Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Nhân Chớp Nhoáng: Quấn Quýt Chồng Yêu

Chương 114: Bị Đổ Oan

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vài tia tàn ác lóe lên dưới đáy mắt của anh: “Rõ ràng biết không thể phản kháng, tại sao lần nào cũng phải làm chuyện vô ích.”

“Bởi vì tôi muốn để cho anh biết rằng tôi không hề tự nguyện, mà là bị anh ép buộc.” Cô mang theo sự can đảm không sợ chết mà khıêυ khí©h nhìn vào anh.

“Tốt lắm, tôi đánh giá cao sự gan dạ của em.” Du͙© vọиɠ chinh phục của anh đã bị cô kí©h thí©ɧ đến mức cao nhất.

Anh nắm lấy cổ tay của cô và đưa lêи đỉиɦ đầu cô, ngay sau đó liền hung hăng chiếm lấy cô như một cơn bão táp.

Cô lại trở thành một con “cá chết cứng ngắc” như lần trước, mỗi lần phản kháng thất bại cô đều cố tình dùng cách im lặng này để chống đối anh!

Nhưng mà cho dù như vậy, anh vẫn cảm thấy vô cùng phấn khích.

Ngay vào khoảnh khắc tiến vào nơi bí mật chật hẹp, ấm áp, mềm mại mà ẩm ướt của cô, anh liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn, từng tế bào trong cả người đều tràn ngập kɧoáı ©ảʍ.

Anh đã lấp đầy cả không gian của cô, như thể hoàn toàn chiếm trọn lấy cô vậy.

Từng sự va chạm đều giống như leo lên dãy núi cao và hiểm mà không có người nào có thể với tới.

Mỗi lần anh phóng thích đều giống như bản thân đã thành công đi tới đỉnh núi, cắm lá cờ chinh phục của mình lên đó.

Anh không thể phủ nhận, mặc dù cơ thể của người phụ nữ ở dưới người mình không sạch sẽ, nhưng lại cực kỳ tuyệt vời.

Vòng ngực cao vυ"t đầy đặn, chiếc eo thon thả mảnh khảnh như cây liễu, không chê vào đâu được, cái mông vểnh lên, đôi chân tuyệt đẹp vừa thon dài vừa thẳng tắp.

Phối với gương mặt tươi tắn thanh tú kia, hội tụ đầy đủ những yếu tố để quyến rũ một người đàn ông.

Điều kiện của cô tốt hơn Hoa Mộng Lê.

Hoa Mộng Lê chỉ có vẻ đẹp bình thường giống với Lục Cẩm San, vẻ đẹp không có điểm nổi bật, không có một tí khí chất nào.

Cô lại vượt xa tất cả những sự tầm thường đó, như thể không phải là sản phẩm của nhân gian vậy.

Cộng thêm bản tính hay thay lòng đổi dạ của cô, chuyện muốn tìm đến người đàn ông tiếp theo là một chuyện rất bình thường.

Giống như những lời của bà nội, tháng này cô ly hôn với anh, tháng sau đã có thể gả vào một gia đình giàu có khác rồi.

Anh sẽ không để cho cô có được cơ hội đó, nếu như cô chạy mất thì anh làm sao tìm được một búp bê tìиɧ ɖu͙© có thể kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của anh nữa chứ?

“Hoa Hiểu Bồng, hãy ngoan ngoãn phát huy giá trị con rối của em đi, đừng mong có con đường nào khác nữa.”

Anh tăng tốc độ lên, tấn công cô một cách mãnh liệt, một cảm giác tê dại như có dòng điện chạy qua cơ thể của cô.

Ngón tay của cô nắm chặt ga giường, cố gắng hết sức để nhẫn nhịn, không cho bất cứ phản ứng nào đối với anh.

Đàn ông khác với phụ nữ, đàn ông có thể tách du͙© vọиɠ ra khỏi tình yêu, nhưng phụ nữ lại không thể, du͙© vọиɠ của phụ nữ hình thành dựa trên tình yêu.

