Chương 7

Tiết Đông Mai lắc đầu, "Không có gì."

Không khí trở nên có chút tế nhị, không hài lòng, Tiết Đông Mai cũng không hứng thù gì, sau đó trên đường cũng ít nói chuyện lại.

Thấy nàng không vui, lúc sau lên bờ, Nhạc Tuấn Trúc từ chối lời mời của Tưởng Duệ Kỳ, một mình đưa nàng đi dạo.

"Không phải muốn mua quà cho mẹ và San San sao, đi thôi."

Lúc này đã gần đến giờ ngọ, trên đường người đi bắt đầu náo nhiệt. Tiết Đông Mai tới gần hắn, "Tuấn.. Tuấn trúc, San San ngày thường đều thích cái gì?"

Nghe được xưng hô của nàng, Nhạc Tuấn Trúc tạm dừng một chút, sau đó mới đi về phía trước, "Ta hình như lớn hơn muội."

Cho nên gọi thẳng tên như vậy có vẻ không thích hợp thì phải?

Tiết Đông Mai ngẫm lại cũng đúng, sau đó nghiêm túc gọi, "Tuấn Trúc huynh."

Nàng nghe thấy Tưởng Duệ Kỳ bọn họ đều gọi như vậy.

Nhạc Tuấn Trúc nghe vậy hít một hơi thật mạnh, cuối cùng lại bình tĩnh im lặng, cam chịu nói, "San San thích những thứ sáng lấp lánh, những thứ có màu hồng, muội mua cho con bé một ít đồ chơi là được rồi. Còn mẹ ta sao, chỉ cần là muội mua, ta đoán bà ấy đều thích. Muội xem mua là được."

Tiết Đông Mai " A " một tiếng, bắt đầu tìm kiếm những gian hàng nhỏ bán những món đồ chơi thích hợp cho San San.

Nhạc Tuấn Trúc dáng người cao, đảo mắt liền thấy được một cái, "Đối diện có, cùng ta tới đó."

Hai người cùng nhau đi đến hướng đối diện.

Thấy nàng vẫn không nói chuyện, Nhạc Tuấn Trúc nhận thấy không khí có chút cứng nhắc, vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, mới tìm được một đề tài, "Ở trên thuyền muội cùng Úc Nhu nói chuyện gì?"

Hắn hỏi có chút đột ngột, Tiết Đông Mai phản ứng một chút, mới trả lời, "Không có gì, chỉ là một chút đề tài con gái thôi."

Nói xong thấy Nhạc Tuấn Trúc không trả lời, Tiết Đông Mai cảm thấy hắn muốn hỏi không phải cái này, mà là " Úc Nhu đã cùng muội nói gì ".

Nàng dừng một chút, nói, "Cô ấy nói sau khi huynh đến thư viện, học trò mà phu tử tự hào nhất đã chuyển từ cô ấy sang huynh. Tuấn Trúc huynh, cô ấy học thật sự rất lợi hại sao?"

Nhạc Tuấn Trúc gật đầu, nói một cách bình tĩnh, "Muội ấy quả thật có tài ngâm thơ, cái không thể coi thường đối thủ."

"Cô ấy thật là lợi hại." Tiết Đông Mai tiếp tục khen một câu, lại không nói chuyện nữa.

Không khí lần nữa rơi vào trầm mặc, may mắn hai người đã đi qua cầu, đi đến sạp đối diện phía trước.

Nhìn nàng cúi đầu chọn trái phải những đồ vật có khả năng San San sẽ thích, Nhạc Tuấn Trúc đột nhiên nhớ tới lời Tưởng Duệ Kỳ nói trước đó một hai phải dạy cho hắn cách nói chuyện khiến con gái vui vẻ, đầu óc nóng lên xúc động nói, "Muội ấy không giống muội, muội không cần quan tâm."

Ngươi và ta, không giống nhau.

Đáng tiếc trong câu nói vừa rồi, chẳng sợ da mặt đã nóng rực, hắn cũng không mở miệng.

Tiết Đông Mai nghe hắn nói lời này, trong lòng hơi chua xót.

Úc Nhu và nàng đương nhiên không giống nhau. Một người đọc nhiều sách thơ có thể xuất khẩu thành thơ, một chưa bao giờ được đi học, biết được một chút chữ. Một tiểu thư khuê cácthanh nhã, một gia đình bình dân tầm nhìn thiển cận.



Trải nghiệm các nàng khác nhau, cuộc sống về sau đương nhiên sẽ không giống nhau.

Nếu nàng quan tâm, nên quan tâm như thế nào.

Tiết Đông Mai không trả lời hắn, nàng tìm thấy một chiếc kẹp tóc nhỏ màu hồng trên gian hàng, vui vẻ giơ lên, "Tuấn Trúc huynh, huynh xem cái này thế nào, San San có thích không?"

Nhạc Tuấn Trúc nhìn một chút, "Sẽ thích."

"Vậy thì tốt rồi, mua nó đi. Đại ca, cái này huynh bán bao nhiêu?" Tiết Đông Mai vui vẻ nhẹ nhàng nói, vươn tay lấy bạc.

Ngay sau đó, vẻ mặt nàng đột nhiên thay đổi, nhanh chóng buông cái kẹp ra, nắm lấy góc áo Nhạc Tuấn Trúc trốn phía sau hắn.

Nàng thay đổi quá lớn, giống như đang trốn tránh người nào. Nhạc Tuấn Trúc theo ánh mắt nàng nhìn qua, chỉ thấy ở phía xa nơi góc đường, có hai ba công tử mặc y phục sặc sỡ đang rêu rao gây sự chú ý. Bọn họ đi qua chỗ rẽ, nhanh chóng biến mất.

"Người đi rồi, ra đi." Nhạc Tuấn Trúc quay đầu lại nhìn nàng nói.

Tiết Đông Mai vươn đầu từ sau lưng hắn, xác định những người đó đi rồi lúc sau mới xấu hổ đi ra, "Không, thật ngại quá."

Nhìn mắt nàng đỏ ửng, vẻ mặt bi thương, hắn hỏi, "Muội quen bọn họ sao?"

Tiết Đông Mai gật đầu, lòng còn sợ hãi, trong lời nói còn có chút run rẩy, "Người mặt y phục màu hồng đằng trước, chính là người đã đánh chết cha muội, hắn tên Tạ Gia Bảo, là con trai độc nhất của Tạ gia huyện Khang Thành. Lúc ấy ở huyện thành phủ nha bọn muội đã gặp qua."

Nhạc Tuấn Trúc giơ tay vỗ về vai nàng, an ủi nói, "Không có việc gì, đừng sợ, hắn không dám động vào muội đâu. Đi, chúng ta về phủ trước nói cho cha."

Tiết Đông Mai cúi đầu cắn môi, nước mắt cứ như vậy rơi xuống, nàng nghẹn ngào khóc nức nở, "Được~"

Đi chưa được hai bước lại quay đầu nói, "Quà, còn quà, mua cho San San."

Nhạc Tuấn Trúc trả tiền, dẫn nàng vội vàng trở về phủ. Vừa vặn hôm nay Nhạc Quang Kỳ trở về sớm, Tiết Đông Mai lập tức bước đến, nói chuyện nhìn thấy Tạ Gia Bảo cho ông.

Nhạc Quang Kỳ sắc mặt có chút khó coi, người ông phái đi điều tra đã có hồi âm, Tạ gia này là nhà lớn nhất ở huyện Khang Thành, đằng sau bối cảnh có rất nhiều lai lịch. Trong đó bao gồm phú thương đại gia - Hà gia thành Vũ Châu.

Ông làm quan nhiều năm, tuy nói bất hòa với những việc làm bẩn thieu trong triều đình, nhưng ông biết rõ mối quan hệ phức tạp rắc rối trong đó. Đặc biệt lần này đảm nhiệm chức vụ Thứ Sử Vũ Châu, lão ân sư của ông cố ý nói rõ cho ông biết từng quan hệ giữa những người trong thành Vũ Châu, cũng vì để con đường làm quan của ông được thuận lợi hơn một chút.

Hà gia này nhờ buôn bán châu báu, ngọc thạch trở nên giàu có, tuy nói có chút tiền nhỏ, cũng không đáng ngại. Cái khó chính là nhị tiểu thư nhà Hạ gia lúc còn trẻ gả cho Chử gia ở Kinh Thành, hiện giờ cũng được xem là một nửa của Chử gia.

Chử gia, chính là trâm anh thế gia có thể làm lung lay một nửa triều đình.

Cho nên hiện tại xem tình huống này, Hà gia này, không dễ động vào.

Nhạc Quang Kỳ suy nghĩ một lát, nói, "Chuyện này trong lòng ta đã có tính toán, Đoàn Đoàn yên tâm, bá phụ nhất định sẽ không để cha mẹ con chết oan. Nhưng để đề phòng, sắp tới con hãy ở trong phủ, đừng đi ra ngoài."

Tiết Đông Mai gật đầu, đồng ý với ông. Nàng cũng không muốn đi ra ngoài, nếu đυ.ng phải Tạ Gia Bảo bị hắn nhận ra, ảnh hưởng đến kế hoạch của bá bá.

Nàng không ra ngoài, bên kia Chử Cao Tinh đợi ở tửu lầu một lúc lâu cũng không thấy nàng đến, dẫn theo người đến phủ Thứ Sử.

Chử Cao Tinh nghênh ngang gõ cửa phủ, chờ người mở cửa, nói, "Ta đến tìm Tiết Đông Mai."

Gia đinh mở cửa có vẻ do dự, đối diện với hắn bên trong cánh cửa, có một thiếu gia lạnh lùng đang đứng trong nhà. Nghĩ đến lời thiếu gia nói, gia đinh kia lắc đầu, "Tiết tiểu thư có việc bận, ngài hôm khác lại đến."



Nói xong cũng không nghe Chử Cao Tinh nói, đùng một tiếng, đóng cửa lớn lại.

"Làm tốt lắm," nhìn cánh cửa đóng chặt, Nhạc Tuấn Trúc hướng gia đinh gật đầu, hắn từ trên người lấy túi tiền đưa cho gia đinh một ít bạc, "Cực khổ rồi, hôm nay nếu có người đến tìm muội ấy, cứ nói " bận ", đã biết chưa?"

Gia đinh kia nhận bạc, "Vâng, cảm ơn thiếu gia."

Hai người ở bên trong cánh cửa nói chuyện, ngoài cửa Chử Cao Tinh vòng tay, ghé sát vào cửa nghe cả buổi. Đáng tiếc cửa phủ quá dày, hắn chỉ nghe được bên trong có người đang nói chuyện, nhưng nội dung cụ thể lại nghe không rõ.

Nhưng hắn có thể xác nhận một chút, đó chính là Nhạc Tuấn Trúc đang ở bên trong!

Chử Cao Tinh hung dữ đạp cửa, "Nhạc Tuấn Trúc! Có phải ngươi hay không! Mau mở cửa cho lão tử! Lão tử đến không phải tìm ngươi, ngươi trốn giống như rùa đen rụt đầu! Mau giao tiểu Mai Tử cho tiểu gia ta! Ngươi cái đồ ác bá! Cưỡng đoạt dân nữ xấu xa vô lại!"

Nhưng cho dù hắn mắng chửi đá như thế nào, cửa lớn vẫn như cũ đóng chặt, thậm chí không chút sứt mẻ.

Hình như khuôn mặt đáng đánh của Nhạc Tuấn Trúc kia, giống như đang cười nhạo hắn.

