Chương 2.3: Có "bệnh"?

Buổi chiều tan học, Tần An cũng chưa thấy Văn Hổ đi học, cậu có chút nghi ngờ, bất quá cũng không dám hỏi nhiều, người đó chính là nhi tử phu tử, có thể có chuyện gì chứ.

Hiện tại người cậu nên thương nhất chính là bản thân, cậu còn phải đi bộ ba tiếng để về nhà đó.

Một ngày phải đi bộ sáu tiếng đồng hồ, Tần An có chút không muốn đi học, quá xa, cậu mệt mỏi quá, may mắn cơ thể nguyên thân đã đi rồi, nếu là cơ thể cậu, có thể một tiếng cũng đi không được.

Chờ hai anh em về đến nhà thì trời đã tối rồi, Tần An đã sớm bụng đói kêu vang.

Tần nãi nãi rất sớm đã ở cửa chờ hai người,

Nhìn thấy bóng dáng hai tôn tử, lập tức đem hai người kéo vào phòng.

“Ai da, tôn tử ngoan của nãi nãi đã về rồi, tội nghiệp quá, có phải rất mệt hay không.”

Tần Bình sờ bụng, ủy khuất gật đầu nói: “Nãi, ta đói chết mất.”

“Cơm đã để trên bàn cho các con rồi, nhanh đi, đừng để đói lả.”

Tần Bình: “Vẫn là nãi tốt nhất.” Nói xong đi thẳng đến bàn ăn.

Tần An nhìn lướt qua phòng, phát hiện trừ bỏ đệ đệ muội muội, thì không có những người khác, cậu có chút nghi hoặc: “Nãi, những người khác đâu?”

“Bọn họ đi phụ việc cho nhà cô cô con rồi còn chưa về đâu.”

Tần An gật đầu, thừa dịp đệ đệ muội muội không chú ý, lén đưa điểm tâm cho Tần nãi nãi, nhỏ giọng nói: “Nãi, cho ngươi, ngươi về phòng thì hãy mở ra.”

Tần nãi nãi ngửi được mùi, lập tức lắc đầu, đem điểm tâm trả lại.

“Nãi không cần, con tự ăn đi.”

Tần An giả vờ giận dỗi nói: “Nãi, ta đã ăn rồi, thật sự đó, đây là ta hiếu kính với nãi, những người khác thì không có, nãi nếu không cần, ta sẽ tức giận đó.”

Khóe mắt Tần nãi nãi phiếm nước mắt, vẻ mặt cảm động: “Được được được, nãi ăn, nãi ăn, đứa nhỏ này có hiếu quá, có cái gì đều nghĩ đến nãi, không giống như cha con, một người khờ.”

Tần An cười ngây ngô: “Hi hi, đều là do nãi dạy tốt.”

“Nãi, ta đi ăn cơm nha.”

Tần nãi nãi: “Đi đi đi đi, ta để lại cho hai anh em con trứng gà đó, mỗi người một trứng.”

“Dạ”

Tần An buông bao trong tay, đi thẳng đến bàn ăn.

Tần Bình là người hiểu chuyện, trứng gà với thịt đều để lại một nửa cho cậu, y đã ăn rồi, vuốt bụng no nê.

Tần An có chút buồn cười nhìn y: “Ta đã nói với ca rồi, ngươi sao ăn cơm đều không đợi ta.”

Ăn uống no đủ Tần Bình lười biếng nói: “Ai kêu ngươi chậm như vậy.”

Tần An: “……”

Được rồi, là cậu chậm, lần sau cậu nhất định sẽ nhanh hơn đường ca.

……

Bởi vì quá mệt mỏi, Tần An bên này ngủ rất ngon, mà bên kia Văn Hổ không tốt lắm.

Bởi vì trái tim vẫn luôn nhảy, hắn còn đi y quán, còn tưởng rằng mình bị bệnh nặng, không nghĩ tới đại phu lại nói cho hắn, hắn không bệnh, mà là tình yêu chớm nở, gặp được người mình thích.

Văn Hổ cả ngày đều thất thần, tự hoài nghi chính mình, sao lại trở nên như vậy chứ?

Vì sao tâm hắn rộn ràng vì một thiếu niên, rõ ràng lúc trước đâu có cảm giác đặc biệt gì với Tần An đâu.

Hắn không tin lời đại phu nói, đêm đó thừa dịp người trong nhà ngủ liền đi Túy Phong Lâu.