Lão thái gia kết luận như sét đánh, lại khiến Khương Đào phát ngốc thêm lần nữa.
Triệu thị và Chu thị vì cao hứng quá mức, tiếng khóc giả đột nhiên im bặt, muốn cười không được, muốn khóc không xong, trông rất buồn cười.
“Đại Toàn, mau đi mời bà mối, tới Tiền gia ở cửa thôn chúng ta ấy”.
Triệu thị sợ Thẩm Thời Ân không biết đường, thúc giục Triệu Đại Toàn đi hỗ trợ.
Chu thị chạy lối cửa phụ, nói muốn đi tìm Khương Đại cùng Khương nhị, cả nhà phải cùng chứng kiến chuyện này mới tốt.
Khương lão thái gia nói việc hôm nay vội vàng, khẳng định huynh đệ Thẩm gia không mang theo tiền bạc, để lão thái thái đi vào phòng lấy tiền.
Lão thái thái nhìn sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền của bảo bối tôn tử, nửa điểm do dự cũng không có mà đi lấy tiền.
Cả nhà đều rơi vào trạng thái vội vã, Khương Đào cũng đã phục hồi tinh thần, nàng cảm thấy vẫn nên đem chuyện này giải thích cho rõ ràng đã. Nàng cảm thấy ân công của nàng đúng thật là người không tồi nhưng người ta chưa tỏ thái độ nha! Loại chuyện như vậy không thể cưỡng cầu được!
“Chậm đã!”. Người giành quyền nói trước không phải là Khương Đào mà là Thẩm Thời Ân.
Người nhà họ Khương đều dừng bước, đồng thời nhìn về phía Thẩm Thời Ân.
Thẩm Thời Ân chỉ nói: “Ta có lời muốn nói với Khương cô nương”.
Trong lòng Khương Đào nghĩ vị ân công này khẳng định là không muốn. Nhưng hắn là người tốt, hẳn là nghĩ không đành lòng để nàng mất mặt trước mặt mọi người nên mới đơn độc cự tuyệt nàng.
Quả nhiên là tự nàng xác thực là chuyện tốt.
Nhưng cũng không biết làm sao, tim Khương Đào hệt như bị người ta cứa một nhát, tuy không đau nhưng tê dại, cả người đều không thoải mái.
Hai người là đương sự, Khương lão thái gia đương nhiên đáp ứng bọn họ ở chung.
Thẩm thời Ân liền vén rèm, đi ra khỏi phòng trước.
Khương Đào rũ đầu, hệt như tiểu tức phụ mà đi theo sau.
Khương Đào còn nghĩ ở trong lòng, việc tới mức này vốn là họa nàng gây ra, ân công là vô tội, lát mà hắn có bực bội, nói lời không dễ nghe, nàng cũng không thể cãi lại, nhớ kỹ việc tốt của họ là được.
Hai người đi tới góc viện, Thẩm Thời Ân mới mở miệng: “Việc hôm nay quá mức đột ngột, khiến người khác trở tay không kịp…”.
Khương Đào nhìn chằm chằm mũi chân, vội không ngừng gật đầu. Đúng vậy đúng vậy, nàng tới bây giờ còn chưa hoàn được hồn.
“Ta cũng không muốn làm mai, hôm nay vốn là đi cùng với đệ đệ tới mà thôi”.
A, hóa ra ân công ngay cả ý muốn làm mai cũng không có. Đều là tại nàng tại nàng hết.
“Nhưng việc đã tới nước này…”. Thẩm Thời Ân dừng một chút.
Việc đã tới nước này, cục diện rối rắm này hãy để ta tự mình gánh vác, Khương Đào yên lặng nắm tay.
“Việc đã tới nước này, ta có một chuyện không thể giấu muội. Ta ở kinh thành đã từng định thân, không biết muội có để ý không?”.
Tốt tốt. Khương Đào vẫn như cũ suy nghĩ bay tán loạn, một câu cũng không nói. Nhưng nghe xong liền thấy không đúng, sao ân công lại nói vậy, nàng nào có tư cách để ý? Nàng rốt cuộc ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn.