Sự chiếm đoạt của anh sẽ không khiến cô cảm thấy sung sướиɠ.

…...

Khi bọn họ trở về nhà họ Lục thì trời đã sẩm tối.

Trong khoảnh khắc bước vào cảnh cổng sắt kia, Hoa Hiểu Bồng cảm thấy bản thân giống như một chú chim có được sự tự do lại bị bắt trở về l*иg.

Lục Vũ Hàm đã trở về.

Chuyện đầu tiên mà ông ấy làm chính là để cho Hoa Mộng Lê dọn ra khỏi phòng của Lục Cẩn Ngôn, chuyển vào nhà phụ.

nhà phụ là nơi dành cho khách, điều này có nghĩa là ông ấy xem Hoa Mộng Lê như người ngoài.

Hoa Mộng Lê tức đến mức nước mắt lưng tròng, muốn khóc lóc gây ầm ĩ một trận, nhưng mà ở trước mặt Lục Vũ Hàm, thủ đoạn khóc lóc ỉ ôi, bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương của cô ta không hề có tác dụng.

Lục Vũ Hàm ghét loại người phụ nữ này nhất.

“Nếu như bà đã quên quy định của nhà họ Lục thì đừng ngồi vị trí chủ nhà này nữa.”

Một tiếng quát trầm thấp của ông ấy khiến sống lưng của bà Lục lạnh run, bà ta nhanh chóng nhỏ tiếng nhận lỗi, không thể để cho Tư Mã Ngọc Nhi cướp mất vị trí của mình.

“Chuyện này là do tôi cân nhắc không kỹ càng, tôi đã nhận lỗi với bà cụ rồi, sau này tôi nhất định sẽ chú ý, tuyệt đối không phạm phải nữa.”

Lục Cẩm San bĩu môi, mẹ cô ta đã bị khí thế uy nghiêm của bố làm cho khϊếp sợ rồi, nếu như mình còn không mở miệng thì sẽ không có người nào nói thay Hoa Mộng Lê nữa.

“Bố à, đứa nhỏ trong bụng của Mộng Lê chính là cháu ruột của bố, bố không vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ, sao lại có thể để cho em ấy ở nhà phục, đến lúc đó Cẩn Ngôn phải đi đường vòng để chăm sóc em ấy, rất phiền phức.”

“Nếu như không phải bởi vì cô ta mang họ Hoa thì bố đã đuổi cô ta ra khỏi đây từ lâu rồi, ngay cả nhà phụ cũng không được ở.” Lục Vũ Hàm lạnh lùng hậm hừ một tiếng, nhà họ Lục chỉ nhận những đứa con đã kiểm tra quan hệ bố con, ai cũng đừng hòng lấy mắt cá giả làm ngọc.

“Cẩm San, con đừng cứ xen vào chuyện của Cẩn Ngôn nữa, hãy tập trung vào hôn sự của mình đi.” Tư Mã Ngọc Nhi khuyên nhủ nói.

Lục Cẩm San tức giận trợn trắng mắt với bà ấy: “Con không có xen vào, là bản thân Cẩn Ngôn thích Mộng Lê. Mặc dù Mộng Lê không xuất thân từ gia đình giàu có nhưng em ấy đoan trang khéo léo, cử chỉ tao nhã, khí chất cao quý, ở bên ngoài lúc nào cũng làm tăng thể diện cho Cẩn Ngôn, không khác gì những cô chủ nhà giàu. Không giống như đứa quê mùa thô lỗ nào đó, hành động cử chỉ đều giống như kẻ mọi rợ vậy, chỉ biết làm mất hết mặt mũi của Cẩn Ngôn.”

Vẻ mặt của Lục Vũ Hàm trở nên xanh mét: “Dì Mai, sau này Cẩm San cũng ở trong nhà phụ, không có sự cho phép của tôi, buổi tối không được cho nó vào nhà chính!”

