Chương 8

Edit : Kim Thoa

Sự thật đã chứng minh, có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm.

Cho đến khi Thời Âm cầm cuốn sổ đỏ nhỏ xinh nóng hổi trong tay , cô vẫn còn ngỡ ngàng .

Cái này... Xong rồi sao ?

Cô mở giấy hôn thú ra, nhìn ảnh chụp bên trong, có chút cảm giác giống như đang nằm mơ .

Từ giờ trở đi, Thời Âm cô chính là phụ nữ đã có chồng .

Chuyện mà lúc trước chưa bao giờ dám nghĩ tới, giờ cư nhiên lại hiện thực hoá trong quyển tiểu thuyết cẩu huyết này.

Thời Âm ngồi ở bên giường, thoạt nhìn có chút ngốc, Chu Thừa Uyên đẩy xe lăn đi tới, nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô , hỏi: "Làm sao vậy?"

Thời Âm buột miệng nói : "Đây là lần đầu tiên em kết hôn."

Chu Thừa Uyên híp mắt, "Cái gì ? Em còn muốn lần thứ hai lần thứ ba?"

Hắn tuy nói rất nhẹ nhàng , nhưng Thời Âm lại nghe thành một lời đe doạ"Nếu em dám nói muốn anh sẽ trực tiếp đánh gãy chân em" .

Thời Âm lập tức mỉm cười, vô cùng biết điều lắc đầu: "Làm sao có thể!Em đời này chỉ kết hôn một lần này thôi! Sinh ra là người của anh, chết cũng muốn làm người của anh !"

Chu Thừa Uyên nghe thấy lời rắm cầu vòng của cô , thỏa mãn nhíu mày.

*Rắm cầu vòng :" dù có thả rắm cũng giống như cầu vòng . Ý ở đây là cho dù cô nói dối thì những lời này cũng làm cho Thừa Uyên thoả mãn

"Vậy, nếu anh chết , em sẽ không tái hôn ?" Chu Thừa Uyên hỏi Thời Âm.

"Đương nhiên sẽ không a." Thời Âm nghĩ thầm, tôi bởi vì không muốn để cho mình cả đời này bị hôn nhân đáng chết trói buộc cho nên mới gả cho anh đấy .

Một giây sau, Thời Âm phản ứng không tính là chậm cũng nhanh chóng thay đổi sắc mặt, cô ra vẻ tức giận "Hừ" một tiếng , trừng lớn mắt nhìn Chu Thừa Uyên, giả bộ buồn bực nói: "Không cho nói bừa! Anh Thừa Uyên của em sẽ sống đến trăm tuổi!"

Chu Thừa Uyên nhếch khóe miệng lên , nắm lấy tay Thời Âm, vô cùng ôn nhu nói: "Âm Âm muốn anh sống đến trăm tuổi ?"

"Tất nhiên rồi !" Thời Âm theo lẽ thường nghiêm túc nói: "Em muốn ở bên anh đến cuối đời , không cho phép anh rời khỏi em trước."

Sau đó Thời Âm liền bắt đầu phát huy tính nết nghịch ngợm của cô gái nhỏ, lôi kéo tay hắn đung đưa , khăng khăng muốn hắn hứa với cô , nói bản thân sẽ không bỏ lại cô rời đi trước .

Đáy mắt Chu Thừa Uyên dần hiện ra một tia sung sướиɠ, hắn sủng nịnh nói với Thời Âm: "Được , anh hứa với Âm Âm, sẽ không bỏ lại em rời đi trước."

Thời Âm mỉm cười , ở trong lòng lại châm chọc: "Quả nhiên đàn ông đều là đại móng heo , tòan bộ lời thề lời hứa đều là miệng bô bô, nói anh hứa anh hứa, căn bản không cân nhắc đến cuối cùng bản thân có năng lực làm được hay không ?."

Anh như thế này , làm sao có thể ở bên tôi đến suốt đời, một năm cũng không qua nổi nữa là !

Dựa theo tuyến thời gian trong tiểu thuyết gốc , chỉ còn ba tháng nữa, tang lễ của Chu Thừa Uyên sẽ được tổ chức .

Buổi chiều ngày kết hôn , Thời Âm cùng Chu Thừa Uyên cũng không có làm chuyện gì , lúc đầu Thời Âm định mang vali ra sắp xếp lại quần áo của mình một chút , kết quả Chu Thừa Uyên lại gọi một nữ giúp việc đến , Thời Âm chỉ có thể để cô ấy giúp mình đem vali quần áo sắp xếp vào phòng giữ đồ .

