Chương 9

Trong lòng Thời Âm lúc này rất rối rắm .

Tối hôm qua đến cùng cô đã làm gì ? Vì sao vừa mở mắt ra đã nằm trong ngực Chu Thừa Uyên, tay còn ôm eo người ta ? ? ?

Ôm thì ôm đi, dù sao cũng được ngăn cách bởi lớp áo choàng tắm , nhưng là từ lúc nào dây thắt lưng áo choàng tắm của người ta đã bị mở ra ! ?

Thời Âm vừa mở mắt ra liền bắt gặp ánh mắt đầy ý cười của Chu Thừa Uyên , sau đó mới phát hiện tay của mình đang trực tiếp đặt trên cơ bụng của hắn.

Ân? ? ?

Thời Âm không tin sờ sờ, lúc sau vẫn không thể tin được, cúi đầu nhìn sang...

Nga, cơ xương sườn .

Thảo nào cô có cảm giác có cái gì đó không đúng .

Hô...

Thời Âm ở trong lòng âm thầm thở dài một hơi .

Cô đã nói rồi , một người bệnh tình sắp nguy kịch đến nơi , làm sao có thể có cơ bụng.

Ngay tại thời điểm Thời Âm oán thầm , Chu Thừa Uyên nhếch miệng, tiếng nói có chút khàn khàn như vừa tỉnh ngủ không bao lâu , thấp giọng nói: "Âm Âm còn muốn sờ bao lâu?"

Thời Âm chợt ý thức được tay của mình còn đang đặt trên người hắn , bỗng chốc liền đỏ mặt, lập tức muốn giơ tay lên đặt ra sau lưng .

Nhưng mà, cổ tay cô đã bị Chu Thừa Uyên nắm lấy .

Người đàn ông nắm lấy tay cô , để cho tiểu móng vuốt của cô chạm vào thân thể mình một lần nữa , Thời Âm khϊếp sợ mở to hai mắt, đầy kinh ngạc nhìn hắn, Chu Thừa Uyên cười đặc biệt ôn nhu, lời nói mang theo vài phần tinh tế cùng quyến rũ , đặc biệt câu người : "Sờ nữa sờ nữa đi ."

Thời Âm: "..."

Vì sao anh có thể thản nhiên nói ra những lời không biết xấu hổ như thế ?

Cô không ngừng giãy dụa, cố gắng để hắn buông tay mình ra , nhưng mà Thời Âm không nghĩ tới, sức lực của người đàn ông này cư nhiên lại mạnh như vậy khiến cô không thể tránh thoát được .

Điều này làm cho cô có chút ngoài ý muốn , cô còn tưởng hắn chỉ có chút sức lực, hiện tại xem ra, người đàn ông này về phương diện sức mạnh , vẫn là trời sinh có ưu thế .

Đầu ngón tay của cô không thể không chạm vào thân thể hắn, xẹt qua mọi nơi trên làn da hắn .

Thời Âm khẽ cau mày, giả vờ như cổ tay đang bị đau bởi vì hắn nắm quá chặt , hô nhỏ một tiếng: "A!"

Lập tức oán trách nói: "Anh làm đau em."

Chu Thừa Uyên dường như rất cao hứng , trong ánh mắt hiện lên sự khát máu của dã thú , hắn tham lam nhìn cô, tiếp tục lôi kéo tay cô sờ soạng xuống dưới.

Thời Âm trong lòng cả kinh, cô theo bản năng muốn thoát khỏi xiềng xích của hắn, nhưng ngón tay cô vẫn chạm vào làn da hắn.

"Âm Âm phải nhớ kỹ xúc cảm này ." Hắn khẽ cười thanh âm khàn khàn nói.

Thời Âm nhướng này , làm ra dáng vẻ bị hắn nắm đau , làm nũng nói với hắn: "Tiểu thúc thúc, anh trước... Trước tiên nới lỏng ra một chút đi , thật sự rất đau."

"Âm Âm nhớ kỹ chưa ? Nhớ kỹ rồi thì tiểu thúc thúc sẽ thả tay ra ." Hắn bắt buộc từng ngón tay cô chạm qua từng tấc từng tấc cơ bụng của hắn .

Thời Âm bị hắn ép buộc , mặt đỏ bừng, nhanh chóng nói: "Nhớ kỹ, em nhớ kỹ rồi."

Nhớ kỹ cái rắm!

Chu Thừa Uyên nhướng mày , cũng không có thả tay cô ra , chỉ tiếp tục nói: "Âm Âm phải nhớ thật kỹ , về sau, sẽ không có nữa."

Gò má Thời Âm đỏ ửng, cô cho rằng ý của hắn là sau khi hắn chết , ngay cả cơ xương sườn của hắn cũng không sờ được nữa , vì thế giả vờ nhu thuận gật đầu: "Vâng ."

"Kia..." Chu Thừa Uyên lại gần, ở bên vành tai đỏ bừng của cô , nhỏ giọng dụ dỗ nói: "Vì để cho Âm Âm nhớ được rõ hơn, sau này mỗi lần chúng ta ngủ chung đều cho Âm Âm sờ sờ."

Mặt Thời Âm lập tức đỏ bừng .

Con mẹ nó ai muốn sờ cơ xương sườn của anh mỗi ngày cơ chứ !

Lão nương muốn sờ cũng phải sờ cơ bụng ba thước khiến người ta thèm thuồng chảy nước miếng đấy !

Cô chỉ có thể làm bộ thẹn thùng, kéo chăn lên , che kín đầu, giả bộ rất xấu hổ nói : "Tiểu thúc thúc!"

Ô ô ô, mỗi ngày đều phải sử dụng chiêu thức diễn trò này , cô rất mệt qwq

Chu Thừa Uyên vô cùng sung sướиɠ cười nhẹ một tiếng , biết cô bị hắn trêu chọc đến xấu hổ , hắn cũng không tiếp tục quá phận, chỉ là cách lớp chăn bông ôm lấy Thời Âm hôn một cái, nói với cô: "Đứng dậy đi rửa mặt nào , một lát phải đi xuống ăn cơm cùng với cha ."

Chu Thừa Uyên xuống giường, tùy tiện buộc lại dây thắt lưng của áo choàng tắm , lúc hắn chậm rãi bước tới phòng tắm , đầu nhỏ của Thời Âm ở trong chăn cũng chui ra ngoài , cô nằm trên giường nhìn bóng lưng của Chu Thừa Uyên , trong lòng dâng lên một nỗi băn khoăn .

Cô bây giờ hình như ... cũng có chút tin tưởng tối hôm qua bản thân được hắn ôm trở vào phòng , dù sao cô đã tận mắt nhìn thấy hắn có thể tự mình chậm rãi bước đi, xác định chân cẳng của hắn hẳn là không có vấn đề gì .

Bất quá bây giờ cẩn thận suy ngẫm lại, ngay từ đầu tiểu thuyết đã nói Chu Thừa Uyên là bị bệnh, chứ không phải tàn tật không thể đi lại được .

Ai, trong đầu cô gần đây đều là bỏ nhà trốn đi.

Chỉ là... Thời Âm nhíu nhíu mày, hắn có thể tự mình đi mà không cần dựa vào người khác , vậy mấy ngày hôm trước hắn để cho cô dìu hắn đi chính là cố ý giả bộ để chiếm tiện nghi của cô?

Khẳng định là cố ý giả vờ !

Cái này cũng thật là phúc hắc à nha !

Người đàn ông này rốt cuộc là cái dạng người gì a? Cô tại sao lại không thể nhìn thấu hắn?

Trong lòng Thời Âm mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng , nhưng lại không thể nói rõ cái loại cảm giác khác thường này đến từ đâu.

Chu Thừa Uyên sau khi rửa mặt xong, đứng ở phòng chứa quần áo kêu Thời Âm, Thời Âm vuốt vuốt mái tóc , cô bước vào với mái tóc dài rối tung , thấy Chu Thừa Uyên cầm một cái cà vạt trong tay , hắn vươn tay ra , đưa cà vạt cho cô , "Âm Âm giúp anh một chút."

