Đợi hồi lâu không nghe được tiếng đáp, Sở Hạc Vinh mới tiếp tục dò hỏi: “Tô sư phó, ngài ngủ rồi?”.
Thanh âm mệt mỏi của Tô Như Thị truyền ra từ bên trong xe ngựa, “Không có, vào thành đi”.
Sở Hạc Vinh đồng ý, để người đưa công văn cho thủ thành, đoàn người đi về phía nhà của Sở gia.
Tới Sở trạch, Sở Hạc Vinh sai người đi tìm Niên chưởng quầy, tự mình đỡ Tô Như Thị xuống xe ngựa.
“Tòa nhà nát, ủy khuất Tô sư phó rồi”.
Tô Như Thị nói sẽ không, để Sở Hạc Vinh trước sắp xếp mọi thứ, tự mình vào phòng.
Tới chỗ này rồi, Tô Như Thị mới cảm thấy lần này bản thân tới có lẽ sẽ có chút lỗ mãng.
Đầu năm, nàng nhìn được một trản bàn bình ở chỗ của Sở lão thái thái, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quen thuộc khó tả.
Lúc ấy, Sở lão thái thái thấy bà nhìn chằm chằm bức bàn bình, liền nói: “Ta biết không thể gạt được muội, bàn bình này kỹ xảo trác tuyệt, khó mà có được nhưng xem bộ dáng này, đến ta cũng biết là Tiểu Vinh tự tìm người thêu mới. Muội cứ coi như đó là một mảnh hiếu tâm của hắn, đừng chấp nhặt”.
Bà lúc ấy nói như nào?
Bà ngơ ngác nói: “Tú nương này kỹ xảo cao minh hơn đồ nhi của ta. Không lừa gạt lão tỷ tỷ, đồ đệ của muội tuy rằng thiên phú cao, cũng rất cần cù nhưng thân thể không tốt, ngày ngày đau ốm, tâm cảnh đều bị gông cùm xiềng xích. Mà ngược lại, bức bình này, kể cả về đường thêu hay hình hài, đều nhìn ra được mi mày đoàn trang, trách trời thương dân. Có thể thêu được một tượng Quan Âm như vậy, tâm cảnh phải rất rộng rãi, đồ nhi ta khó có thể với được. Chỉ là…”
Sở lão thái thái hỏi bà chỉ là cái gì?
Bà nói: “Chỉ là, một đôi bàn bình này không phải tả hữu đối xứng mà là trên dưới gộp lại thành một. Dùng chỉ màu này, kết cấu kỹ xảo này…” Hai mắt đẫm lệ mê mang, bà nói câu được câu không, chỉ nói muốn gặp tú nương này một lần.
Sở lão thái thái cũng rất quyết đoán, vừa qua năm liền sai Sở Hạc Vinh đưa bà tới nơi này.
Dọc theo đường đi, Tô Như Thị nghĩ đủ các loại giả thiết, vạn nhất đồ đệ chỉ là chết giả, đi xa tha hương, vạn nhất nàng chỉ bị thương, sau bị bắt đi, chịu sự quản chế của họ thì sao?
Lo lắng rồi suy tư, tới hiện tại đã không còn nghĩ được gì nữa. Cũng đã lớn tuổi rồi, hiện tại bắt đầu nguyện ý tin tưởng thế gian sẽ có kỳ tích.
Không lâu sau, Niên chưởng quầy tới biệt viện, bái kiến Sở Hạc Vinh xong câu đầu tiên kinh ngạc nói: “Thiếu đông gia sao lại tới lúc này?”.
Sở Hạc Vinh lười giải thích với hắn, chỉ hỏi: “Mấy hôm trước truyền tin hỏi ngươi tìm tú nương tìm tới đâu? Người ở nơi đâu?”
Niên chưởng quầy ngập ngừng nói: “Bẩm thiếu đông gia, vị tú nương kia đã tìm được. Chỉ là nghịch tử của tiểu nhân đắc tội với nàng, nàng không chịu bán đồ thêu cho chúng ta. Là tiểu nhân dạy con không đúng, xin thiếu đông gia trách phạt”.
Sở Hạc Vinh không kiên nhẫn nói: “Ta chỉ hỏi ngươi tú nương kia giờ ở đâu, ngươi nói nhiều phí lời lắm thế?”.
Niên chưởng quầy thấy hắn bực, cũng không dám nhiều lời nữa, lập tức nói người ở Khương gia thôn Cây Hòe.
