Chương 65

Ấn tượng của Khương Đào về Hoàng thị không kém nhưng là trước khi nàng biết Tần Tử Ngọc là công tử của tri huyện gia. Hiện giờ đã biết, nàng tuy không tới mức giận chó đánh mèo lên Hoàng thị nhưng đã không muốn lui tới với nhà này nữa rồi.

Bởi vậy khi mở cửa gặp được Hoàng thị, Khương Đào nhàn nhạt nói: “Phu nhân sao lại tới chỗ này?”.

Hoàng thị cười ha hả, thấy thái độ nàng lãnh đạm, cũng không tức giận, chỉ nói: “Đã nhiều ngày không gặp ngươi, hỏi thăm mọi người một chút chỗ ở của ngươi, tới nhìn ngươi một cái”.

Huyện thành này không phải núi lớn trong thôn, Khương Đào mới đầu năm đã dọn tới đây, hỏi thăm được cũng không có gì đặc biệt.

Nói xong Hoàng thị nhấc chân đi vào trong nhà.

Qua cửa là khách, hơn nữa, trước đó là Hoàng thị dẫn nàng tới cho Vệ phu nhân, không đề cập tới dụng tâm của Hoàng thị thì dù sao bà ấy cũng đã giúp nàng.

Cho nên Khương Đào không đuổi người ra ngoài, dẫn bà vào nhà chính nói chuyện.

Hoàng thị không phải người nói chuyện vòng quanh, vào nhà ngồi xuống liền nói; “Hôm nay, ta tới bái phỏng Vệ phu nhân, nghe Vệ phu nhân nói hôm nay là ngày Vệ tiên sinh thu học sinh, cũng là ngày Vệ cô nương bái sư, không tiện chiêu đãi ta. Sao trước đó yên lặng không một tiếng động, tức thì Vệ gia đã xảy ra hai chuyện lớn như vậy?”. Nói xong bà cũng có chút oán hận, “Không phải ta đã sớm dặn dò ngươi, có việc phải cho ta biết sao?”.

Khương Đào không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Đây là việc tư của Vệ gia, ta là người làm công cho Vệ gia, tuy không phải hạ nhân của Vệ gia nhưng cũng không tiện đem chuyện của gia chủ đi nói lung tung, kể cả người ấy là ngài, ta cũng không thể nói bừa”.

Hoàng thị nóng nảy, nói sao ngươi có thể nói như vậy?

“Lần trước chúng ta ở trước cửa Vệ gia đã nói rồi mà? Ta cho ngươi bạc, ngươi ở Vệ gia thăm dò tin tức cho ta”.

Khương Đào hỏi: “Ta đáp ứng phu nhân?”.

Hoàng thị nghĩ nghĩ, thành thật đáp: “Thật ra thì không có”. Lúc ấy hai người đứng ở cổng lớn của Vệ gia, người gác cổng còn ở đó không xa, sao có thể nói rõ loại giao dịch này ra được?

Khương Đào lại hỏi: “Ta có thu bạc của ngài?”.

Hoàng thị nói cũng không có, lại nói: “Lần trước tuy rằng ta giữ nhưng ngươi nói là nhà ở trong thôn, nhận nhiều tiền như vậy sẽ mang tới tai họa. Ta nói lần tới mang cho ngươi, lần này ta mang tới rồi đây. Sao ngươi lại không nhận rồi?”.

Nàng nói chuyện xong, nha hoàn bên người liền lấy ra một cái túi căng phồng toàn tiền để trên bàn.

Đổi lại là trước kia, Khương Đào có lẽ sẽ nghĩ tới một số lời nói sao cho không mất lòng Hoàng thị nhưng hiện giờ lại chẳng cần. Tần Tử Ngọc đã coi đệ đệ nàng là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, hại đệ đệ nàng vô duyên vô cớ phải thôi học. Nàng còn giúp Hoàng thị thay Tần Tử Ngọc mưu cầu tiền đồ? Đầu óc nàng hồ đồ thì mới làm vậy.