Thời Âm thật vô tội chớp mắt, có chút ngượng ngùng nói: "Nhưng là... Tiểu thúc thúc, em không biết làm ."

Chu Thừa Uyên híp mắt, "Không biết ?"

Thời Âm gật gật đầu, trông rất nghiêm túc.

Thực ra là cô biết cách thắt cà vạt , nhưng nguyên chủ trong quyển sách này lại không biết, bởi vì mặt sau có một tình tiết là nữ chính vụиɠ ŧяộʍ đi học cách thắt cà vạt , muốn tự mình đeo cà vạt cho nam chính .

Vì cô hiện tại đang mang thân phận của nguyên chủ , chuyện đó tốt nhất vẫn là không nên để bại lộ, dù sao cẩn thận một chút cũng không phải chuyện xấu.

Chu Thừa Uyên thấy cô gật đầu , ánh mắt liền trầm xuống, hắn lập tức áp chế cảm xúc sắp dâng trào , rất nhanh khôi phục lại bình thường.

Hắn nâng khóe miệng lên , lại hỏi một lần nữa: "Không biết sao?"

Thời Âm không biết tại sao, tim cô đột nhiên lại nhảy lên , cô nhìn thẳng về phía trước , nhìn về phía con ngươi màu nâu nhạt của hắn , cô luôn cảm thấy trong ánh mắt của hắn có một xúc cảm kỳ lạ mà cô không thể diễn tả được .

Sau đó hắn kéo tay cô qua , "Không sao cả " hắn ôn nhu thấp giọng nói: "Âm Âm không làm được , thì anh có thể dạy cho em ."

Thời Âm: "..."

Cô có thể làm gì bây giờ! Đành phải giả bộ chính mình thật sự không biết làm , giống như một tiểu bạch thỏ ngu ngốc !

Vậy nên, Chu Thừa Uyên tự tay dạy cho Thời Âm một lần, khi hắn nhờ Thời Âm giúp hắn kéo cà vạt , Thời Âm giả bộ mình không khống chế được độ mạnh yếu, dùng cà vạt siết cổ của Chu Thừa Uyên ...

Ngay sau đó , cô lại ra vẻ luống cuống tay chân kéo kéo lại cà vạt cho hắn , trịnh trọng nói với hắn một tiếng thật xin lỗi.

Dáng vẻ hoảng loạn kia thật sự không hề giống giả vờ .

Chu Thừa Uyên cũng không hề khó chịu , chỉ là rũ mắt nhìn dáng vẻ ngu ngốc của cô, cong môi cười một tiếng , hỏi: "Mưu sát chồng?"

Thời Âm ủy khuất nói, "Em đã nói là em không thể làm được rồi mà !"

Nghịch ngợm.

Âm Âm rất không ngoan .

Chu Thừa Uyên nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cô "Không sao cả, luyện tập vài lần sẽ làm được ."

Sau đó lúc sắp ra khỏi phòng, Chu Thừa Uyên kêu Trần Mạnh đẩy xe lăn đến , hắn ngồi lên trên , khi Thời Âm đẩy hắn đi ra ngoài cùng với Chu Cẩm Phong dùng bữa sáng , cô có chút không hiểu hỏi hắn: "Anh rõ ràng có thể đi a, vì sao còn muốn ngồi xe lăn?"

Chu Thừa Uyên bình tĩnh nói: " Trong TV và tiểu thuyết mà em xem , có bao nhiêu người sắp chết mà không ngồi xe lăn ?"

Nga... Thời Âm chợt hiểu ra .

Cô hiện tại không ở trong hiện thực, mà là ở trong thế giới của một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết.

Một lúc sau , Thời Âm không mấy vui vẻ nói: "Phi phi phi!"

"Tiểu thúc thúc đừng luôn miệng nói là anh sắp chết được hay không , nhiều điềm xấu!" Cô hơi giận nói, "Lại nói thêm lần nữa , em sẽ mặc kệ anh !"

Chu Thừa Uyên cong môi, "Được rồi, anh không nói nữa. ."

"Anh muốn sống đến một trăm tuổi, vĩnh viễn ở cạnh Âm Âm."