Thời Âm không có việc gì làm, cũng chỉ có thể ở cùng với Chu Thừa Uyên.

Chu Thừa Uyên nhờ Thời Âm đẩy hắn đến thư phòng , Thời Âm ngoan ngoãn nhận mệnh, đẩy Chu Thừa Uyên ngồi trên xe lăn vào thư phòng .

Từng căn phòng ở Chu gia thiết kế theo kiểu tài đại khí thô, bên ngoài nhìn có chút phục cổ, nhưng mà bên trong lại vô cùng xa hoa, hơn nữa trong một căn phòng lớn như thế này không chỉ có phòng ngủ, mà còn có thư phòng, phòng chứa quần áo, phòng khách, thậm chí ngay cả phòng tập thể dụ cũng có, tất cả các trang thiết bị bên trong phòng đều đầy đủ hết, mỗi phòng đều có cửa .

*Tài đại khí thô : tiền nhiều như nước , ý nói mỗi căn phòng đêù rất sang trọng , xa hoa , rất nhiều tiên mới có thể xây được .

Ví dụ như bây giờ , Chu Thừa Uyên muốn đi thư phòng.

Thời Âm kéo cánh cửa bên trái phòng ngủ ra , liền nhìn thấy thư phòng bên kia, có đủ loại sách khác nhau được xếp ngay ngắn trên kệ sách , còn có rất nhiều đồ cổ bằng gốm sứ tinh sảo được đặt trong tủ kính ở bên cạnh .

Trên bàn làm việc bằng gỗ lim có để một chiếc laptop , còn có nhiều thứ khác như ống đựng bút cặp hồ sơ , mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.

Cô đẩy Chu Thừa Uyên qua, Chu Thừa Uyên chậm rãi đưa tay chống xe lăn đứng lên, sau đó được Thời Âm đỡ đến, ngồi xuống ghế xoay mềm mại thoải mái bằng da .

Hắn mở máy tính lên, khi Thời Âm đã đẩy xe lăn đến một góc không cản lối đi , Chu Thừa Uyên thấp giọng gọi cô, "Âm Âm, đến đây."

Thời Âm đi tới, "Thế nào..."

Cô còn chưa kịp nói hết lời , đã bị Chu Thừa Uyên nắm lấy cổ tay , một giây sau sau đó, cô đã ngồi trên đùi hắn.

Thời Âm quá mức bất ngờ không kịp phòng bị cứ như vậy bị hắm ôm lấy, trong khoảng thời gian ngắn không thể định thần lại .

Chu Thừa Uyên đem máy tính đẩy sang một bên , nói với Thời Âm: "Tuần trăng mật đi Thanh Dương, Âm Âm có muốn đến đó ngắm cảnh biển hay không?"

Thời Âm ngẩn người, "Tuần trăng mật?"

" Vài ngày nữa em phải cùng với đoàn phim đi quay chương trình . " Cô có chút vô tội nói: "Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật thế nào ?"

"Bởi vậy " Chu Thừa Uyên mỉm cười đặc biệt vô hại với cả người lẫn động vật , ôn hòa nói: "Anh mới chuyển địa điểm tuần trăng mật đến Thanh Dương a."

Thời Âm chớp chớp mặt mắt, bỗng nhiên nhớ tới, địa điểm ghi hình<< Minh Nhật Chi Tinh >> là ở Thanh Dương.

Con mẹ nó ! Những chuyện này sao có xảy ra ?

"Nhưng là..." Thời Âm có chút khó xử, "Em đến lúc đó phải tham gia vào đoàn làm phim , chắc sẽ không có nhiều thời gian..."

"Không sao cả " Chu Thừa Uyên có vẻ rộng lượng siêu cấp vô địch vũ trụ , nói với Thời Âm: "Anh đã hiểu tìm hiểu qua , chương trình ghi hình từ thứ hai đến thứ sáu, còn thứ bảy và chủ nhật hoàn toàn là ngày của chúng ta."

Thời Âm: "..."

Cô còn có thể nói cái gì!

Cô làm bộ vui vẻ ôm lấy cô Chu Thừa Uyên , nghiêng đầu hỏi: "Thật vậy sao?"

"Anh định mặc kệ công ty vì em sao?"

Chu Thừa Uyên nhếch môi nói "Công ty có Tư Dương quản lý, sẽ không xảy ra vấn đề gì."

"Hiện tại đối với anh mà nói, Âm Âm mới là quan trọng nhất, cho nên, tuần trăng mật không thể lược bỏ ."

Thời Âm cười ha hả .

Cứ tưởng rằng sau kết hôn có thể thông qua chương trình <> này tránh khỏi việc cùng Chu Thừa Uyên ở chung, nhưng kết quả? ? ?

Cô bây giờ cuối cùng cũng đã nếm trải hương vị ngoài mặt thì cười hì hì nhưng trong trái tim lại bị bào mòn .

Quả thực không thể chua chát hơn được nữa .

Sớm biết như thế cô không nên giả trang là chính mình thích hắn thật nhiều năm, mà nên lén tìm hắn thương lượng , xem xem có thể ký một cái hiệp nghị làm vợ chồng trên danh nghĩa được không , ngoài mặt thì ân ân ái ái cho người ngoài nhìn , bên trong thì hai người đều có cuộc sống riêng tư không liên quan đến nhau , như vậy mới phù hợp mong đợi của cô.

Ai, tính sai rồi .

Đi đến bây giờ bước này, cô cũng không còn đường rút lui .

Đành phải kiên trì tiếp tục diễn.

Vì thế vào buổi xế chiều ngày kết hôn , Thời Âm cùng Chu Thừa Uyên ở trong thư phòng nghiên cứu hơn nửa ngày xem Thanh Dương có danh lam thắng cảnh gì hay không .

Sau đó vào lúc bốn năm giờ chiều , Chu Thừa Uyên nói muốn đi lên ban công hóng mát , Thời Âm liền đẩy xe lăn qua , dìu hắn ngồi xuống , rồi đẩy hắn lên ban công lầu hai .

Chu Thừa Uyên đẩy đẩy xe lăn đi về phía trước , mở miệng nói với Thời Âm: "Ngày đó, anh ở nơi này , tận mắt thấy Âm Âm lên xe của Tư Dương ."

Thời Âm: "..."

Tại sao lại nhắc đến vấn đề này ? Cô không phải đã giải thích rồi sao?

"Âm Âm, em không cần sợ hăng quá hoá tệ, thật lòng anh rất là tham lam , ước gì tình yêu của Âm Âm đối với anh sẽ càng lớn , đối với tình yêu của em anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ cảm thấy dư thừa ."

Chu Thừa Uyên quay đầu, nhìn Thời Âm mỉm cười , trong lời nói mang theo vô tận ôn nhu, nói với cô : "Âm Âm, em phải thời thời khắc khắc nhớ kỹ, em chính là vợ của Chu Thừa Uyên anh ."

Ân, những lời này Thời Âm nghe hiểu .

Cô là vợ của Chu Thừa Uyên hắn , cho nên về sau không được tùy tiện lên xe của người đàn ông khác .

Đây là sợ cô cho hắn đội nón xanh sao?

Thời Âm vô cùng nhu thuận, ngọt ngào cười nói: "Em đương nhiên lúc nào cũng nhớ rõ mình là người của anh Thừa Uyên ."

Chu Thừa Uyên khẽ cười , "Về sau nếu cần người đưa đón , em cứ gọi điện thoại cho anh ."

"Anh sẽ để Trần Mạnh đi."

Đáy lòng Thời Âm nhẹ nhàng thở ra, cô còn tưởng vị này sẽ nói rằng anh sẽ tự mình đến đón em .

Nhìn dáng vẻ bệnh tật của hắn , đừng nói lái xe , đi một đoạn đường mà không có người dìu hắn hẳn là cũng thật vất vả đi.

Thời Âm chớp chớp mắt, bỗng nhiên cảm thấy chuyện này cũng không có gì không tốt .

Một người đàn ông thân thể không tốt, không có khí lực gì, vậy cô ... Có phải không cần lo lắng đến chuyện kia...

Ai, vẫn là không thể khinh thường.

Đêm nay tùy cơ ứng biến.

Bữa tối vẫn cùng với Chu lão gia ăn như trước , buổi chiều Chu Tư Dương đi ra ngoài mãi cho đến khi ăn cơm tối cũng chưa trở về, không biết có phải là đang cố ý trốn Thời Âm hay không.

Thời Âm đương nhiên là không thèm để ý Chu Tư Dương có trở về ăn cơm hay không , dù sao đối với cô mà nói có hắn hay không có hắn đều giống nhau.

Ở trên bàn cơm Thời Âm thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Chu Thừa Uyên , thậm chí có đôi lúc còn trực tiếp đút cho hắn ăn , hiệu suất cả bữa cơm vô cùng tốt, không chỉ có Chu Thừa Uyên tâm tình sung sướиɠ, mà Chu Cẩm Phong cũng cười tươi rói , trong lòng cảm thấy may mắn vì Chu Thừa Uyên đã cưới được vợ tốt .

Ăn cơm tối xong Chu Cẩm Phong liền thúc giục vợ chồng son bọn họ nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi, Thời Âm lập tức tìm một lý do, "Trương tẩu làm cơm ăn quá ngon , đêm nay ăn có chút nhiều, anh Thừa Uyên có muốn đi đến hoa viên tản bộ cùng với em không ?"

Chu Thừa Uyên mím môi nói "Đi cùng."

Thời Âm vui vẻ đẩy hắn ra hoa viên .

Hai người ở trong hoa viên thật lâu, cho dù Thời Âm bị muỗi cắn nổi cục cục khắp người , ngứa gãi liên tục , cô cũng không chịu trở về phòng nghỉ ngơi.

Chu Thừa Uyên vô cùng nhẫn nại, cô không đề cập đến thì hắn sẽ an vị ngồi ở bên cạnh cô , mãi cho đến hơn mười một giờ đêm.

Thời Âm đã buồn ngủ chịu không được dựa vào bờ vai của hắn đã ngủ.

Chu Thừa Uyên nghiêng đầu, cúi đầu nhìn cô gái vô ý thức gãi cánh tay trong giấc ngủ mơ màng , hắn đưa tay lên ôm cô vào trong lòng, bàn tay to ở trên cánh tay mảnh mai của cô khẽ vuốt ve , giúp cô bớt ngứa.

Hắn nghiêng đầu , dùng sườn mặt cọ cọ vào đầu cô, trên môi nở một nụ cười , hắn vui vẻ gọi cô : "Âm Âm? Âm Âm tỉnh tỉnh, nên trở về phòng ngủ."

Nhưng tiếng gọi khẽ trầm thấp của anh không thể đánh thức Thời Âm dậy .

Một lát sau, người đàn ông bị Thời Âm dựa vào, đưa tay nhẹ nhàng đẩy đầu cô ra, để cho cô ngồi thẳng dậy .

Hắn đứng lên, sau đó khom lưng xuống , bế Thời Âm lên .

Hiện tại đã là đêm khuya , Chu Cẩm Phong và những người hầu khác trong nhà đều đã trở về phòng nghỉ ngơi , hơn nữa hắn định đi bằng cầu thang tương đối ít có người qua lại , căn bản sẽ không gặp những người khác .

Chu Thừa Uyên ôm Thời Âm, từng bước đi đến cầu thang ở góc Tây Bắc trong hoa viên , sau đó lên lầu, mang cô vào phòng.

Chu Thừa Uyên cẩn thận đặt Thời Âm lên giường , sau đó hắn xuống giường, đi vào phòng tắm tắm rửa .

Khi Thời Âm có chút ý thức, lại mơ mơ màng màng nhìn thấy có một người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh mình .

Cô mở mắt ra , khi ánh mắt rõ ràng hơn , Thời Âm mới nhận ra , người nọ là Chu Thừa Uyên.

Hắn tựa đầu vào giường, trên người chỉ mặc áo choàng tắm , trước ngực lộ ra một mảng da thịt . Oa, nhìn qua chút chọc người, nhất là tại thời điểm đêm khuya thanh vắng thích hợp để làm chuyện xấu, càng sẽ làm cho người khác miên man suy nghĩ.

Chu Thừa Uyên rũ mắt nhìn cô, Thời Âm vừa tỉnh lại liền bắt gặp ánh mắt của hắn, cô chớp mắt, bỗng nhiên quay người sang chỗ khác.

Trong ánh mắt vốn ôn nhu của Chu Thừa Uyên hiện lên một tia không vui, hắn có chút dùng sức kéo cô vào trong lòng mình , ngoài miệng đặc biệt lấy lòng nói: "Cẩn thận một chút, coi chừng ngã xuống."

Ngã em gái nhà anh a.

Thời Âm ở trong lòng châm chọc, giường này lớn như vậy, cô lăn qua lăn lại hai vòng cũng không có ngã xuống đâu !

Nhưng là...

Cô lại không thể nói cái gì T^T

Thời Âm bất đắc dĩ, chỉ có thể vùi đầu trốn ở trong lòng hắn, nhỏ giọng nói : "Anh Thừa Uyên, em buồn ngủ quá..."

Ánh mắt Chu Thừa Uyên tối sầm lại , hắn đè nén du͙© vọиɠ đang rục rịch trong cơ thể , ấm giọng nói: "Cởϊ qυầи áo đi ngủ ."

Thời Âm: "? ? ?"

Anh là ma quỷ sao?

Tim của cô nhảy bang bang , cau mày suy nghĩ, bắt đầu chơi xấu cố ý làm nũng , "Em không muốn , quá mệt mỏi , không muốn động."

Thời Âm nói xong liền chui chui vào trong chăn, cúi đầu nói: "Em đi ngủ, anh không được quấy rầy em ngủ."

Chu Thừa Uyên cười khẽ, sau đó thở dài, ngữ khí bất đắc dĩ nói: "Mặc quần áo ngủ rất mệt người , sáng mai đứng lên cả người sẽ không thoải mái."

"Nếu Âm Âm không muốn động, vậy anh giúp em cởi . "

Lời của hắn vừa nói ra miệng, giọng nói còn chưa rơi xuống đất, cả người Thời Âm lập tức chui vào trong chăn, đem bản thân trùm kín mít , cô có chút ngượng ngùng nói với Chu Thừa Uyên : "Anh Thừa Uyên, em xấu hổ."

Chu Thừa Uyên nhích lại gần, hắn cách lớp chăn sờ sờ đầu Thời Âm, thấp giọng nói: "Ngoan, thích ứng là tốt rồi ."

Thời Âm khóc không ra nước mắt.

Thích ứng cái rắm a! Cô vẫn là một cô gái mới lớn đấy !

Qua một lát, Thời Âm ở trong chăn bởi vì không lưu thông không khí mà hô hấp khó khăn, cô lúc này mới chậm rãi thò đầu nhỏ của mình ra ngoài .

Mái tóc dài của cô rối tung , mắt to chớp chớp , thật vô tội nhìn đôi mắt chứa ý cười của Chu Thừa Uyên, ra vẻ thẹn thùng cố gắng lết xuống xuống , miệng nhỏ giọng nói với hắn: "Em đi... Lấy đồ ngủ thay."

Chu Thừa Uyên nhướng mày "Anh giúp em lấy ."

Thời Âm cứ như vậy, kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn Chu Thừa Uyên xuống giường, từng bước một chậm rãi đi ...

Đi được...

Hắn có thể đi được? !

Thời Âm đều còn chưa kịp phản ứng lại, Chu Thừa Uyên đã mang áo ngủ trở về.

Hả... Hắn cầm đến cái gì vậy? ? ?

Thời Âm nhìn chằm chằm áo choàng tắm trong tay hắn , hoàn toàn không có ý muốn tiếp nhận .

Chu Thừa Uyên đặc biệt vô hại nói: "Anh cảm thấy Âm Âm khẳng định là cũng muốn mặc kiểu giống anh , có phải không?"

Đương nhiên không phải!

Thời Âm thật gian nan cười một cái, tay run nhè nhẹ cầm lấy áo choàng tắm trong tay hắn , tay cô đưa vào trong chăn bông nhích tới nhích lui, qua một lát, cô lén lút vươn tay ra, đem quần áo trên người cởi ra bỏ lên giường.

Bị Chu Thừa Uyên quầy rầy như vậy , Thời Âm đem chuyện hắn tự đi bộ lúc nãy bỏ ra sau đầu .

Thời điểm cô thay quần áo , Chu Thừa Uyên đứng ở bên cạnh vẻ mặt đầy hứng thú , nhìn cô gái mặt đỏ như máu trước mặt , mãnh thú trong lòng hắn cơ hồ suýt chút nữa đã mất khống chế mà bẻ gãy xiềng xích .

Sau khi Thời Âm thay xong quần áo , yên lặng kéo kéo chăn bông, chỉ để lộ ra một cái đầu nhỏ, cô quấn chặt thân thể nằm thẳng ở trên giường, thanh âm mềm nhẹ nói: "Vậy... Em ngủ nhé ?"

Hầu kết Chu Thừa Uyên lăn lên xuống , hắn "Ừ " một tiếng, sau đó vén một góc chăn lên , chậm rãi chui vào.