Chử Cao Tinh cảm thấy toàn thân nóng giận, hắn xoay người thở phì phò đi ra ngoài hai bước, nhưng cảm thấy mình như vậy rất mất mặt. Nhìn bốn năm người gia đinh đi theo hắn, trong lòng hắn nảy ra ý tưởng.

"Ngươi, đi hỏi cho ta hậu viện phủ Thứ Sử nằm ở hướng nào. Còn có ngươi, tìm mười người tới đây cho ta, những người có giọng nói to, tốt nhất là những người thường xuyên đi khắp hang cùng ngõ hẻm bán hàng hóa, cho bọn họ ít bạc tới đây."

Mọi người nghe lệnh, chịu ra, vội vàng đi làm việc của mình.

Chỉ có Chử Cao Tinh vẫn như cũ đứng ở cửa, mắt lộ ra tà ác, vẫn không động đậy nhìn chằm chằm khe cửa.

Sợ hãi khi nghe thấy tiếng động gia đinh định mở khe cửa kiểm tra vội vàng đóng cửa lại.

Hắn lập tức chạy đến hành lang trong viện cách đó không xa nói, "Thiếu gia, người còn chưa đi sao. Nhưng chỉ còn lại một mình Chử thiếu gia, những người khác không biết đã đi đâu."

Nhạc Tuấn Trúc không dừng taay, sau khi lật một trang sách, nói, "Nếu như vậy, cứ tùy hắn. Tác Doanh, ngươi đi nói cho mẹ ta, để bà dẫn Đoàn Đoàn đi hậu viện, đừng tới gần đây."

Thư đồng Tác Doanh bên cạnh hắn gật đầu, xoay người rời đi.

Nhạc Tuấn Trúc đóng sách lại, đứng dậy đi tới trong viện. Ánh mặt trời ấm áp, chiếu trên người hắn, hắn nhắm mắt nhìn mặt trời, chỉ cảm thấy ánh sáng kia giống như muốn đi qua người hắn, sưởi ấm tâm trạng u ám nhiều ngày, cũng ấm áp giống nhau.

Chẳng được bao lâu, gia đinh giữ cửa lại tới báo, "Thiếu gia, ngoài cửa không có động tĩnh, Chử thiếu gia đi rồi."

Thật tốt, ấm áp.

Nhạc Tuấn Trúc mở to mắt, "Được, ta đã rồi, đi đi."

Thời tiết tốt như vậy, nên để mẹ cũng Đoàn Đoàn, San San đi dạo trong hoa viên. Gần đây ở huyện Khang Thành không có tin tức, hai người đều lo lắng không yên. Hắn sai người cầm sách, bước chân nhẹ nhàng đi về phía hậu viện.

Chỉ mới vừa đi đến giữa đại sảnh, Nhạc Tuấn Trúc nghe được cách đó không xa ngoài tường, truyền đến một trận hét to: "Ăn mày! Mau ra đây! Ta tới tặng cho cô món quà!"

Xen kẽ giọng nói bất mãn của Chử Cao Tinh, "Là " ta tặng quà cho cô "! Gọi một lần nữa! Ta còn không nghe thấy, gọi người tới đây, nhân đôi số bạc!"

Trong lòng Nhạc Tuấn Trúc khẽ run, nghe được một trận vang vọng tứ phía, "Ăn mày! Mau ra đây! Ta mang quà đến cho cô! Ăn mày! Mau ra đây! Ta mang quà đến cho cô! Ăn mày! Mau ra đây! Ta mang quà đến cho cô!"

Cuối cùng âm thanh ngày càng đồng đều, càng lúc càng lớn, đinh tai nhức óc, cơ hồ muốn vang tận mây xanh. Lúc này đừng nói một bức tường trong viện, cho dù cách toàn bộ phủ Thứ Sử, mọi người ở con phố đối diện đều có thể nghe được.