Lục Cẩm San giật bắn người lên, cực kỳ hoảng hốt nói: “Dựa vào cái gì mà con phải chuyển vào nhà phụ chứ?”

Lục Vũ Hàm không thèm để ý đến cô ta, sau đó gọi A Mai, vệ sĩ của cô ta đến đây: “Tôi đã tìm được một công việc cho Cẩm San, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày nó bắt buộc phải đến công ty trước chín giờ, nếu nó không chịu thức dậy thì cô phải vác nó đi.”

Lục Cẩm San như bị sét đánh trúng, nhanh chóng chạy đến bên mẹ mình khóc lóc làm nũng: “Mẹ ơi, con không muốn đi làm, không muốn thức sớm.”

Bà Lục làm sao còn dám đỡ lời cho cô ta mà chỉ vỗ vai cô ta nói: “Đi làm cũng khá tốt, để con đỡ phải cả ngày nghĩ ngợi lung tung.”

Khi Lục Cẩn Ngôn và Hoa Hiểu Bồng bước vào, cả phòng khách đã yên lặng trở lại.

Ngọn lửa căm hận dâng lên trong đôi mắt của Hoa Mộng Lê, cô ta rất mong ánh mắt của mình có thể biến thành mũi tên sắc nhọn, đâm thẳng vào trái tim của Hoa Hiểu Bồng, như vậy thì cô sẽ không thể cản đường mình nữa.

“Con chào bố, mẹ, mẹ nhỏ.” Hoa Hiểu Bồng nhỏ nhẹ gọi người, luôn khẽ cúi thấp đầu xuống.

“Ngoan, trở về là tốt rồi.” Lục Vũ Hàm yêu thương nói.

Lục Sơ Hà chạy xuống từ trên lầu, vừa khóc vừa ôm lấy cô: “Chị dâu, cuối cùng chị cũng trở về rồi, bọn họ nói anh hai đã đuổi chị đi, em còn nghĩ rằng sẽ không nhìn thấy chị nữa. Hu hu…… Em ghét anh hai, anh hai là người xấu, em không thèm để ý đến anh nữa.”

Lục Cẩn Ngôn âm thầm hít sâu một hơi, đột nhiên bị đổ oan, giọng nói hơi nặng nề: “Anh đâu có đuổi cô ta đi, chẳng phải đã tìm về cho em rồi sao?”

“Sau này ngày nào em cũng ở trong nhà canh chừng, không cho anh có cơ hội đuổi chị dâu đi nữa đâu.” Lục Sơ Hà hít cái mũi nhỏ, tức giận trừng mắt nhìn anh.

Hoa Hiểu Bồng ngồi xổm xuống, lấy khăn giấy ra và nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô bé.

Cô bé chính là tia nắng ở nhà chiếu rọi cô, mang lại sự ấm áp cho cô, giúp cô có dũng khí ở lại đây.

“Đừng khóc nữa, Tiểu Hà, chị dâu còn muốn chơi nặn đất sét với Tiểu Hà mà, chị dâu sẽ không đi đâu.”

“Vậy thì em yên tâm rồi.” Lục Sơ Hà nín khóc cười lên. Cảm xúc của con nít đến nhanh, cũng hết rất nhanh.

Hoa Mộng Lê hung hăng nuốt nước bọt, kiềm chế sự tức giận và căm hận ở trong lòng, bày ra dáng vẻ lo lắng đi về phía Hoa Hiểu Bồng.

“Hiểu Bồng, thấy em trở về thì chị yên tâm rồi. Em đấy, từ nhỏ đã tùy hứng như vậy, cứ thích giận dỗi, những ngày này lúc nào chị cũng lo lắng cho em, sợ em giận hờn mà tùy hứng làm những chuyện sai trái ở bên ngoài.”

Những lời này trông có vẻ như đang quan tâm cô, nhưng thật ra cô ta đang âm thầm nói xấu cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »