Chương 22

Nói là làm.

Chử Cao Tinh cầm sợi dây trói Tiết Đông Mai ném xuống, chẳng hiểu tại sao, hắn đột nhiên nhớ lại trước kia từng xem qua những lời thoại trăng hoa, đầu óc nóng lên bỗng nhiên muốn nói: Đến đây đi bảo bối~

Hắn lập tức mím chặt môi tát vào miệng, dừng lại những lời nói nguy hiểm.

Tiết Đông Mai ngồi xổm ở dưới đất, để hắn tiếp tục cởi trói.

Chờ nàng khôi phục lại trạng thái ban đầu, nhìn những vết bẩn đen trên mặt nàng, Chử Cao Tinh đưa tay lau, lau sạch vết bẩn trên mặt Tiết Đông Mai, "Bẩn quá đi, chờ môt chút. Bây giờ ta lập tức gọi người tới. Cô yên tâm, ta sẽ đang âm thầm cho người theo dõi, tuyệt đối sẽ không để Tạ Gia Bảo làm bậy. Còn có, chờ đến lúc Nhạc Quang Kỳ dẫn người tới cứu cô, cô nhớ khóc thảm một chút nhé, càng thảm càng tốt, ta ở bên cạnh cũng sẽ thêu dệt thêm cho cô."

Trải qua chuyện này, hơn nữa tâm tình khẩn trương, trên mặt của hắn đã mồ hôi ướt đầm. Trước khi hắn nhét vải vào miệng nàng lại, Tiết Đông Mai vội nói, "Chử Cao Tinh, qua chuyện này, ta sẽ tha thứ cho ngươi."

Chử Cao Tinh sửng sốt một chút, mỉm cười, nhét vải vào trong miệng của nàng. Cuối cùng ngồi xổm trước mặt nàng, bỗng nhiên ghét bỏ nói, "Thật xấu."

Khiến nàng liếc mắt trừng hắn, hắn mới khôi phục vẻ đứng đắn, "Được rồi, ta đi trước, cô tự mình cẩn thận một chút. Đừng sợ, ta sẽ mau chóng trở lại."

Thấy nàng gật đầu, lúc này hắn mới cẩn thận tiêu sái bước đi.

Bên ngoài Hà Tinh Hòa còn đang chờ, Chử Cao Tinh bảo hắn để người ở lại bí mật theo dõi gần đó, còn mình thì đi ra phủ tìm Nhạc Quang Kỳ.

Hắn nói vài ba câu giải thích, Hà Tinh Hòa cũng biết dự định của hắn, chỉ cảm giác như mình đang làm một việc đại sự, trong lòng rất kích động. Hắn xoa hai tay hưng phấn đảm bảo, "Biểu ca yên tâm đi, đệ nhất định sẽ coi chừng cẩn thận."

Dù sao hắn cũng rất ghét Tạ Gia Bảo, có cơ hội có thể trừng trị một chút, Hà Tinh Hòa đương nhiên cam tâm tình nguyện.

Chử Cao Tinh vỗ vai hắn, cẩn thận nhắc nhở trước khi rời đi.

* * *

Nhạc Tuấn Trúc đưa người lên núi lục soát một vòng lớn, rốt cục trong khu rừng ở chân núi phát hiện dấu vết khác thường của xe ngựa.

Mọi người theo dấu vết xe ngựa, lần theo dấu vết, một đường dẫn tới cửa sau Hà phủ.

Cửa viện đen đóng kín, không một kẽ hở, dường như ngăn cách trong ngoài tường viện, thành hai thế giới riêng biệt.

Tưởng Duệ Kỳ đứng bên cạnh Nhạc Tuấn Trúc, hơi chần chờ nói, "Tuấn Trúc huynh, làm sao vào được đây?"

Dọc đường bọn họ đi gặp bất cứ nơi nào khả nghi, đều có lý do để dò xét. Thế nhưng đây là Hà phủ, mấy người bọn họ là tiểu bối, thật sự là không có cách nào trực tiếp vào tìm người như vậy được.



Sắc mặt Nhạc Tuấn Trúc vốn đang âm trầm lập tức như bão tố nổi lên, phất tay gọi một nha dịch tới, "Về phủ gọi cha ta tới, để ông ấy nghĩ biện pháp, đi vào Hà phủ."

Sau đó nói với Tưởng Duệ Kỳ, "Kim Kim và Linh Hoa, còn có Úc Nhu, và các tiểu thư của Hà phủ có quan hệ như thế nào?"

Tưởng Duệ Kỳ nói, "Kim Kim có quan hệ rất tốt với các nàng, bình thường rất hay tới lui thăm hỏi, ta lập tức kêu nàng đến."