Sở Hạc Vinh biết được tin tức, hưng phấn mang chưởng quầy tới trước mặt Tô Như Thị, nói đã tìm được, chúng ta bây giờ xuất phát.
Niên chưởng quầy không biết ngọn nguồn, cũng không biết Tô Như Thị, chỉ là thấy Sở Hạc Vinh cung kính với nàng , cho là bà là ma ma đức cao vọng trọng tới từ trong phủ, lên tiếng: “Thiếu đông gia, chỉ sợ có chút không ổn. Khương gia cô nương, cũng là vị cô nương công tử muốn tìm, hôm nay nàng ấy xuất giá… Vào giờ này, đại khái đang ở trong tân phòng rồi”.
Niên chưởng quầy thấy Sở Hạc Vinh coi trọng Khương Đào, cũng không thể đi tìm người ta lúc đang động phòng được, đây không phải muốn làm quen mà là cố ý đi phá đám.
“Xuất giá?”. Tô Như Thị hơi sửng sốt, “Cô nương kia hôm nay xuất giá”.
Trước đó Niên Tiểu Quý tới nhà Khương Đào bồi tội không thành, Niên chưởng quầy liền đi hỏi thăm rõ ràng gia thế, bối cảnh của Khương Đào, còn tự mình tới Khương gia một chuyến, chỉ là người nhà họ Khương chắn lại, nói Khương Đào sắp xuất giá rồi, chuyện to lớn như nào cũng đợi thành thân xong mới nói. Niên chưởng quầy cũng không phải không nói lý, cũng không quấy rầy nữa.
Lúc này Niên chưởng quầy thuộc như nắm trong lòng bàn tay: “Vị tú nương kia họ Khương, hiện tại mới vừa tròn mười sáu, là cô nương tam phòng của Khương gia ở thôn Câu Hòe. Phụ mẫu nàng trước đó không lâu đã qua đời, tổ phụ nàng làm chủ, chọn cho nàng một người khổ dịch ở mỏ đá để thành hôn. Bởi vì truyền thống của chúng ta, trưởng bối trong nhà qua đời hoặc là thành hôn trong một trăm ngày hoặc làm phải chờ ba năm nên hôn kỳ kia định xuống có hơi vội vàng…”.
Tô Như Thị nghe tiếp càng thêm ảm đạm, quang mang trong mắt cũng dần biến mất, cuối cùng lại trở về bộ dạng bĩnh tĩnh không gợn sóng như trước, bà cười khổ thở dài nói: “Hóa ra là như vậy”.
Sở Hạc Vinh tuy rằng không biết mục đích cụ thể của chuyến đi này, chỉ biết tú nương Niên chưởng quầy tìm được để thêu bàn bình kia có liên quan, lão thái thái hắn cũng dặ dò hắn phải chăm sóc Tô Như Thị thật tốt. Nhưng nhìn bà như vậy, xem ra tú nương kia hơn phân nửa không phải là người bà muốn tìm.
Hắn thử thăm dò hỏi: “Hay là chúng ta chờ mai lại đi hay là…”.
Tô Như Thị mệt mỏi lắc đầu, nói trước không đi, lại nói: “Làm phiền cháu rồi, tiểu Vinh”.
Sở Hạc Vinh vội nói sẽ không.
………..
Bên Khương gia, Thẩm Thời Ân bị mọi người chúc rượu tới say rồi, mọi người nghĩ hôm nay hắn uống từ giữa trưa tới buổi tối, cũng không miễn cưỡng nữa.
Tiêu Thế Nam nhanh tay lẹ mắt mà đỡ hắn ra, đưa hắn về tân phòng.
“Mới vừa rồi còn tốt mà sao giờ bỗng say thành như vậy?” Khương Đào thấy bọn họ tiến vào thì đứng dậy đón.
Tiêu Thế Nam lập tức đẩy ca hắn về phía Khương Đào, không lưu tình chút nào nói: “Huynh ấy giả bộ”.
Khương Đào vốn không nghĩ tới hắn lại quyết đoán buông tay như vậy, còn chưa có phản ứng lại đã ôm được Thẩm Thời Ân. Tuy vậy nghe nói hắn giả vờ say liền lập tức buông tay, lùi về sau nửa bước.
Vốn còn chuẩn bị giả say, Thẩm Thời Ân chỉ có thể đứng vững chân mình, nhìn sâu Thẩm Thời Ân một cái.
Tiêu Thế Nam chột dạ cười cười: “Không quấy rầy hai người”. Sau đó lập tức chạy đi như bay.
