Khương Đào và Hoàng thị còn chưa ra khỏi Vệ trạch, nha hoàn của Vệ phu nhân đã đuổi kịp rồi.
Nha hoàn thuật lại lời của Vệ phu nhân, tức giận trên mặt Hoàng thị phai đi hơn phân nửa, tươi cười rạng rỡ nói: “Được, được, nếu Vệ phu nhân thích nha đầu này, ta cũng không có gì luyến tiếc. Sau để cho nàng hầu hạ trong phủ các ngươi”.
Khương Đào nhìn quan huyện phu nhân căn bản không muốn thương lượng trước với nàng, ở trong lòng yên lặng xấu hổ một phen.
Tuy vậy cũng may là Vệ phu nhân tao nhã, ra tay cũng rất hào phóng, nhìn qua không khó ở chung. Đi làm thuê như vậy cũng tốt hơn nhiều ở nhà lo lắng xem đồ mình có bán được không, cũng không cần lo lắng tiền vốn như nào, chỉ cần có tiền lương ổn định là được.
Cho nên Khương Đào cái gì cũng không nói được, chỉ có thể giải thích với nha hoàn rằng hai tháng nữa mới có thể tới đây được.
Nha hoàn nói không có gì đáng ngại, phu nhân các nàng phân phó, nói tháng giêng vốn là nhiều chuyện, chờ nàng bận xong việc rồi qua cũng không vội.
Chờ ra khỏi Vệ trạch. Hoàng thị vui tươi hớn hở sai nha hoàn lầy một túi tiền căng phồng trên xe đưa cho Khương Đào.
Khương Đào sợ Hoàng thị lại giở trò cũ cưỡng chế nàng, vội lui về sau vài bước, cự tuyệt: “Vừa rồi Vệ phu nhân cho ta bạc, hiện giờ ta cũng không thể nhận được. Xin phu nhân hãy thu lại”.
“Vệ phu nhân đưa là của Vệ phu nhân, ta đưa thì là của ta, chẳng mâu thuẫn gì cả. Ngươi chê ít sao?”. Hoàng thị mở túi tiền ra, đưa cho Khương Đào xem.
Khương Đào thấy bên trong rất nhiều vàng, càng là không dám nhận, từ chối nói: “Ta không phải chê ít mà là vô công bất thụ lộc”.
Nàng sao lại chê ít được, là nhiều quá đi! Nếu quan huyện phu nhân này chỉ cho nàng một chút tiền coi như bù đắp cho sự vất vả của nàng thì cũng được nhưng nhiều tiền như vậy, nhất định còn muốn nàng làm chuyện gì nữa. Nàng có thể nhìn ra là vị phu nhân này muốn xin gì đó của Vệ phu nhân, tuy không biết chi tiết nhưng nghĩ tới việc muốn cầu xin không hề đơn giản. Nàng không muốn tham dự.
“Không được, ngươi nhất định phải lấy”. Hoàng thị nói xong liền tiến lên vài bước.
Khương Đào lĩnh giáo qua lực kéo kinh người của nàng ấy nên lại lùi vài bước, nói: “Vàng bạc thực sự quá mức quý giá, nhà ta bần hàn, mạo muội lấy nhiều tiền như vậy, chỉ sợ sẽ rước họa tới trong nhà. Nếu phu nhân thật muốn cho ta thì cũng không cần đưa hết vào lúc này”.
Hoàng thị nghĩ chính là đạo lý này, nàng đúng là muốn Khương Đào làm việc lâu dài cho mình, cũng không vội đem hết thù lao cho nàng. Dù sao cũng là một cô nương bình thường, cũng không lo sau này nàng sẽ chạy mất.
“Được, vậy ta sẽ giữ hộ ngươi, sau có cơ hội lại đưa sau”.
Tạm biệt quan huyện phu nhân xong, Khương Đào đi về phía cửa thành.
Thời điểm nàng đi là buổi sáng nhưng ở cửa hàng trì hoãn chốc lát, lại gặp phải quan huyện phu nhân, thời điểm tới Vệ gia đã là quá trưa. Ở Vệ gia tốn thêm ít thời gian nữa, lúc này đã là hoàng hôn rồi.
Còn nửa canh giờ nữa là tới giờ dùng cơm tối, sợ là đã không còn xe bò nữa rồi.
Nàng nhanh chân hơn một chút, không ngừng chạy nhanh về phía trước nhưng vẫn là không nhìn thấy chiếc xe bò quen thuộc ở cổng thành.