Nhạc Tuấn Trúc gật đầu bảo hắn rời đi, đi đến chỗ cách ngoài cửa viện không xa, nhìn chằm chằm tường viện, nghiêng tai lắng nghe, trong viện yên ắng trầm tĩnh, hầu như nghe không được bất cứ động tĩnh gì.

Lúc đầu trong lòng hắn hơi buồn phiền, muốn liều lĩnh nhảy vào.

Bầu không khí dần căng thẳng, căng như tên đang giương trên cung, khiến ngay cả hít thở cũng không dám gây ra động tĩnh lớn.

Đúng lúc này, cánh cửa viện bị hơn hai mươi người nhìn chằm chằm nhẹ nhàng mở ra, Chử Cao Tinh từ bên trong đi ra. Hắn không thấy bên ngoài, sau khi lui người ra phía sau đóng cửa lại, mới nhìn thấy người đứng ngoài cửa.

Hắn bị dọa giật mình, lúc thấy vẻ mặt không biểu cảm của Nhạc Tuấn Trúc, Chử Cao Tinh vỗ ngực một cái thấp giọng mắng, "Chết tiệt, Nhạc Tuấn Trúc ngươi con mẹ nó là quỷ à, thế nào một chút động tĩnh cũng không có."

Nhạc Tuấn Trúc nhìn hắn, thần sắc buông lỏng, "Ngươi ở đây vừa đúng lúc, Tiết Đông Mai có thể bị Tạ Gia Bảo bắt đến Hà phủ rồi, ngươi dẫn ta vào xem."

Chử Cao Tinh không chút hoang mang, dựa tường viện vẫn thong dong nói, "Vậy sao, vậy cũng không phải không được. Nhưng thái độ của ngươi đâu phải thái độ của người đi xin giúp đỡ, chẳng khác nào, ngươi bảo ta làm gì ta liền làm cái đó, ta thiếu nợ ngươi sao!"

Nhạc Tuấn Trúc tiến lên vài bước, đứng trước mặt Chử Cao Tinh, lạnh lùng nói, "Ngươi không nợ ta, ngươi nợ Tiết Đông Mai. Hiện tại nàng bị người ta bắt đến Hà phủ sống chết chưa rõ, nếu ngươi không muốn quan tâm, ta đây cũng không thể nói gì hơn. Đây là lựa chọn của ngươi, ta không cách nào cưỡng cầu. Thế nhưng ta nghĩ, nếu Tiết Đông Mai xem ngươi là bạn bè, vậy có nghĩa là nàng rất tin tưởng ngươi, nếu như thế, ta đây cũng có thể tin tưởng ngươi sẽ giúp đỡ nàng."

Chử Cao Tinh nghe vậy, cười khẩy nói, "Thật đúng là lời gì ngươi cũng nói hết rồi nhỉ, ta không ưa nhất chính là dạng người đọc sách ngụy quân tử như các ngươi, lúc nào bên ngoài cũng giả vờ thẳng thắng chính nghĩa, thật ra bên trong luôn vì lợi ích cá nhân, còn dơ bẩn thối tha hơn người khác."

Nói xong hắn đứng thẳng người lại, rồi nói, "Nhưng ai bảo tiểu Mai tử là bạn của ta, lần này ta sẽ giúp nàng ấy, sau này nghìn vạn lần ngươi đừng nhắc mối quan hệ này, lại kéo giao tình gì nữa. Được rồi, ta mới gặp tiểu Mai tử, chúng ta đã thương lượng một kế hạch lớn, quên đi, không nói nhiều lời với ngươi nữa, ta biết bây giờ không cho ngươi gặp mặt nàng chắc ngươi sẽ không hết hy vọng, theo ta vào đi."

Nhạc Tuấn Trúc để bọn nha dịch chờ ở ngoài, một mình mang theo Tác Doanh cùng đi theo Chử Cao Tinh vào trong.

Nhìn Tác Doanh, Chử Cao Tinh nhịn một chút, sợ sẽ cãi nhau với hắn lại làm lỡ thời gian, bèn không nói chuyện nữa.

Ba người trở lại viện của Tạ Gia Bảo, thấy hắn tới, Hà Tinh Hòa núp trong bóng tối chạy ra, "Biểu ca, Tạ Gia Bảo còn chưa trở về, làm sao bây giờ?"

Chử Cao Tinh nói, "Vẫn theo kế hoạch ban đầu mà hành sự, ba chúng ta đi vào trước, ngươi tiếp tục theo dõi, vạn nhất hắn trở về.."

Hà Tinh Hòa cướp lời, "Ta đi ra, lừa hắn đi chỗ khác!"