Khương Đào đi về giường ngồi, Thẩm Thời Ân cũng qua ngồi theo, hai người cách một cái giường ngồi nói chuyện.
Kỳ thật Thẩm Thời Ân cũng không biết nên nói cái gì, chỉ hỏi Khương Đào có mệt hay không, đói hay không.
Khương Đào mới rồi còn rất hồi hộp, đặc biệt là khi xốc khăn voan Thẩm Thời Ân chêu chọc nàng như vậy, càng làm tim nàng đập loạn một trận. Nhưng hiện nay thấy hắn so với chính mình còn co quắp hơn, ngược lại bớt hồi hộp, còn bắt đầu sinh ra một loại kɦoáı ƈảʍ muốn đùa giỡn hoàng hoa khuê nữ… không, là đùa giỡn nam nhân nhà người ta.
Nam nhân Thẩm Thời Ân mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngồi ngay ngay ngắn ngắn, có thể so được với học sinh tiểu học đang lên lớp, đợi hồi lâu không thấy Khương Đào đáp lời, hắn mới xoay sang nhìn Khương Đào.
Khương Đào đã cười đến không nhịn được, Thẩm Thời Ân hỏi nàng cười cái gì.
Khương Đào lắc đầu cười nói không có gì, lại nói thời gian cũng không còn sớm nữa, nên đi ngủ, xong bắt đầu cởi búi tóc trên đầu. Bởi vì búi tóc đơn giản, cũng chỉ cắm hai cây trâm bạc, rất mau, mái tóc đen dài như sắc đen của gấm vóc được xõa ra, sau đó thong thả ung dung mà cởi váy ngoài và đai lưng của mình.
Khương Đào nhìn không chớp mắt phản ứng của Thẩm Thời Ân, ban đầu là thấy hắn sửng sốt, sau lại là hai má đỏ ứng, khóe miệng càng thêm cong.
Tuy vậy nàng còn một chiếc váy ngoài chưa cởi xong, Thẩm Thời Ân đã nói đi rửa mặt.
Chờ hẳn rửa mặt về phòng, Khương Đào đã ngồi trên giường, áo cưới cũng đã cởi rồi, chỉ mặc trung y đang tết tóc.
Trung y cũng không tính là dày lắm, có thể thấy được thân hình lả lướt của nàng, Thẩm Thời Ân càng thêm sửng sốt, vội dịch mắt ngồi lên giường.
Khương Đào nhịn cười tới đau cả bụng nhưng cũng không thể cười ra tiếng, chỉ có thể cắn môi chịu đựng.
Thẩm Thời Ân cảm thấy bộ dáng không biết để tay chân ở đâu cũng có chút buồn cười, đúng lúc nhìn thấy có quyển sách ở đầu giường, hắn nghĩ đọc sách một lúc để bình tâm.
Không nghĩ tới vừa mở ra là ….
Hắn lập tức ném đi như cầm trong tay củ khoai lang nóng, sau đó chưa đủ, còn nhặt đem cất lại đầu giường.
“Ha ha ha ha!” Khương Đào nhịn không được, ghé vào trước bàn trang điểm cười thành tiếng.
Nàng cuối cùng cũng hiểu vì sao người ta rất thích mỹ nhân ngốc nghếch. Vì thật sự là ngốc thế này cũng đáng yêu quá đi mất!
Thẩm Thời Ân mặt đỏ tới mang tai, rũ mắt nói: “Muộn rồi, đi ngủ thôi”.
Thế nào cũng có ý vị trêu đùa.
Khương Đào cười nói “được”, đứng dậy thổi tắt nến đỏ, sau đó dò dẫm đi về giường.
Hai người vai sát vai mà nằm cùng một chỗ, cách một lớp quần áo cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau.
Lúc này, Khương Đào nhịn không được khẩn trương. Ở hiện đại các loại lý luận tri thức cũng xem không ít nhưng thực tiễn thì chẳng biết gì.
Chỉ là nàng chờ a chờ, nam nhân bên cạnh nằm thẳng như người mẫu ngoài cửa hàng quần áo, ngay cả tay cũng không đặt lộn xộn.
“Ngủ rồi?”. Khương Đào nhẹ giọng hỏi.
“Không có”. Thẩm Thời Ân lập tức trả lời nhưng thanh âm lại có chút khẩn trương và hoảng loạn.
Không ngủ thì chàng đang đợi cái gì?! Trong lòng Khương Đào thấy rất cạn lời.
