Chương 44: Ngoại truyện

Tôn Kim Kim nhận được thư của Tiết Đông Mai, là vào ngày thứ hai khi về tới thành Vũ Châu.

Lúc đó Tiết Đông Mai đang cùng Trần Phương Ngọc, chuẩn bị hôn phục cho Trần Hạnh Nhi. Cha mẹ Trần gia và Dương gia đã nói chuyện ổn thỏa, đồng thời cũng định xong thời gian thành thân của Trần Hạnh Nhi và Dương Mục.

Vốn Dương Mục và Hạnh Nhi thương lượng, muốn chờ thi Hương xong, hắn kết thúc xong việc học ở học viện mới thành thân. Có lẽ Dương gia nghĩ hắn học hành không tốt, chờ học xong cũng là lãng phí thời gian, liền bảo hắn thành gia trước rồi mới lập nghiệp.

Đối với kết quả này, Dương Mục vui vẻ chấp nhận.

Hạnh Nhi bên này, phải gấp rút chuẩn bị cho đồ cưới và hôn lễ.

Trần trưởng thôn nghĩ từ quê tới thành Vũ Châu khá xa, nên thương lượng với vợ một chút, quyết định thuê một tiểu viện ở Vũ Châu trong một thời gian ngắn, để nàng từ nơi này xuất giá.

Nhưng lúc bàn bạc với Trần Phương Ngọc, lại bị bà từ chối.

Tuy nói bọn họ thấy tình cảm của Hạnh Nhi và Dương Mục, nhìn thế nào cũng thấy xứng đôi. Nhưng nói thật, bất kể là luận về thân phận hay địa vị, tầm ảnh hưởng của Hạnh Nhi ở thành Vũ Châu đều thua xa Dương Mục. Mặc dù bây giờ Dương gia nói không sao, nhưng sau này xảy ra chuyện gì cũng không tốt.

Vì lí do đó nên Trần Phương Ngọc hơi đắn đo, muốn để Hạnh Nhi xuất giá từ phủ Thứ Sử.

Như vậy sau này chỉ cần Nhạc gia bọn họ không ngã, Dương gia đối với Hạnh Nhi, cũng còn có chút cố kỵ.

Đối với kết quả như vậy, cha mẹ Trần gia đương nhiên không có ý kiến gì, cao hứng bừng bừng quay về thôn chuẩn bị đồ đạc cho Hạnh Nhi.

Lúc Kim Kim tới, Tiết Đông Mai đang chọn hôn phục cho Hạnh Nhi. Nhiều ngày không gặp, Kim Kim gầy hơn trước một chút, nhưng nhìn lại có tinh thần hơn rất nhiều.

Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, Tôn Kim Kim bật cười nói, "Cô nhìn ta làm gì, trên mặt ta có hoa sao?"

Tiết Đông Mai lắc đầu, "Cứ cảm thấy cô khang khác. Kim Kim, cô trở về lúc nào?"

"Hôm qua." Tôn Kim Kim nói, nàng dừng lại một chút, biết Tiết Đông Mai sẽ hỏi chuyện gì, nên nói thẳng ra, "Ta đã gặp Tưởng Duệ Kỳ, thật không nghĩ tới, hắn thật sự tuyệt thực. Lúc ta đến, thấy mặt hắn vàng vọt, môi khô nứt như vỏ cây khô."

Nàng vừa nói, mắt liền đỏ lên.

Tiết Đông Mai đứng dậy đi đến ngồi bên cạnh nàng, cho nha hoàn trong phòng lui ra, sau đó ôm vai của nàng, không ngừng vỗ về an ủi nàng.

Tôn Kim Kim khóc lên.

Sau đó lại nở nụ cười.

Vừa khóc vừa cười, thoạt nhìn có nhất chút bất đắc dĩ.



Nàng tự giễu nói, "Nói thật, nhìn bộ dáng kia của hắn, ta vẫn còn có chút đau lòng.