Thẩm Thời Ân có chút khẩn trương chờ nàng phản ứng, thấy nàng không nói lời nào, hắn có chút sốt ruột mà giải thích nói: “Ta và vị cô nương kia chỉ gặp mặt một lần, đến khuê danh nàng ấy cũng không biết. Tuy rằng chưa có cảm tình gì nhưng ta đối với nàng ấy là thẹn trong lòng”.
Nhắc tới chuyện xưa, nghĩ tới vị hôn thê đó, rồi cả những chuyện ở kinh thành khiến Thẩm Thời Ân có chút khó chịu mà nhắm mắt.
Người Thẩm thị bọn họ, cả đời cúi đầu ngẩng đầu không thẹn với trời đất, trong nhà phải gánh tội danh mưu nghịch càng là điều không thể nào nhưng duy nhất thấy có lỗi chỉ có vị hôn thê của hắn.
Khi ấy lúc làm mai, hắn cũng chỉ mới mười mấy tuổi, hằng ngày đều ở quân doanh thì bất thình lình bị trưởng tỷ hạ lệnh bắt trở về kinh thành, một hai phải định hôn sự cho hắn.
Hắn vốn là không muốn, nói huynh trưởng còn chưa thành thân, sao lại vội vã thành thân cho hắn.
Trưởng tỷ nói chính bởi vì huynh trưởng cũng cứ nói không vội không vội nên mới chậm trễ tới bây giờ, cô nương tốt cũng bị gả đi hết rồi. Hắn thân là con út trong nhà cũng không thể giẫm lên vết xe đổ ấy.
Thẩm Thời Ân thầm mắng huynh trưởng sao lại có cái tình như vậy, nào mà không thể thành thân chứ? Tuy vậy huynh trưởng lớn hơn, chủ ý cũng lớn, dám không nghe lời trưởng tỷ, đâu có giống hắn, bởi vì khi hắn sinh ra thì thân mẫu đã qua đời, do đó trọng trách liền rơi lên người trưởng tỷ, hắn cũng không dám làm trái ý tỷ ấy.
Mấy ngày liên tiếp hắn bị trưởng tỷ hắn đưa đi xem mắt mấy lần.
Cuối cùng có một lần không có quang minh chính đại mà là dì bọn họ - lấy danh nghĩa của An Quốc Công phủ, tổ chức xuân yến trên thuyền hoa. Hắn cùng trưởng tỷ ở bên cạnh đi nhờ một chiếc thuyền đứng xa xa mà xem.
Thẩm Thời Ân còn nhớ rõ, ngày ấy tiết trời ấm áp, ánh nắng nhẹ nhàng rải trên người, tới tuyết cũng đã mỏng đi vài phần.
Hắn ở boong tàu phơi nắng, xa xa mà nhìn những quý nữ xa hoa lộng lẫy, trang điểm lòe loẹt, tư thái đoan trang, cảm thấy cực kỳ không thú vị.
Trưởng tỷ hắn thấy hắn lười nhác, tức giận cầm quạt gõ lên đầu hắn.
Hắn phối hợp mà ai ai kêu đau, trưởng tỷ bỗng nhiên ngừng tay, đôi mắt tỏa sáng mà nhìn bờ nói: “A! Bên kia không phải Tô đại gia sao?”.
Thẩm Thời Ân nào biết Tô đại gia là ai nhưng nô tỳ bên người trưởng tỷ hắn cũng nhận ra được, đi theo vui sướиɠ mà kêu lên: “Ánh mắt của nương nương thật tốt, kia xác thật là Tô đại gia!”.
Sau đó trưởng tỷ hắn cho thuyền hoa cập bờ.
Lúc thuyền cập bờ, hắn mới thấy rõ Tô đại gia mà trưởng tỷ nói - một phụ nhân bộ dáng bình thường, bên người là một tiểu nha hoàn búi tóc sơ song nha, theo sau còn có một thiếu nữ mặc áo choàng lông chồn xinh xắn.