Thời Âm cười tươi như hoa.

"Ai." Cô ở trong lòng thở dài, rõ ràng là là đang sống một cuộc sống khác với thế giới hiện thực , mà mỗi ngày đều phải dồn hết toàn lực để diễn trò, đối với cô cũng là thật không dễ dàng .

A, cô cũng thật là quá khốn khổ !

Buổi chiều ngày hôm đó , lúc Thời Âm cùng Chu Thừa Uyên từ trên ban công lầu hai trở về phòng thì gặp Chu Tư Dương mới từ trong phòng hắn bước ra , nhìn bộ dáng buồn ngủ kia của hắn hình như là vừa mới tỉnh dậy, sau khi thấy Chu Thừa Uyên hắn cũng rất tự nhiên gọi Chu Thừa Uyên một tiếng: "Chú "

Chu Thừa Uyên "Ừ" một tiếng , Chu Tư Dương đang muốn đi qua, lại bị Chu Thừa Uyên gọi lại, hắn xoay người, chỉ nghe Chu Thừa Uyên ngữ khí cường ngạnh không cho người ta có cơ hội phản bác , nói: "Không thấy thím của con đang ở đây sao ?"

Ý của những lời này không thể rõ ràng hơn được nữa .

Đây là để tâm đến việc hắn không có chào hỏi Thời Âm , cho là hắn không lễ phép .

Chu Tư Dương giương mắt nhìn Thời Âm đứng phía sau xe lăn , trên khuôn mặt tươi cười của cô gái lộ rõ sự dương dương tự đắc , rất có một loại khí thế "Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng".

Nhưng lại nói ra những lời vô cùng mềm nhẹ rộng lượng, thậm chí còn mang theo vài điểm ủy khuất: "Tiểu thúc thúc, không sao cả , nếu mà cháu trai không muốn gọi thì thôi vậy ."

Chu Tư Dương trừng mắt nhìn cô một cái.

Thời Âm cô cũng thật lợi hại , khi nào thì học được cái trò này ?

Rất đáng đánh đòn !

Hắn từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất nghe lời Chu Thừa Uyên .

Chu Tư Dương âm thầm nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng mang theo một tia giễu cợt, gằn từng chữ nói với Thời Âm : "Thật có lỗi, vừa mới tỉnh ngủ, không phản ứng kịp, thím cũng đừng quá để tâm ."

Thời Âm cười hì hì , "Không có việc gì không có việc gì, cháu về sau chú ý là tốt rồi !"

Chú ý cái quỷ ! Cô cũng thật biết đóng kịch mà !

Buổi tối xuống lầu cùng với mọi người trong nhà ăn cơm , Thời Âm vẫn như thường lệ chăm sóc Chu Thừa Uyên, đút cho hắn ăn cơm, miệng còn luôn hỏi hắn: "Tiểu thúc thúc, anh muốn ăn cái này không ?"

"Tiểu thúc thúc, muốn ăn trứng hay không?"

"Tiểu thúc thúc..."

Chu Cẩm Phong nghe Thời Âm nói một tràn "Tiểu thúc thúc", liền nửa trêu chọc nói với Thời Âm: "Âm Âm, đã kết hôn rồi , mà còn gọi tiểu thúc thúc sao?"

Thời Âm sửng sốt , còn kịp nói chuyện, Chu Thừa Uyên đã bình tĩnh mở miệng nói: "Cha, đây là tình thú ."

Chu Cẩm Phong: "..." Ông cười vô cùng vui vẻ : "Được được được, vợ chồng hai đứa muốn gọi sao cũng đều được."

Thời Âm: "..." Tình thú bà cố nội nhà anh !

Mà ở bên kia Chu Tư Dương vẫn luôn cúi đầu yên lặng ăn cơm , bỗng nhiên bị sặc canh , dừng không được ho khan không ngừng .

www.tangthuvien.vn

_________

Mk xin chuyển ver về tiểu thúc thúc nha , mk chỉ dùng tiểu thúc thúc một mình thời âm cho nó dễ thương thôi nha . Sorry vì màn đổi xưng hô cực gắt của mình hhhh