"Đúng."

Để ngừa vạn nhất, ở đối diện cửa trước, Chử Cao Tinh vẫn để Tác Doanh canh bên ngoài, dẫn theo một mình Nhạc Tuấn Trúc vào phòng, "Tiểu Mai tử, mở mắt to lên mà xem, cô xem ai tới."

Tiết Đông Mai nghi hoặc hắn làm nào nhanh như vậy đã quay lại, trợn mắt liền thấy Nhạc Tuấn Trúc bước nhanh tới. Hắn cởϊ áσ khoác trên người đắp lên người nàng, nửa quỳ trên mặt đất đỡ nàng ngồi xuống, đặt cơ thể nàng dựa trên chân mình, sau đó lại mở đống vải nhét trong miệng nàng ra.

Chử Cao Tinh thấy thế, vội vàng nói, "Ai Nhạc Tuấn Trúc ngươi làm gì! Đây là kế hoạch của ta và Tiểu Mai Tử, ngươi đừng quấy rối có được hay không!"

Nhạc Tuấn Trúc nghe vậy nghi ngờ nhìn về phía Tiết Đông Mai.

Tiết Đông Mai gật đầu, giải thích nói, "Tuấn Trúc huynh muội không sao, chỉ bị thương một chút. Kế hoạch của bọn muội là chờ sau khi bá bá dẫn người tới, thấy bộ dáng muội như vậy, thì sẽ có lý do để bắt Tạ Gia Bảo, muội xem Hà tam gia sẽ nói cái gì!"

Trên mặt nàng dính đất đầy mùi hôi, chỉ lộ đôi mắt đắc ý bởi vì mình nghĩ một ý kiến hay, và hàm răng trắng đều.

"Hồ đồ!" Nhạc Tuấn Trúc trách mắng, hắn cởi day thừng trói hai tay sau lưng nàng ra, sau đó quay đầu ra ngoài hô, "Tác Doanh, xem Kim Kim tới chưa, bảo nàng mang thêm quần áo, đừng để người ta thấy. Còn có, bảo Linh Hoa và Úc Nhu cũng tới, dẫn theo tiểu thư Hà gia đi tới đây, lặng lẽ đưa quần áo vào."

Tác Doanh đáp lại, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Ngay cả Chử Cao Tinh cũng chưa kịp lên tiếng từ chối.

Chử Cao Tinh tức giận đi tới bên cạnh hai người, chất vấn, "Nhạc Tuấn Trúc ngươi có ý gì! Ngươi sợ phiền phức đúng không? Nếu như ngươi sợ phiền phức thì đi nhanh lên, đừng chậm trễ kế hoạch của ta và Tiểu Mai Tử!"

Nhạc Tuấn Trúc liếc mắt nhìn hắn, sắc mặt hắn đen lại, lạnh lùng, "Câm miệng!"

Thanh danh con gái rất quan trọng, tuy nói mọi người đều biết chân tướng, nhưng nếu như Tiết Đông Mai thực sự xuất hiện chật vật trước mặt mọi người như vậy, sau này nàng làm sao sống ở thành Vũ Châu nữa, nhất định sẽ bị bàn ra tán vào.

Cha có thể dẫn người đến bất cứ lúc nào, Tác Doanh thì vẫn chưa về, Nhạc Tuấn Trúc có chút nóng nảy. Hắn lấy cái khăn bên người ra, giúp nàng lau các vết bẩn trên mặt.

Thấy Chử Cao Tinh vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn tranh cãi với hắn, Tiết Đông Mai vội vã xua tay bảo hắn an tâm một chút chớ nóng vội, ngửa đầu mở to mắt, nhìn Nhạc Tuấn Trúc, "Tuấn Trúc huynh, muội nghĩ.."

Nhạc Tuấn Trúc cất cao giọng, ngăn chặn lời của nàng, lạnh lùng nói, "Ta nghĩ bây giờ tốt nhất muội đừng nói chuyện."

Tiết Đông Mai lập tức im miệng, không dám nói gì nữa.

Chỉ có Chử Cao Tinh bên cạnh sốt ruột đi tới đi lui, thấy Tiết Đông Mai dễ dàng thua trận như vậy, tức giận liếc nhìn nàng, muốn khuyên Nhạc Tuấn Trúc thêm lần nữa.

Lúc này bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân, Chử Cao Tinh và Nhạc Tuấn Trúc nhìn nhau, ra hiệu cho hắn đừng hành động hấp tấp, Chử Cao Tinh nhẹ nhàng chạm vào cửa, chọc giấy trên cửa sổ nhìn ra ngoài.