Thiếu nữ đó nhìn bộ dáng hẳn cũng tỉ mỉ trang điểm, trên người mặc áo xanh thêu hoa đào giữa mây, đầu đội bát bảo phi yến, tay còn ôm một chiếc lò sưởi trăm hoa mạ vàng. Mà càng đáng chú ý hơn việc nàng trang điểm đó chính là da nàng trắng tới độ gần như trong suốt, đứng giữa một vùng tuyết trắng có ánh mặt trời soi sáng, thực khiến người khác hoảng hốt cảm giác như nàng không phải người ở nhân thế.
*Nếu mình có sai tên trang phục hay trang sức, mong mọi người hãy nhắc nhở mình ạ.
“Tô đại gia, thật là ngài! Ta ngưỡng mộ ngài đã lâu!”.
Trưởng tỷ hắn thấy được người mà mình ngưỡng mộ, khó có được một lần mà tới dáng vẻ cũng không để ý, chính mình xách làn váy đi xuống thuyền.
Thình lình nhảy ra một đống người, Tô đại gia cùng nha hoàn kia giật nảy mình, liên tục lui về sau vài bước. Nhưng thiếu nữ đằng sau các nàng lại không hề bị dọa, còn tò mò mà hé nửa khuôn mặt ra xem náo nhiệt.
Tầm mắt nàng ấy vừa lúc đυ.ng phải tầm mắt của Thẩm Thời Ân, nàng không những không né mà còn cười cười với hắn.
Gan cũng thực lớn, Thẩm Thời Ân không nhịn được mà cong cong khóe môi.
Sau trưởng tỷ hắn lôi kéo Tô đại gia nói chuyện, Thẩm Thời Ân liền ở xa chờ.
Thình lình nổi gió, hắn theo tiếng gió cũng nghe thấy thiếu nữ cùng nha hoàn kia nói chuyện.
Nha hoàn kia khẩu khí bất thiện oán trách nói: “Đều tại cô nương, chúng ta tới thuyền hoa của Quốc Công phu nhân cũng chưa lên được!”.
Thiếu nữ kia không nhanh không chậm nói: “Vừa ra tới trước cửa mẫu thân liền lôi kéo ta nói chuyện, sao lại thành ta không phải rồi? Kể cả lên hay không lên được thì ta cũng là nhân dịp này ra ngoài đi chơi một chuyến, ta còn chưa thấy gì thì ngươi gấp cái gì?”.
Nha hoàn bị nàng chặn ngang họng, thiếu nữ kia cũng không có nói tiếp, nói xong lời đó là một tràng ho khan, ho tới độ phảng phất như cả người chuẩn bị ngất di vậy.
Tiếng nàng ho khiến Thẩm Thời Ân quay lại nhìn, thấy thiếu nữ kia một tay vỗ ngực, còn rất hứng thú mà một tay nghịch tuyết.
Nàng thật giống như không hề để ý tới chuyện đi yến hội, cũng không để bụng nha hoàn không quy củ nói chuyện với nàng, tới chính ốm đau của mình cũng không để bụng, cười tới hai mắt cong cong, khóe môi cũng kéo lên, suиɠ sướиɠ hệt như nai con tung tăng trong rừng.
Bộ dáng tươi tắn này của nàng có sinh khí hơn rất nhiều so với những quý nữ ra vẻ ở trên tàu kia.
Sau đó không bao lâu, trưởng tỷ hắn cùng Tô đại gia nói xong, nói lời từ biệt.
Thẩm Thời Ân theo trưởng tỷ trở về thuyền nhỏ, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía thiếu nữ kia..
Nàng lôi kéo ống tay áo của Tô đại gia làm nũng: “Sư phụ tốt của con, khó có được một lần, thuyền hoa hẳn cũng đã đi rồi, xuân yến cũng tới không kịp. Người dẫn con đi nơi khác chơi đi, con muốn tới Túy Hương Lâu ăn tương giò, nghe sách nói, còn muốn đi Lê Viên nghe kịch uống trà…”.