Khương Đào thất vọng mà thở dài, ở chỗ có xe bò thấy được một bóng dáng quen thuộc.
Người đưa lưng về phía nàng cũng nhận ra ánh mắt của nàng, xoay người lại, đúng là Thẩm Thời Ân.
“Huynh cũng vào thành hả? Cũng đang đợi xe sao?”. Khương Đào cất bước về phía hắn.
Sắc mặt Thẩm Thời Ân có chút không tốt, không đáp lời ngay mà dùng ánh mắt nhìn nàng từ đầu tới chân, sau đó chân mày đang nhíu lại mới giãn ra.
Khương Đào bị hắn nhìn đến ngốc, cúi đầu nhìn bản thân hỏi: “Trên người muội có cái gì sao?”.
Thẩm Thời Ân thở dài một hơi, nói:”Hôm nay huynh đã chọn được mấy chỗ ở trong thành, muốn tới tìm muội bàn chuyện. A Dương rất lo lắng, nói muội vào thành cả ngày không thấy về. Huynh nghĩ đệ ấy còn chưa khỏe nên nói để huynh tìm muội”.
Khương Đào vội vàng nói xin lỗi: “Hôm nay muội rời tú trang xong có chút việc, không nghĩ tới đã qua lâu như vậy, khiến mọi người nhọc lòng rồi”.
Thẩm Thời Ân lại không trách nàng, lắc lắc đầu nói; ‘Muội không có việc gì thì tốt rồi. Huynh đưa muội về trước, muộn chút nữa thể nào A Dương cũng quýnh lên tìm muội”.
Nói chuyện xong hai người ra khỏi thành, trở về thôn.
Đi được mười lăm phút, Khương Đào bắt đầu hối hận. Tuy nàng đã dưỡng thân tốt hơn trước nhưng từ nhỏ không làm việc, cũng không có rèn luyện sức khỏe, tuy không tới mức như đại tiểu thư đi vài bước đã mệt nhưng hôm nay nàng bôn ba cả một ngày, đi theo Thẩm Thời Ân bước nhanh một lúc liền bắt đầu thở hổn hển.
Không đợi nàng mở miệng, Thẩm Thời Ân đã thả chậm cước bộ, áy náy nói: ‘Là huynh hơi nóng vội, có phải mệt lắm không?”.
Khương Đào cười cười nói không đáng ngại, Thẩm Thời Ân đã ngồi xổm trước mặt nàng.
“Lên đi”. Hắn nói.
Khương Đào định nói không cần, hơi ngại ngùng. Nhưng sau đó nghĩ tới nửa tháng nữa hai người là phu thê rồi, cũng không cần câu nệ lễ tiết gì. Hơn nữa, tuy Thẩm Thời Ân không có trách nàng nhưng dù là biểu tình hay ngữ khí, đều thấy được hắn không vui cho lắm.
Cho nên không nói thêm cái gì, ngoan ngoãn mà trèo lên.
Trước kia nàng cũng biết dáng người hắn tốt nhưng chưa từng chạm vào, hiện giờ được hắn cõng, chỉ cảm thấy lưng hắn rất lớn, khiến người khác cảm thấy an tâm.
“Muội có nặng hay không?”. Khương Đào tìm đề tài nói chuyện với hắn.
Thẩm Thời Ân nói không nặng.
Là thật sự không nặng, tiểu cô nương thân hình mềm mại, hệt như áng mây trắng. Mỗi bước chân hắn đều rất cẩn thẩn, sợ không chú ý sẽ làm đau nàng.
Đi trong chốc lát, Khương Đào lại hỏi: “Có phải huynh giận hay không?”.
Thẩm Thời Ân hơi dừng lại, sau đó mới thở dài nói: “Không phải giận muội mà là giận chính bản thân ta”.
Khương Đào lại hỏi hắn giận cái gì, lại nghe hắn nói tiếp: “Giận bản thân ta vô dụng, còn để muội phải bôn ba vì kế sinh nhai”.
Chỉ có trời mới biết, khi hắn đi dọc đường phố tới tú trang, dò hỏi khắp nơi đều không thấy bóng nàng, trong lòng hắn có bao nhiêu sợ hãi. Sau đó hắn lại suy nghĩ, chẳng lẽ là người kinh thành tìm tới, làm chuyện gì bất lợi với nàng rồi? Lúc ấy, hắn bắt đầu hối hận, biết rõ bản thân chắc chắn sẽ đối mặt với rất nhiều nguy hiểm nhưng vẫn vì tình cảm riêng mà để nàng bên cạnh mình.