“Ngài thu lại đi, ta sẽ không nhận”. Khương Đào đứng lên, đi tới cửa phòng nói, “Nhà bếp còn cơm chưa nấu xong, không tiện đãi ngài, xin ngài hãy về cho”.

Hoàng thị cũng nổi giận, đập bàn nói: “Ta không nghĩ tới ngươi lại là người như vậy, ta có lòng tốt tiến cử ngươi trước mặt Vệ phu nhân… Tuy rằng là ta có lòng riêng nhưng không phải cũng giúp được ngươi rồi sao? Không nghĩ tới ngươi trở mặt liền không nhận người”.

Khương Đào thấy bà tức giận cũng không có mang cái danh thái thái quan gia ra áp nàng, thật sự không có ác cảm với Hoàng thị nên nói: “Nhiều ta không nói, chỉ nói với ngài đệ đệ ta tên Khương Dương. Ngài chắc hẳn là không biết hắn nhưng công tử nhà ngài chẳng xa lạ gì với hắn cả, ngài trở về hỏi một chút sẽ biết lý do thôi”.

Hoàng thị nghe xong như đi vào sương mù, đã bị Khương Đào mời ra khỏi nhà.

Ra tới hẻm Trà Hồ, nha hoàn của Hoàng thị tức giận nói: “Tú nương này thật không biết tốt xấu, thái thái cho nàng tiền để nàng giúp ngài tìm hiểu tin tức là coi trọng nàng ta! Nàng ta còn không biết tốt xấu như vậy, sau này thái thái đừng để ý tới nàng ta nữa là được”.

Hoàng thị cũng mơ hồ, tuy vậy lần trước tiếp xúc với Khương Đào vẫn có hảo cảm với nàng, cảm thấy nàng ta là người ăn nói đúng mực, tiến lùi thỏa đáng, không hổ là xuất thân từ nhà có học. Sao mới qua một tháng mà nàng ta lại trở mặt không nhận người rồi?

Bà nhớ kỹ tên Khương Dương, nghĩ chờ nhi tử đi học về sẽ hỏi hắn.

Mấy ngày gần đầy, Tần Tử Ngọc đúng là có chút xuân phong đắc ý, đầu tiên, đuổi được cái gai trong mắt là Khương Dương, sau lại thi qua huyện thí, trừ việc còn chưa bái nhập được vào môn hạ của Vệ Thường Khiêm thì không có chuyện phiền lòng.

Cho nên khi hắn đi học về nhà, nghe người ta nói hôm nay Vệ Thường Khiêm nhận học sinh, hắn tức giận đập loạn đồ đạc.

Hoàng thị đang muốn đi hỏi hắn chuyện của Khương gia, mới vừa tới thư phòng liền nghe được động tĩnh, vội nhanh chân đi tới, hỏi hắn là có chuyện gì?

Tần Tử Ngọc không vui nói: “Nương còn không biết xấu hổ tới hỏi con? Sớm bảo người nhìn chằm chằm Vệ gia, không phải trước đó người còn nói với con là tặng tú nương gì đó cho Vệ gia sao? Sao tới chuyện Vệ tiên sinh nhận học sinh mà trước đó chúng ta không biết gì hết?”.

Hoàng thị vội nói: “Tử Ngọc con đừng gấp. Ta đúng là có để ý kỹ, lâu lâu cũng chạy tới thăm, tú nương kia cũng đã đưa qua. Hôm nay, ta cũng tới bái phỏng Vệ gia cũng mới biết chuyện. Sau đó ta đi tìm tú nương kia nhưng thái độ của tú nương này hoàn toàn khác trước, chưa nói mấy câu đã đuổi ta ra ngoài rồi”.

“Nương là tìm được ai?”. Tần Tử Ngọc híp mắt, trên mặt còn có một tia hung ác, “Cũng chỉ là một tú nương thấp hèn còn dám trở mặt với người”.