Thời Âm nhanh chóng nhắm chặt mắt lại , quay đầu sang hướng bên kia, trái tim đập quá mức kịch liệt, thế cho nên Thời Âm mới hoài nghi rằng một giây sau tim của cô có phải sẽ trực tiếp bật ra khỏi l*иg ngực hay không .

Một giây sau, tay của cô đã bị hắn kéo xuống, lập tức cả người Thời Âm rơi vào l*иg ngực ấm áp của hắn.

Hắn ôm nàng, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng , thanh âm ôn nhu nói cô : "Ngủ đi."

Nói xong liền hôn nhẹ lêи đỉиɦ đầu của cô một cái.

Thời Âm không dám động cũng không dám nói lời nào, chỉ có thể nhắm mắt lại, ở trong lòng yên lặng cầu nguyện người đàn ông này sẽ không làm chuyện xằng bậy.

Có thậm chí còn tìm góc độ chuẩn , chỉ cần hắn muốn bá vương ngạnh thượng cung *, cô liền trực tiếp đá một cước, đem hắn đá bay xuống giường.

*Ỷ mạnh mà muốn làm điều xấu

Một cái người sinh bệnh không bao nhiêu khí lực , hẳn là đá xuống cũng không quá khó ...

Đúng rồi, hắn vừa rồi tự mình đi . Thời Âm vẫn còn đang canh cánh trong lòng.

Cô cứ như vậy không đầu không đuôi miên man suy nghĩ , rồi lại dần dần cảm thấy buồn ngủ .

Trước khi chìm vào giấc ngủ , Thời Âm nhỏ giọng hỏi Chu Thừa Uyên: "Làm sao em trở về phòng được vậy ?"

Chu Thừa Uyên nhẹ giọng cười cười, đáp lại : "Anh ôm em trở về ."

Thời Âm muốn mở mắt ra , nhưng là cô thật sự rất buồn ngủ ,không mở mắt ra được.

Vì thế chỉ ở thầm châm chọc ở trong lòng , hắn nhất định là đang nói dối cô , thân thể hắn yếu nhược như vậy , cho là bản thân hắn có thể tự đi, cũng không có khả năng ôm cô từ hoa viên trở về được?

Cho đến khi cô triệt để ngủ say, Chu Thừa Uyên mới buông lỏng ra một chút.

Hắn lại nhích người xuống một chút , để cho mình mặt đối mặt với cô , Chu Thừa Uyên nhìn chằm chằm Thời Âm ngủ một hồi lâu .

Không biết đã qua bao lâu , hắn chậm rãi cúi người , hôn xuống cánh môi mềm mại của cô một cái , sau đó liền thối lui, chưa thỏa mãn liếʍ liếʍ môi.

Hắn rũ mắt, tầm mắt cũng hạ xuống , ánh mắt tham lam nhìn cô gái nhỏ đang ngủ ngon lành trước mặt .

Hắn đã rất kiềm chế .

Nếu không phải sợ dọa đến cô , hắn đã trực tiếp ấn cô xuống giường , nếu cô không nghe lời, trói lại đến là được.

Nhưng, hắn chỉ có một cơ hội lần này thôi , hắn không thể bỏ lỡ nó .

Cho nên phải dè dặt cẩn trọng, thận trọng từng bước một , như vậy mới có thể giữ chặt cô ở bên mình .

Âm Âm, anh đến đây.

Hắn ôm chặt cô gái đang ngủ say , hận không thể đem cô dung nhập vào trong thân thể của chính mình, để cho cô không có biện pháp rời khỏi hắn .

Sáng sớm hôm sau, Chu Tư Dương mới từ bên ngoài trở về, hốc mắt hắn bởi vì thức đêm đỏ bừng, thân thể có chút mệt mỏi bước về phòng mình .

Khi hắn đi ngang qua phòng của Chu Thừa Uyên , bỗng nhiên nghe được giọng nói của Thời Âm từ bên trong truyền ra .

"Nha, Anh làm em đau ..."

Chu Tư Dương: "..."

"Anh Thừa Uyên " giọng nói của Thời Âm ngọt như mật , cố ý lấy lòng , làm nũng nói , "Anh ... Buông em ra trước đi , thật sự rất đau..."

Chu Tư Dương: "..."

A, rất sung sướиɠ hả !

Sáng sớm tinh mơ , không biết thu liễm một chút hay sao ? !

www.tangthuvien.vn

___________

Mặc quần áo ngủ sẽ khó chịu sao ? Chịu với lý do của anh ấy😂😂😂😂