Hắn đã mất đi rất nhiều, thậm chí còn từng làm hại một nữ hài, nếu lần này lại liên lụy tới nàng nữa, hắn thực sự là chết không hết tội.
Thẩm Thời Ân còn tự nhủ với bản thân, nếu nàng bình an vô sự mà trở về, không bằng cứ hủy bỏ hôn lễ. Hắn sẽ giống như huynh trưởng của nàng, thay nàng tìm một người khác tốt hơn.
Nhưng khoảnh khắc Khương Đào vui vẻ nhảy nhót như chú thỏ trắng chạy về phía hắn, nhìn thấy nụ cười vui sướиɠ trên mặt nàng, hắn lại luyến tiếc.
Sao bỏ được chứ? Bó tay nhường nàng cho kẻ khác. Nghĩ thôi hắn cũng đau lòng.
“Muội sai rồi, đừng giận nữa, được không?”. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn, hơi nóng nhè nhẹ phả lên vành tai hắn khiến cả trái tim hắn cũng co lại run run.
Hắn nhịn không được cười rộ lên, thở dài nói: “Lần tới không được như vậy nữa, bán đồ cũng được, làm cái gì cũng được nhưng không cho A Dương đi theo thì cũng nên để ta đi cùng”.
“Biết rồi, biết rồi”. Khương Đào vội đáp ứng, nghe ngữ khí của hắn đã chuyển biến, nàng đung đưa cẳng chân nói: “Huynh đoán xem hôm nay muội kiếm được bao nhiêu?”.
Thẩm Thời Ân đoán không ra, Khương Đào duỗi hai ngón tay trước mặt hắn quơ quơ.
Thẩm Thời Ân phối hợp mà đoán: “Hai lượng?”.
Khương Đào cười cười nói: “Là hai mươi lượng”.
“Nhiều như vậy sao?”. Thẩm Thời Ân tán thưởng, “A Đào của chúng ta thật lợi hại”.
Khương Đào từ giọng nói của hắn biết được hắn muốn dỗ nàng nhưng cũng rất hưởng thụ, chỉ cảm thấy lòng ngọt như ăn mật rồi.
“Hơn nữa, còn có một phu nhân rất thích đồ thêu của ta, hỏi ta tới nhà nàng ấy làm thuê. Sau này chúng ta dọn tới thị trấn, cũng không cần bôn ba, lo lắng tiền thu nữa”.
Thẩm Thời ân cũng cười theo nàng: “Được, vậy ta sau này sẽ cùng muội trải qua những ngày tháng an lành rồi”.
Khương Đào bị hắn đùa tới cười khanh khách, hai người vừa nói vừa cười, bất giác đã về tới thôn cây hòe.
Tới cửa thôn, Thẩm Thời Ân biết nàng ngại nên thả nàng xuống.
Hai người một trước một sau đi tới Khương gia, không nghĩ rằng Khương gia lại náo nhiệt hơn bình thường.
Đầu tiên là Khương Dương đang giữ ở cửa, thấy nàng liền vọt tới, cũng xoay nàng một vòng rồi mới thở dài một hơi, oán trách: “Đệ đã không cho tỷ đi, tỷ một hai phải đi cho được. Đã thế lại còn đi cả một ngày không thấy người quay lại, tỷ có phải muốn mạng của đệ hay không?”.
Khương Đào vội vàng xin được khoan dung, bảo đảm chính mình đã biết sai rồi, về sau cũng không dám nữa.
Hai tỷ đệ đang nói chuyện, có hai người đi ra từ nhà chính.
Một người Khương Đào biết, là thiếu chưởng quầy của Phù Dung tú trang, người đính hôn với Tiền Phương Nhi, buổi sáng đồ thêu hắn cũng không xem đã cự tuyệt nàng.
Một người khác thì nàng không biết.
Khương Đào đang kỳ quái sao họ lại tới, người lạ kia chắp tay thi lễ, cười nói: “Gặp qua tú nương, tiểu nhân là tiểu nhị của Mẫu Đơn tú trang, tên Ngưu Cát Tường. Hôm nay đặc biệt tới cửa là muốn mua đồ thêu của ngài”.