Qua một lúc lâu sau, Khương Đào xoay người qua, đối mặt hắn: “Chàng không muốn làm chút gì đó?”.
Nàng ghé vào bên cổ hắn nói chuyện, khi nói hơi ấm phả bên tai hắn, thanh âm Thẩm Thời Ân có chút ngập ngừng sau khắc chế noi:”Nàng đang ở hiếu kỳ, tuy chúng ta thành hôn nhưng hiếu kỳ không thể mang thai”.
“Hóa ra là vậy”. Khương Đào có chút mất mát mà xoay thân, khôi phục tư thế ban đầu.
Kỳ thật kể cả không có hiếu kỳ, Khương Đào cũng không muốn mang thai trước khi thành niên – thân thể là một phương diện nhưng gia cảnh cũng là phương diện khác. Nhưng lời này Thẩm Thời Ân nói ra, như nào cũng khiến nàng cảm thấy mình bị cự tuyệt.
“Nàng không vui?”. Thẩm Thời Ân cũng xoay người, duỗi tay ôm lấy bả vai nàng.
Khương Đào đúng là có chút không vui nhưng loại chuyện này ít nhiều cũng có chút rụt rè, không tiện nói rõ.
Hai người lẳng lặng ôm nhau chốc lát, Khương Đào mới như muỗi kêu mà nói: “Kỳ thật … mấy hôm trước nãi thϊếp mua cho thϊếp một chén thuốc, nói là tránh mang thai”.
Cơ hồ là vừa dứt câu, Thẩm Thời Ân lập tức xoay thân, hôn lên môi nàng.
Kỹ thuật hai người đều rât ngây ngô nhưng Khương Đào vẫn bị đè tới hồ đồ rồi.
Lúc này, nàng thậm chí còn nghĩ, nàng nói chuyện uống thuốc cho hắn. Hắn cũng chỉ là xoay qua hôn mình thôi. Phu quân nhà mình thực sự là chính nhân quân tử, sau muốn xảy ra chuyện gì cũng không cần nàng chủ động đi.
Không để nàng nghĩ nhiều, bàn tay nóng rực của Thẩm Thời Ân phủ xuống.
….
….
Khương Đào cũng không biết bản thân thϊếp đi lúc nào, chỉ nhớ ban đầu có hơi đau, sau đó kết thúc rất nhanh, tiếp sau không lâu lại bắt đầu, giống như sân khấu hát tuồng diễn liên tục, trước khi nàng thϊếp đi, bên ngoài cũng đã có ánh mặt trời.
Thời điểm thức dậy, trên người tuy rằng không khoa trương như trong tiểu thuyết nhưng hệt như bị xe tải nghiền qua vậy, eo, lưng và hai chân bủn rủn không đứng vững được.
“Chính nhân quân tử cái rắm!”. Khương Đào oán hận mà lẩm bẩm, giãy giục ngồi dậy, ngay cả đi giày vào cũng run run.
“Chính nhân quân tử” Thẩm Thời Ân đã ở bên ngoài đánh xong một bộ quyền, nghe được động tĩnh liền bưng nước ấm đi vào.
Khương Đào đứng lên liền phát hiện mình đứng không được, chịu không nổi mà ngã ngồi trên giường. Nàng không vui nhíu mày, mềm như bông mà trừng hắn một cái. Hắn hoàn toàn không còn hồi hộp như đêm qua, chỉ ân cần hỏi: “Nếu không thoải mái không bằng rửa mặt trên giường đi? Ta rửa cho nàng”.
Khương Đào cảm thấy trạng thái hôm nay của mình không tiện gặp người khác, hơn nữa, nàng thành hôn ở nhà mình, cũng không cần vội vàng đi kính trà cho trưởng bối, gật đầu nói được.
Thẩm Thời Ân trước đưa khăn cho nàng lau mặt, sau lại cầm cành liễu nàng hay dùng, dính ít bột đánh răng xong đưa cho nàng, chờ nàng đánh xong lại lấy nước ấm cho nàng súc miệng, phun ở trong chậu.
Động tác của hắn rất kỳ lạ, rõ là chưa từng làm. Nhưng Khương Đào vẫn rất hưởng thụ, oán khí mới rồi đã tiêu tan sạch sẽ.
Lời của edit: Vâng, tác giả bảo trước bạn có viết một bộ mới xé quần áo đã bị cảnh báo nên bộ này người ta viết bằng dấu ba chấm để mọi người thỏa sức tưởng tượng.