Tiết Đông Mai nghe nàng nói, trong lòng cũng chua xót," Đương nhiên, dù sao hắn cũng là người cô cẩn thận che chở lâu như vậy. "

Tôn Kim Kim gật đầu, hít một hơi thật sâu, lau khô nước mắt," Ta cũng nói rõ với hắn, bây giờ ta cũng không muốn nghĩ tới chuyện gì cả, cứ theo cha ta làm quen với việc quản lí buôn bán của gia đình. "

" Ừ, như vậy cũng tốt. Còn Tưởng thiếu gia, hắn nói như thế nào? "

Tôn Kim Kim nhìn chén trà trên bàn, vuốt nhẹ một lát mới nói," Hắn nói sẽ chờ ta, dù bao lâu cũng sẽ chờ ta. "

" Vậy.. "Tiết Đông Mai chần chờ một chút, nhìn bề ngoài quyền chủ động nằm trong tay Kim Kim, nhưng ngẫm lại, mọi việc vẫn trong tầm khống chế của hắn." Vậy bây giờ cô muốn làm gì? "

" Không biết, nghĩ thôi cũng thấy phiền. Sau rồi nói, đợi lát nữa ta gặp Linh Hoa, buổi chiều lại đi. "Tôn Kim Kim bình tĩnh nói.

" Lại phải đi sao? Đi Nhữ Châu nữa sao? "

Tôn Kim Kim lắc đầu," Đến Kinh Thành. Cha ta muốn đi thăm Kinh Thành, xem có cơ hội.. gì đó không. Vừa hay ta cũng không có chuyện gì, mẹ cũng muốn ra ngoài giải sầu, nên bọn ta cùng đi. "

Nàng nói xong, dừng lại một chút, nói tiếp," Lần này nếu như thuận lợi, có thể ở đó lâu một chút. Chờ Nhạc Tuấn Trúc đến Kinh Thành tham gia kỳ thi Hương, chúng ta có thể gặp lại rồi~ "

Tiết Đông Mai cũng biết mình không thể nào khuyên nàng, thấy thế cam đoan nói," Được, ta nhất định bảo hắn nỗ lực nhiều hơn, tranh thủ sớm ngày tới Kinh Thành gặp cô. "

Tôn Kim Kim nghe vậy trêu ghẹo nói," Aizz, nghe giọng điệu bây giờ của cô này, xem ra thân phận thiếu phu nhân phủ Thứ Sử, cô thích ứng rất nhanh! "

Nói xong hai người nhìn nhau cười, tâm trạng khác xa với vẻ ưu sầu trước đó rất nhiều.

Xế chiều hôm đó, Tôn Kim Kim rời khỏi thành Vũ Châu.

Tháng sau, Tiết Đông Mai nhận được một lá thư của Tôn Kim Kim đang ở Kinh Thành xa xôi gửi về. Trong thư đề cập Tôn lão gia cảm thấy ở Kinh Thành rất có tiềm năng, muốn khai thác một chút, nên một nhà bọn họ, đã định cư ở Kinh Thành.

Nghe giọng điệu của nàng ở trong thư, có lẽ rất thích sinh hoạt ở Kinh Thành, Tiết Đông Mai liền yên tâm.

Chỉ là nửa năm sau, lúc sắp tới kỳ thi Hương, Tưởng gia truyền ra tin tức, Tưởng Duệ Kỳ nghỉ học ở học viện Thượng Vân, chuẩn bị thành gia lập nghiệp. Vị hôn thê cũng đã định xong rồi, là con gái út của Tư Mã tướng quân tổng đốc Vũ Châu.

Chuyện xảy ra đột ngột, lúc Tiết Đông Mai nghe nói rất khϊếp sợ," Thực sự không nghe nhầm chứ? Đúng là Tưởng Duệ Kỳ muốn thành hôn? Không phải hắn nói sẽ đợi Kim Kim sao? "

Nhạc Tuấn Trúc nói," Không nhầm đâu, hôm nay hắn đã mang đồ ở học viện về hết rồi. Về phần tại sao lại đột nhiên thành thân, ta cũng không rõ. Nghe Úc Nhu nói, hình như hắn và Tư Mã tiểu thư đã âm thầm qua lại. Dù sao thì quyết định rất vội vàng. "



Tiết Đông Mai nhất thời không biết nên nói cái gì.

Ngày Tưởng Duệ Kỳ thành thân, Tôn Kim Kim còn chưa trở về.

