể đi với em không?” Hoa Mộng Lê bày ra vẻ đáng thương nhìn anh một cái, vẻ mặt nước mắt lưng tròng khiến người khác nhìn thấy đã cảm thấy đau lòng.

Lục Cẩn Ngôn gật đầu, dẫn cô ta ra ngoài.

Lục Vũ Hàm nhìn về phía bóng lưng của anh, bắt đầu lo lắng về mắt nhìn của anh.

Ông ấy vốn nghĩ rằng dựa vào khả năng của anh thì ông ấy sẽ không cần phải nhọc lòng về bất cứ chuyện gì, không ngờ anh lại làm mọi chuyện rối tung như vậy.

Ông ấy không mong anh sẽ giẫm vào vết xe đổ của ông ấy, không phải người nào cũng giống như Tư Mã Ngọc Nhi sẽ tha thứ cho ông ấy, chịu uất ức ở bên cạnh ông ấy.

Hoa Hiểu Bồng là một người ngoài mềm trong cứng, tính tình vừa cứng rắn vừa quật cường, con bé không thể luôn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà ở lại nơi này.

Nếu như cứ tiếp tục kéo dài như vậy, cô chắc chắn sẽ rời đi.

Một khi cô đã rời đi thì sẽ không quay đầu lại nữa.

Lúc đó cho dù con trai mình hối hận cũng không còn kịp nữa.

Nhà phụ và nhà chính được nối với nhau bởi một hành lag.

Từ phòng đồ chơi của Lục Sơ Hà vừa khéo có thể nhìn thấy hành lang kia.

Hoa Hiểu Bồng nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất thì thấy Lục Cẩn Ngôn và Hoa Mộng Lê.

Hoa Mộng Lê ôm lấy cánh tay của anh, tựa đầu vào bả vai của anh, có lẽ đang làm nũng hoặc là tìm kiếm sự an ủi.

Tóm lại hai người bọn họ trông vô cùng thân mật.

Muốn âu yếm bao nhiêu có bấy nhiêu

Cô giống như một kẻ thứ ba xen vào giữa bọn họ, phá hoại mối hôn nhân đẹp đẽ của bọn họ.

Lục Sơ Hà cũng nhìn thấy, đôi môi nhỏ vểnh cao lên: “Chị dâu à, tiêu đời rồi, anh hai trông có vẻ rất thích chị gái của chị, chị ta chắc chắn là một con hồ ly tinh, chị không thể bị chị ta đánh bại được, hãy mau chóng cướp anh hai trở về.”

Vài nét cười ảm đạm hiện ra ở bên khóe miệng của Hoa Hiểu Bồng, cô không thích làm loại chuyện nhàm chán này, phí công tốn sức vì một người đàn ông không yêu mình, thật không đáng.

Có lẽ cô có thể nói chuyện với Hoa Mộng Lê, bảo cô ta thuyết phục Lục Cẩn Ngôn ly hôn với cô trong hòa bình.

Chỉ cần anh chịu đưa hai mươi triệu cho cô, cô sẽ biến mất ngay lập tức, đi đến một nơi mà anh không bao giờ tìm thấy.

Lục Cẩn Ngôn đưa Hoa Mộng Lê về phòng rồi nói: “A Trúc sẽ ở nơi này chăm sóc cô, có chuyện gì cứ gọi cô ấy.”

Anh xoay người định rời đi thì lại bị cô ta ôm lấy từ phía sau: “Cẩn Ngôn, đừng đi mà, ở lại với em có được không?”

Lục Cẩn Ngôn tách tay của cô ta ra: “Tôi phải trở về rồi.”

“Nhưng mà một mình em ở đây rất sợ, đứa bé trong bụng cũng sẽ thấy sợ đấy.” Cô ta chớp mắt một cái, hai giọt nước mắt liền rơi xuống.

Lục Cẩn Ngôn không có biểu cảm gì mà chỉ xoa đầu cô ta: “A Trúc sẽ ở với cô.” Anh nói xong liền bước thẳng ra ngoài.

“Cẩn Ngôn!” Cô ta trực tiếp đuổi theo: “Anh có thể nói chuyện với đứa nhỏ một chút rồi mới đi được không? Anh đã nhiều ngày không về nhà, nó đã nhớ bố rồi.”

Đứa nhỏ là thủ đoạn của Hoa Mộng Lê, cô ta nhất định phải lợi dụng cho thật tốt.

Vẻ mặt của Lục Cẩn Ngôn hiện lên vài nét không kiên nhẫn, anh rất chán ghét những phụ nữ quá dính người: “Là phụ nữ thì phải biết một vừa hai phải, hiểu không?”

Giọng điệu của anh không nặng, nhưng Hoa Mộng Lê nghe thấy liền cảm thấy giống như có một tảng đá khổng lồ đập vào l*иg ngực, cô ta bắt đầu khóc lóc: “Xin lỗi, có thể bởi vì mang thai nên cảm xúc của em rất không ổn định, càng ngày càng đa sầu đa cảm rồi.”

Thái độ của cô ta thay đổi rất nhanh, rất biết cách tìm lý do cho bản thân.

Tình hình bây giờ rất bất lợi đối với Hoa Mộng Lê, cô ta nhất định phải nghĩ cách xoay chuyển, không thể để cho Hoa Hiểu Bồng ngồi lên đầu mình được.