Chương 20

Tiết Đông Mai âm thầm cầm quẻ xâm nhét vào trong tay áo, lắc đầu phủ nhận nói, "Đó là muội giỡn thôi, không nên quá nghiêm túc. Được rồi, sao huynh lại tới đây?"

Nhạc Tuấn Trúc nhìn thoáng qua người bị Tôn Kim Kim quấn quít lấy, "Duệ Kỳ bảo ta tới."

"..."

Tiết Đông Mai lên tiếng trả lời, đang muốn nói cái gì đó, thì nhìn thấy Úc Nhu từ phía sau cây đi ra, "Úc Nhu cũng tới?"

Nhạc Tuấn Trúc "Ừ" một tiếng, "Lúc ra cửa Tương Duệ Kỳ kéo nàng đi cùng, chắc là muốn dẫn nàng đi dạo."

Úc Nhu ở phía trước nhìn thấy các nàng, nói với mọi người, "Mọi người chờ ta một lát nhé, ta đi chào hỏi đã."

Tưởng Duệ Kỳ đang lo bị Tôn Kim Kim dây dưa không biết làm sao, cũng thuận miệng nói, "Ta cũng đi cùng, Úc Nhu muội chờ huynh một chút!"

Úc Nhu và Tôn Kim Kim vẫn luôn không hợp nhau, thấy nàng vẫn nhìn mình chằm chằm, nàng bèn nhìn lại khıêυ khí©h nói, "Được, biểu ca hai chúng ta cùng đi!"

Tôn Kim Kim thấy thế lập tức kéo cánh tay Tưởng Duệ Kỳ, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, lấy trọng lượng cơ thể kéo lại, "Tưởng Duệ Kỳ ngươi đừng đi."

Tưởng Duệ Kỳ nhìn xung quanh, lấy tay hất tay của Tôn Kim Kim, "Cô buông ra!"

Lúc hai người đang lôi kéo nhau, Úc Nhu cũng đi tới, kéo cánh tay còn lại của Tương Duệ Kỳ, "Biểu ca đi thôi!"

"A a a Úc Nhu cô đừng để ta phải đánh cô!" Tôn Kim Kim ngồi xổm dưới đất hét to.

Úc Nhu làm mặt quỷ với nàng, kéo ngày càng mạnh hơn.

Kẹp ở giữa hai người Tưởng Duệ Kỳ vẻ mặt bất lực trái phải không thoát ra được, chỉ có thể hướng lên trời hét lớn, "Nhạc Tuấn Trúc nếu ngươi không giúp ta, ta giận lên thì sẽ nói hết mọi chuyện đó!"

Nếu không phải hắn muốn làm cho tiểu thanh mai của hắn vui vẻ, thì đâu có sắp xếp mình gặp mặt Tôn Kim Kim, còn tự tung tin hắn đi dạo, để Tôn Kim Kim dẫn tiểu thanh mai của hắn ra ngoài giải sầu, thì mình đã không rơi vào tình cảnh này! Bây giờ ngược lại, mình ở đây chịu khổ, hắn và tiểu thanh mai thì trò chuyện vui vẻ.

Nói là đã tính toán cẩn thận từng bước, không thể nào có sai lầm gì, vậy sao một chuyện mình bị kéo làm hai không tính ra! Hai người này mỗi lần gặp nhau, không lần nào bớt cấu xé cả. Không, hắn nhất định đã nghĩ tới, nhưng không để an nguy của mình ở trong lòng!

Trọng sắc khinh bạn, thiên hạ nào có đạo lý như vậy, không phải nói là huynh đệ tốt sao!

Nhạc Tuấn Trúc nghe vậy lập tức đi tới, đứng ở trước mặt hắn có chút khó xử, "Ngươi muốn ta làm như thế nào? Ta phải kéo ai?"

Kéo Tôn Kim Kim ra, thì sợ Tưởng Duệ Kỳ ghen tức. Kéo Úc Nhu ra, lại sợ Tiết Đông Mai không vui.

Do dự hai lần, Tưởng Duệ Kỳ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ cắn răng nghiến lợi nói, "Tức chết ta, nếu tay ta bị trật khớp, ba người các ngươi ai cũng đừng hòng thoát khỏi liên quan!"

Nhìn hắn mắt đã cả đỏ lên, Tôn Kim Kim cũng đau lòng, nhưng nàng không muốn mất mặt với Úc Nhu, ngửa đầu quát, "Ngươi bảo nàng ta buông trước đi!"

Úc Nhu lắc đầu, "Dựa vào cái gì, ta sẽ không buông đâu!"

"A! Xú nha đầu này, đừng chọc ta!"

"Chọc đó thì sao!"

Tưởng Duệ Kỳ không kiên trì nổi nữa, nhìn hai người ngươi nhìn ta ta trừng ngươi, không có ý định buông tay, hắn cố gắng dùng sức phẩy tay, muốn hất tay hai người ra. Cả hai người lảo đảo, Úc Nhu rốt cuộc chịu không được, chậm rãi buông hắn ra.

Tôn Kim Kim bị bất ngờ, thoáng cái ngã ngồi trên mặt đất, mông như vỡ ra thành tám mảnh! Nhưng Tưởng Duệ Kỳ cũng theo lực đạo của nàng, đè lên người Tôn Kim Kim.

May là hắn phản ứng nhanh, hai tay chống lên, mới không nằm trên người của nàng.

Nhìn mặt của hắn cách mình trong gang tấc, rồi lập tức xa ra, Tôn Kim Kim vừa thẹn vừa giận, nàng tuy rằng làm việc rất ngay thẳng, nhưng vẫn là con gái da mặt mỏng, nhanh chóng ngồi bật dậy, "Úc Nhu cô bà già thối! Ta liều mạng với cô!"

Úc Nhu le lưỡi trêu nàng, chạy lên bậc thang ở đại điện.

Tôn Kim Kim nhấc chân đuổi theo, nhưng trong nháy mắt đã bị Nhiễm Linh Hoa chạy tới kéo lại, thân thể nàng yếu đuối, Tôn Kim Kim không dám dùng sức, đỏ mặt nói, "Linh Hoa cô buông ra! Hôm nay ta không thể không giáo huấn nàng ta một trận!"

Nhiễm Linh Hoa liền siết chặt tay nàng, cúi người thấp giọng nói bên tai nàng, "Tỏ ra yếu đuối phải tỏ ra yếu đuối! Tưởng Duệ Kỳ thích người dịu dàng."

Lời nói này giống như sét đánh, thành công ngăn cản Tôn Kim Kim đang tức giận.



Nàng dừng lại, nhăn nhó vυ"t lại tóc, nhỏ giọng kìm chế nói, "Thật đáng ghét!"

Nhẹ nhàng giẫm chân, đến tới chỗ hắn.

Tưởng Duệ Kỳ đang xoa tay: "..."

Gặp quỷ rồi!

"Linh Hoa, cô trở thành đạo sĩ khi nào thế?" Tưởng Duệ Kỳ ngơ ngác nhìn Nhiễm Linh Hoa hỏi.

Tôn Kim Kim nhìn hắn, mặt cũng sững sờ nhìn Nhiễm Linh Hoa, "Đạo sĩ gì?"

"Không phải nàng thả tên tiểu quỷ ở trên người cô sao."

Tôn Kim Kim: "..."

Ta cũng muốn giữ hình tượng tốt đẹp lắm, nhưng người ta đâu có cho!

Đã vậy, thì đừng trách ta!

Nàng vuốt mặt bình tĩnh lại, khôi phục dáng vẻ như ban đầu, không biết từ đâu trên người lấy ra quẻ xâm kia, đưa tới trước mặt của Tưởng Duệ Kỳ như hiến bảo vật, "Tưởng Duệ Kỳ, cho ngươi xem quẻ xâm của ta. Lúc cầu xin ta đều nghĩ tới ngươi, ngươi xem một chút trên đó viết cái gì."

Tưởng Duệ Kỳ quay đầu không muốn xem.

Tôn Kim Kim cũng không nản lòng, cười hì hì nói, "Trên que xăm này viết, khả phu dã, người ta nghĩ chính là ngươi, vậy có phải nói ngươi là "chồng" ta đúng không?"

Tưởng Duệ Kỳ khẽ cười một tiếng, không nói một lời đi về phía trước.

Tôn Kim Kim cười đi theo, "Tưởng Duệ Kỳ, ngươi cũng đi cầu thử đi. Nhớ kỹ lúc cầu xin phải nghĩ tới ta đó, nhất định cũng sẽ cầu được một "Khả thê dã", hì hì, hai chúng ta đúng là một cặp trời sinh."

Suốt đoạn đường nàng không ngừng lảm nhảm, Tưởng Duệ Kỳ cũng mặc kệ nàng, hình ảnh hai người từ từ biến mất.

Nhiễm Linh Hoa nhìn bọn họ đi xa, nói với Tiết Đông Mai, "Đoàn Đoàn, ta qua bên kia nghỉ ngơi một chút, lúc nào đi thì lại gọi ta."

Bên cạnh nàng còn có gia đinh và nha hoàn, Tiết Đông Mai cũng không lo lắng gì, thấy thế gật đầu, "Cô đừng đi xa quá."

"Ừ."

Nhất thời, xung quanh chỉ còn lại có hai người, Nhạc Tuấn Trúc nhìn nàng, "Đoàn Đoàn, muội theo ta đi vào trong điện thờ dâng nén hương đi."

Tiết Đông Mai vẫn siết chặt quẻ xâm trong tay, không chút nghĩ ngợi trả lời, "Được."

Lúc hai người lên bậc thang, vào chính điện, thấy Úc Nhu đang dựa vào lan can. Trong tay nàng nắm một quẻ xâm, đang cau mày bỉu môi nhìn chằm chằm nó, nghĩ ngợi mãi.

Thấy bọn họ, Úc Nhu phất tay một cái, "Tuấn Trúc huynh, đang giải xâm của chủ trì, huynh xem giúp muội cái này một chút."

Nhạc Tuấn Trúc nhận quẻ xâm trong tay nàng, nói, "Thập mẫu chi gian hề, tang già nhàn nhàn hề."

"Đúng vậy, muội xem mãi vẫn không hiểu, bảo muội đi trồng mười mẫu ruộng dâu sao?" Úc Nhu nói đùa.

Tài hoa của Úc Nhu đúng là thiên bẩm, hơn nữa ánh mắt rất sắc bén, suy nghĩ trong sáng, bất kể là việc bên ngoài hay chính sự ở triều đình, nàng đều có chính kiến, ở học viện cũng được phu tử và viện trưởng khen ngợi, chí hướng của nàng không ở ruộng dâu, thậm chí, không ở thành Vũ Châu.

Nhạc Tuấn Trúc xem kỹ quẻ xâm, "Vậy cũng không phải."

Nhìn hai người nói giải quyết vấn đề, Tiết Đông Mai lui về phía sau nửa bước, nhân lúc bọn họ không chú ý, lặng lẽ xoay người rời đi.

Nàng vừa mới xoay người, Nhạc Tuấn Trúc liền phát hiện, "Đoàn Đoàn?"

Tiết Đông Mai quay đầu lại, nhìn bọn họ, vị trí hai người đứng là thềm đá trơn bóng trước cửa đại điện, phía sau ánh sáng chiếu tới những ngọn cây, nhũng dải lụa đỏ nguyện ước rất bắt mắt, từng cái theo gió đong đưa, tạo thêm chút mờ ám trong bầu không khí giữa bọn họ.

Tình cảnh này, vật này người này, thực sự là xứng đôi.

Tiết Đông Mai nuốt cảm giá khó chịu trong lòng xuống, mỉm cười nói, "Muội đi nhìn xung quanh một chút."



Nhạc Tuấn Trúc gật đầu, "Đừng đi xa quá, đợi chút ta sẽ tìm muội."

"Ừ." Nàng lên tiếng trả lời, xoay người đi về phía trước.

Nhìn bóng lưng nàng, Úc Nhu cười xấu xa nói, "Này Tuấn Trúc huynh, tiểu thanh mai này của huynh hình như tâm trạng không tốt lắm! Thế nào, cãi nhau sao?"

Từ lúc hai người gặp mặt, Nhạc Tuấn Trúc đã nhận ra. Trước hắn còn nghĩ rằng bởi vì chuyện của Chử Cao Tinh, nàng chưa bĩnh tĩnh được. Thế nhưng suy nghĩ lại, cuối cùng là mình sai ở đâu.

"Nói bậy bạ gì đó," Nhạc Tuấn Trúc trả lại quẻ xâm cho Úc Nhu, "Ta đi xem sao."