Hoàng thị nói: “Nàng không giống loại tiểu nhân như vậy. Nàng nói ta tới tìm con nói đệ đệ nàng tên Khương… Khương gì đó”.

Tần Tử Ngọc nheo mắt, họ Khương hắn chỉ biết rất nhiều người nhưng không hợp ý hắn chỉ có Khương Dương.

Cho nên hắn hỏi: “Có phải tên Khương Dương hay không?’.

“Đúng, đúng là tên này”. Hoàng thị vội gật đầu không ngừng, “Nàng nói về nhà nói tên đệ đệ nàng với con, liền hiểu rõ mọi chuyện. Con quen đệ đệ nàng sao? Còn là học cùng trường sao?”.

Tần Tử Ngọc lạnh mặt hừ một tiếng nói: “Trước đó có nói qua với nương, tiên sinh ở trường rất thưởng thức đứa nhà quê kia, ba năm không thể thi được ấy. Hắn đúng là có một vị tỷ tỷ, chỉ là không nghĩ lại trùng hợp là người nương tiến cử cho Vệ gia”.

Nhắc tới nhà nông, Hoàng thị thấy nghi vấn: “Các ngươi là cùng trường, tuy rằng không đối phó đi nhưng tỷ tỷ hắn cũng không cần thiết phải ngăn chúng ta ở ngoài! Chẳng lẽ là muốn đưa hắn tới môn hạ của Vệ tiên sinh. Không thể nào, Phùng cử nhân thưởng thức hắn như vậy, nếu hắn chọn lão sư khác, còn là người chức cao hơn, thanh danh cũng không cần nữa sao?”.

Việc này Hoàng thị không nhắc tới còn tốt, nhăc tới rồi, mặt Tần Tử Ngọc càng đen hơn đáy nồi. Nếu là trước kia, Khương Dương là con nhà nghèo, đã được Phùng cử nhân quan tâm nhiều năm, đúng thật là không tiện bái người khác làm thầy, Phùng cử nhân sẽ là người đầu tiên không vui. Nhưng từ tháng trước, Khương Dương đã thôi học rồi! Lại còn là một tay Tần Tử Ngọc hắn thúc đẩy!

Hiện tại, Khương Dương cô độc một mình lại có tỷ tỷ hắn hòa giải ở giữa, chẳng phải là hắn càng có cơ hội hơn so với mình sao?

Tần Tử Ngọc không nói với Hoàng thị chuyện ở trường, lúc này cũng lười giải thích với bà, chỉ hỏi vị trí tòa nhà của Khương Dương. Sau đó, không đợi Hoàng thị hỏi nhiều, Tần Tử Ngọc mang người tới hẻm Trà Hồ.

Ba mươi phút sau, Tần Tử Ngọc tới hẻm Trà Hồ, xuống xe ngựa xong hắn sai gã sai vặt đi gõ cửa, đúng lúc Khương Dương trở về.

Khương Dương cũng không hòa nhã gì với hắn, nói ngươi tới đây làm gì?

Tần Tử Ngọc lạnh mặt nói: “Ta còn có thể làm gì? Đương nhiên là tới tìm tên tiểu nhân như ngươi”.

Khương Dương cười lạnh, không nhanh không chậm nói: “Phật dạy “trong lòng có địa ngục, chỉ thấy toàn địa ngục”. Chính ngươi đi làm bè lũ xu nịnh, nhìn nhận không rõ, còn nghĩ rằng ai cũng như vậy?”.

“Ngươi bớt nói vài câu đi. Ta chỉ hỏi ngươi, có phải ngươi nói tỷ tỷ ngươi thay ngươi lót đường để bái Vệ tiên sinh làm thầy không?”.

“Tỷ tỷ của ta đúng thật là làm tú nương ở Vệ gia nhưng trước giờ ta chưa từng nhờ tỷ ta làm gì thay ta. Ngay cả Vệ tiên sinh ngươi nói ta còn không biết là ai”.