Tiết Đông Mai và Trần Phương Ngọc cùng nhau tham gia hôn lễ của bọn họ. Trên đường hồi phủ, Trần Phương Ngọc lỡ miệng nói," Ta thấy hình như là tân nương tử mang thai rồi, nhìn cũng không tới hai tháng. "

Bà nói xong, mới nghĩ nói những chuyện này trước mặt Tiết Đông Mai.. thật không tốt, nên nói qua chuyện khác.

Tiết Đông Mai ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng nhớ chuyện này, buổi tối về nói với Nhạc Tuấn Trúc, trên mặt mới lộ ra," Hắn làm chuyện gì vậy, may là Kim Kim không đồng ý với hắn. "

Lúc sáng Nhạc Tuấn Trúc, và đám người Tưởng Duệ Kỳ ở cùng nhau, nên biết rõ sự tình, có lòng muốn nói thay cho Tưởng Duệ Kỳ một chút, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.

" Loại chuyện này, ai cũng không nói rõ được. Có lẽ bọn họ không có duyên, số phận đã an bài cho bọn họ những điều tốt hơn. "

Lời này của hắn, lúc Tiết Đông Mai cùng hắn tham gia kỳ thi Hương, thấy một công tử nho nhã đứng bên cạnh Tôn Kim Kim, nàng mới tin tưởng.

Trong bảng thông cáo kỳ thi Hương ở Vũ Châu năm nay, Uông phu tử đứng đầu bảng, còn lại là Nhạc Tuấn Trúc và Chử Cao Tinh.

Nhiễm gia vốn lo lắng Nhiễm Linh Hoa đi theo, nhưng thấy Nhạc Tuấn Trúc có Tiết Đông Mai đi cùng, bên cạnh Chử Cao Tinh cũng có Úc Nhu bày mưu tính kế, Nhiễm phu nhân phái người thân cận theo bên, để Nhiễm Linh Hoa cũng tới Kinh Thành thăm thú.

Tôn Kim Kim tự mình tới đón bọn họ.

Nửa năm nay Tôn gia dốc sức làm ăn ở Kinh Thành, bọn họ đã đứng vững ở Kinh Thành, mở quán buôn bán ở Kinh Thành. Tuy nói sơ lượt như vậy, nhưng thấy Tôn Kim Kim gầy ốm mệt mỏi, riêng Tiết Đông Mai bọn họ mới biết trong lòng của nàng rất khổ sở.

Công tử nho nhã đi theo bên cạnh nàng tên là Sư Hằng, có người nói cũng là một sĩ tử sắp tham gia kỳ thi.

Lúc hắn nói chuyện, trên mặt Tôn Kim Kim đều là ghét bỏ ai cũng nhìn ra được," Ngươi phiền phức quá, ngày nào cũng tới tửu lầu nhà ta ăn, ngươi nói xem có thể kiếm tiền, ta cũng không thể đuổi khách đúng không, nên giữ hắn lại. "

Vừa nói vừa đắc ý chớp mắt mấy cái nhìn Tiết Đông Mai," Lúc hắn bảo ta đề cử món ăn, ta đều giới thiệu những món đắt tiền, gần đây tiểu kim khố của ta, tăng lên không ít. Hôm nay các cô về sắp xếp một chút rồi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai đến đây, tỷ tỷ ta đây sẽ mời các cô ra ngoài chơi. Ở Kinh Thành có nhiều chỗ ăn ngon chơi rất vui. "

" Được, vậy phiền Tôn đại chưởng quỹ của chúng ta rồi! "Nhiễm Linh Hoa nhỏ giọng nói.

Tôn Kim Kim liếc nàng một cái," Là vinh hạnh của ta, đến lúc đó còn phải mời "Uông phu nhân" nể mặt đến! "

Giọng nói của nàng hơi lớn, Nhiễm Linh Hoa ngượng ngùng nhìn thoáng qua đám nam nhân đang nói chuyện cách đó không xa, đưa tay vỗ vai Tôn Kim Kim, gắt giọng," Cô nói gì đó."

Mấy vị cô nương nhìn nhau cười, đâu đó trong mắt đều tràn đầy hi vọng hướng tới tương lai.

Ánh mặt trời đang tỏa sáng, thời đại của các nàng, chỉ vừa mới bắt đầu.