Hắn ba bước thành hai bước chạy theo hướng Tiết Đông Mai vừa đi, nhưng không nhìn thấy bóng người.

Tiết Đông Mai đi tới đại điện, nhưng không đi vào. Nàng đi vòng qua đại điện, đi tới thiền điện. Bốn bề vắng lặng, nàng lấy quẻ xâm ra.

Phượng hoàng vu phi, hòa minh thương thương.

Mặc dù nàng không hiểu nhiều lắm, cũng biết ý nghĩa của những lời này.

Thế nhưng lúc nàng xin quẻ này, trong lòng đang nghĩ tới Tuấn Trúc huynh.

Tuấn Trúc huynh và nàng, nàng và Tuấn Trúc huynh.

Phượng hoàng vu phi.

Hòa minh thương thương.

Tiết Đông Mai thở ra, theo bậc thang đi vào sau đại điện. Đến hậu viện, bên ngoài tường viện là một rừng cây. Gió mát từ rừng cây thổi tới, lướt qua mặt của nàng, nên hơi lạnh.

Nàng đưa tay xoa mặt, muốn ném quẻ xâm dọc theo tường viện.

Nhưng cánh tay giơ lên, bàn tay cũng vươn ra, ngón tay lại không buông ra.

Nàng luyến tiếc cứ như vậy vứt bỏ.

Tiếng gió thổi vù vang lên lần nữa, nhẹ nhàng lan tỏa quanh nàng.

Trong tiếng gió, âm thanh xào xạc truyền đến, Tiết Đông Mai lập tức quay đầu lại nhìn, thì thấy một cây gỗ từ trên trời giáng xuống, đánh vào sau cổ của nàng. Trước mắt nàng nhất thời một màn tối đen, nàng rơi vào hôn mê.

Nhạc Tuấn Trúc đi tim xung quanh đại điện hai lần, cũng không tìm được nàng. Trong lòng hắn bỗng nhiên thấp thỏm, ngay cả đang ở nơi vắng vẻ nghỉ ngơi Nhiễm Linh Hoa cũng chú ý tới, "Nhạc công tử, làm sao vậy?"

Nhạc Tuấn Trúc nói, "Không thấy Đoàn Đoàn."

Bầu trời âm u, nhìn xung quanh đều là bóng tối, khiến lòng người, cũng bắt đầu bất an.

Tôn Kim Kim dẫn đầu chạy tới, "Xảy ra chuyện gì, không phải vừa rồi ngươi ở cùng nàng sao, sao lại không thấy đâu, trong miếu đều đã tìm rồi sao?"

Miếu Nguyệt lão nói nhỏ cũng không nhỏ, đặc biệt ở mấy chỗ góc có rất nhiều cửa.

Trong điện tiểu chủ trì cũng đã ra ngoài tiễn khách, trong viện hầu như chỉ còn sót lại mấy người bọn họ. Bốn phía trống không, gió đêm thổi tới vạt áo của họ, có một loại dự cảm xấu, đột nhiên nảy lên trong lòng bọn họ.

May mắn Nhạc Tuấn Trúc coi như trấn định, "Trước tiên nhìn lại bốn phía, tìm một chút."

Mọi người chia ra, Nhạc Tuấn Trúc ép mình không được gấp, nhớ lại hướng lúc Tiết Đông Mai biến mất, cẩn thận tìm kiếm.

Hai bên thiền điện cũng có chút hoang vu, bình thường hiếm có người qua lại. Hắn lần theo vết chân trên đất, rất nhanh đi tới đại điện, chỗ tường viện cửa sau miếu Nguyệt Lão. Đáng tiếc đến nơi này, vết chân trên mặt đất bỗng nhiên hỗn loạn cả lên, hoàn không nhìn ra vết tích gì.

Nhạc Tuấn Trúc tìm kiếm kỹ xung quanh, chợt nhìn thấy dưới bãi cỏ ở chân tường, có một quẻ xâm nhỏ dài.

Nhớ tới lúc Tiết Đông Mai ở trước điện, hắn nói đến quẻ xâm thì trên mặt nàng rất kỳ lạ, Nhạc Tuấn Trúc cúi người, nhặt quẻ xâm lên.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thẻ xăm từ internet.