Tô đại gia từ ái lại bất đắc dĩ nói: “Con không được nháo như vậy, thân thể con còn yếu, sao có thể đi những chỗ đó được?”.
“Cầu xin người mà, xin người đó. Sư phụ tốt của con”, Tiếng nói của thiếu nữ mềm mại, người cứ dính lấy cả người Tô đại gia*.
*Người này là phụ nữ nhưng theo văn phong của tác giả là vậy nên mình cứ để vậy nhé, mọi người đừng nhầm nha.
Thẩm Thời Ân thấy cũng có chút buồn cười, không biết sao lại nhớ tới con chó xù của trưởng tỷ nuôi, cũng cái bộ dáng làm nũng đáng yêu như vậy.
Trưởng tỷ nàng thấy có chút không đúng, hỏi hắn nhìn cái gì, sau đó theo tầm mắt hắn thấy được một màn kia.
Nàng cũng cười rộ lên, nói: “Thực sự là một cô nương thú vị, tuy vậy ta nhìn mặt cũng không biết là cô nương nhà ai”.
Nô tỳ bên cạnh liền nói: “Nô tỳ thấy hình như là đại cô nương của Ninh Bắc Hầu phủ, là Hầu phu nhân đã qua đời sinh ra. Mấy năm nay nghe nói thân thể không tốt, bị Hầu phu nhân hiện tại yêu cầu ở nhà dưỡng bệnh, không dễ dàng mới ra khỏi cửa, khó trách phu nhân không biết”.
Trưởng tỷ châm chọc mà cười cười: “Thật là vì dưỡng bệnh hay là kế phu nhân kia không chấp nhận được con của nguyên phối, ai mà biết được?”.
Thẩm Thời Ân tuy rằng không hiểu được những việc xấu trong nhà nhưng nghe thiếu nữ cùng nha hoàn kia nói chuyện, nói: “Hẳn là vợ kế kia không chấp nhận nàng đi, bằng không trước khi khai yến sẽ không lôi kéo nàng nói chuyện”.
Trưởng tỷ hắn lúc ấy còn đang mải nói chuyện với Tô đại gia nên không nghe được một đoạn kia, hỏi hắn chuyện là như nào, Thẩm Thời Ân liền thuật lại một lần.
Trưởng tỷ hắn vẫn luôn không nhìn được những chuyện bất bình, lúc ấy liền phân phó người đi tra chuyện của Ninh Bắc Hầu phủ, sau đó rất mau nàng liền phản ứng lại, cười hỏi hắn: “Thời Ân nhà chúng ta trước nay chưa từng quan tâm người khác, sao hôm nay lại nói một câu công đạo đối với chuyện của cô nương nhà người ta vậy? Hay là nhìn trúng người ta rồi?”.
Thẩm Thời Ân sờ sờ cái mũi, cũng không biết trả lời như nào.
Sau trưởng tỷ lại buộc hắn chọn một quý nữ ở trên thuyền hoa, nói là nếu việc hôn nhân của hắn không được định xuống thì hắn cũng đừng nghĩ về quân doanh nữa, thành thật ở kinh thành đợi đi, khi nào chọn, khi ấy đi.
Thẩm Thời Ân không còn cách nào khác, đành nói vậy cô nương ở trên bờ lúc ấy đi.
Khi đó hắn và Tiêu Thế Nam của hiện tại không có gì khác biệt, kỳ thật cũng không hiểu chuyện tình yêu nam nữ, gặp mặt người ta một lần, chỉ cảm thấy thân thế cô nương kia đáng thương, người lại rất có sức sống, nghĩ tới sống chung với nàng ấy hẳn là không quá khó tiếp nhận nhau.
Hai người trầm mặc hồi lâu, Khương Đào mới hỏi: “Sau đó thì sao? Hai người sao lại không kết thân nữa?”.
“Nàng… đã chết. Vì ta mà chết”.
Lời của edit: Nếu bạn đang thắc mắc tới chương nào thì Thẩm ca biết chị nhà là ai, vậy tui sẽ xì poi cho các bạn rằng, không phải chương sau :)))