“Mẫu Đơn tú trang?”. Khương Đào nhớ rõ là ở đối diện Phù Dung tú trang có một cửa hàng mới khai trương nhưng nàng còn chưa kịp đi vào đã bị nha hoàn của quan huyện phu nhân “bếch” đi rồi. Tú trang đó cũng chưa xem qua đồ nàng thêu, sao sẽ đặc biệt tới mua?
Mà Niên Tiểu Quý ban đầu còn đang bó tay bó chân, rốt cuộc người là hắn đuổi, hiện tại trong cùng một ngày lại chạy tới nhà người ta tạ lỗi, đúng là rất mất mặt. Nhưng thấy tiểu nhị của tiệm đối diện vội lấy lòng nịnh bợ, hắn cũng không rảnh lo mặt mũi gì nữa, cũng đi lên chắp tay nói: “Chuyện hôm nay là lỗi của ta, hiện tại ta chân thành xin lỗi cô nương. Hy vọng cô nương không để ý, tiếp tục hợp tác với Phù Dung tú trang”.
“Hừ, Phù Dung tú trang các người không biết tốt xấu, đã đuổi người đi còn không biết xấu hổ tới cầu hòa sao?”. Ngưu Cát Tường châm chọc mà cười cười, lại quay đầu nói với Khương Đào: “Vẫn là Mẫu Đơn tú trang chúng ta có mắt sáng như gương, không cần nhìn đồ thêu của cô nương , với khí độ cùng bộ dạng như tiên nữ này liền biết tài nghệ ngài bất phàm”.
“Đồ tiểu nhân này”. Niên Tiểu Quý đen cả mặt, “Lén lút đi theo ta tới đây còn chưa tính lại còn muốn đoạt mối làm ăn của chúng ta sao?”.
Ngưu Cát Tường hừ một tiếng: “Ta chưa nói sai cái gì. Sao, nhà ngươi chỉ cho phép làm còn không cho người khác nói nữa à?”.
Mắt thấy hai người chuẩn bị đánh nhau, Khương Đào tuyên bố nói: “Nhị vị đừng cãi nữa, đồ thêu ta đã bán hết rồi. Hơn nữa, ta cũng đã đồng ý với một phu nhân, sẽ tới nhà nàng ấy làm tú nương, trong thời gian này sẽ không bán đồ thêu lấy tiền nữa”.
Ngưu Cát Tường không buông tay, lại tiến lên hạ giọng nói: “Cô nương vẫn nên suy xét tới tú trang chúng ta, cho dù nhà hắn có ra bao nhiêu tiền, nhà chúng ta cũng ra giá gấp ba”.
“Đây không phải vấn đề tiền bạc mà là ta đã ứng nhà khác rồi, xin lỗi”.
Khương Đào lười giải thích tiếp với bọn họ, Thẩm Thời Ân thấy nàng mệt mỏi, nói với hai người kia: “Mời về cho”.
Sau đó cũng không đợi hai người họ phản ứng lại, dùng tay nắm vai bọn họ xách ra ngoài Khương gia.
Ngưu Cát Tường không tưởng được sức của nam nhân này lại lớn như vậy. Nghĩ dây dưa cũng không chiếm được gì, dù sao Phù Dung tú trang cũng không chiếm được tiện nghi nên vui vẻ ra về phục mệnh.
Nhưng hắn đi rồi, Niên Tiểu Quý vẫn chần chừ ở cổng chính Khương gia.
Hôm nay là lỗ tai hắn mềm, bị Tiền Phương Nhi dỗ dành, đặc tội với tú nương mà cha hắn coi trọng. Sau hắn chạy tới Tiền gia, dò hỏi địa chỉ của tú nương. Tiền Phương Nhi lại chỉ biết khóc, nói: “Tiểu Quý ca ca có ý gì? Là nghĩ muội lừa huynh sao?”.
Niên Tiểu Quý bị tiếng nàng khóc làm cho inh cả đầu nhưng nghĩ tới lửa giận ngập trời của cha hắn, hắn cũng không rảnh dỗ nàng, một hai phải hỏi cho được.
Sau đó, Tiền thị trở về, khuyên bảo Tiền Phương Nhi, nghe được đầu đuôi câu chuyện, nói cho hắn biết địa chỉ của Khương gia.
Nhưng không nghĩ tới là tiểu nhị của tiệm đối diện cũng chạy theo hắn tới Khương gia.
Đợi hơn nửa ngày, thật vất vả mới thấy người, đối phương không chỉ không nói tha thứ hay không mà còn nói tạm thời không bán đồ thêu, Niên Tiểu Quý thật không biết trở về nên nói với cha hắn như nào.