Tần Tử Ngọc nói ngươi bớt vờ vịt đi, lại nói: “Nương ta giới thiệu tỷ tỷ ngươi cho Vệ phu nhân, vốn là muốn tỷ tỷ ngươi thay bà thám thính tin tức. Không nghĩ tới tỷ tỷ ngươi liền trở mặt không nhận ngươi. Ngươi nói thiên hạ nào có chuyện trùng hợp như vậy, nương ta tùy tiện tìm một tú nương lại vừa vặn là tỷ tỷ ngươi, khẳng định là nhà ngươi bụng dạ khó lường, cố ý tới chỗ nương ta để bà làm ván cầu cho nhà ngươi!”.

Nói xong hắn hừ một tiếng, “Ta nói sao lúc trước đuổi ngươi ra khỏi trường tư ngươi lại dễ dàng đồng ý như vậy? Hóa ra là nước hướng chỗ thấp chảy, người lại hướng về nơi cao, nghĩ tới muốn tới chỗ tốt hơn?”.

Khương Dương không chịu được người khác nói Khương Đào như vậy, mới rồi còn bình tĩnh, giờ trên mặt liền phẫn nộ, “Tỷ tỷ của ta không phải người như vậy! Chuyện trường tư mà ngươi cũng dám nhắc? Nếu không phải ngươi thông đồng với học sinh khác trong trường, cứ đồn là do ta và đệ đệ khắc tiên sinh, ta có tới mức phải thôi học không? Hơn nữa, ta cũng nói cho ngươi biết, ta không cần bái cái Vệ tiên sinh gì đó làm thầy, hôm nay ta gặp được một vị tiên sinh ở quán sách, cách nói năng và kiến thức đều không phải bình thường, vị tiên sinh kia đã đồng ý nhận ta làm học trò”.

Tần Tử Ngọc ôm tay cười, “Tùy tiện tới quán sách thì có thể gặp được loại tiên sinh gì chứ? Ta nói, ngươi muốn nói dối cũng phải giả vờ cho giống một chút, thật cho là ta là đứa trẻ bảy tám tuổi mà lừa ta à?”.

“Vị tiên sinh kia cũng trở về với ta, chỉ là ông ấy nói tới thăm không thể tới tay không nên đang ở đầu ngõ mua ít đồ. Nếu ngươi không tin thì ở chỗ này chờ một chút sẽ gặp được. Tóm lại ngươi nói ta cũng được nhưng đứng có nói bậy về tỷ tỷ của ta”. Khương Dương gắt gao nắm chặt tay, nếu không phải nghĩ tiên sinh còn đang ở đầu ngõ, hắn sớm đã muốn cho Tần Tử Ngọc một đấm rồi.

Ai ngờ Tần Tử Ngọc nghe xong lại càng nhịn không được cười to: “Ta nói ngươi có phải bị lừa rồi không? Từ xưa tới nay, chỉ có học sinh chúng ta mới ba ba đi tặng đồ cho tiên sinh chứ nào ai nghe qua tiên sinh tới nhà học sinh, còn mang lễ vậy? Không thể nghĩ được trước đó mọi người còn nói là thiên chi kiêu tử, lại lưu lạc tới tình trạng này, tìm cái bọn bịp bợm làm lão sư?!”.

Khương Đào ở trong nhà mơ hồ nghe được tiếng Khương Dương lớn tiếng với người khác, lập tức ra mở cửa.

Vừa mở ra, nàng thầy Khương Dương đen mặt đối diện với Tần Tử Ngọc đang ôm bụng cười to.

Nàng chuẩn bị đuổi Tần Tử Ngọc đi sau lại thấy được cách bọn họ không xa, Vệ Thường Khiêm đen mặt ôm bao lớn bao nhỏ.

“Vệ tiên sinh, sao ngài lại ở đây?”.