Chương 6

Edit: Kim Thoa

Chu Tư Dương vừa về tới nhà đã nhìn thấy ông nội đứng ở cửa sảnh trước dẫn ra khuôn viên , cùng với vợ chồng Thời gia thưởng thức cảnh sắc trong khuôn viên .

Chu Tư Dương suy nghĩ một chút tự hỏi khuôn viên có cảnh gì đẹp chứ, chẳng lẽ là cây vạn tuế kia đã ra hoa ?

Hắn đi qua, lần lượt chào hỏi từng người, sau đó giương mắt nhìn sang.

Liền phát hiện Thời Âm đang cầm điện thoại di động chụp hình chú của hắn , dáng vẻ cô trong lúc chụp hình nhìn giống như một tiểu nghịch ngợm vừa mới làm việc xấu , cầm bút chì kẻ lông mày trong tay che miệng cười trộm.

Mà người chú ốm yếu của hắn , đang dựa vào vai Thời Âm ngủ.

Chu Tư Dương dời mắt đi, khẽ mím môi, sau đó lại nhíu nhíu mày, lúc này mới chú ý tới, bên trái và bên phải khuôn mặt Chu Thừa Uyên bị Thời Âm dùng bút chì kẻ lông mày kẻ ba đường ngang , giống như là râu mèo, có thêm một nốt chấm tròn đen trên chóp mũi , trên trán viết một chữ "Vua" .

Nga, đó là con hổ.

Chu Tư Dương sắc mặt lạnh lùng.

Chu lão gia cười híp mắt nói: "Nhìn xem, tình cảm của hai đứa nhỏ cũng thật tốt a. Người khác không dám làm như vậy với Thừa Uyên, mà Thừa Uyên cũng sẽ không đồng ý để cho người khác làm như vậy với nó."

Thời Minh Viễn phụ họa: "Đúng vậy. Cũng chỉ có những cặp đôi trẻ mới không kiêng nể gì mà náo loạn như vậy , thật đúng là rất thú vị ."

Đường Ngữ Lâm vốn không tin rằng Thời Âm thật sự coi trọng con ma bệnh đang đếm ngược từng ngày sống Chu Thừa Uyên , mà lúc này bà tận mắt thấy con gái của mình đối Chu Thừa Uyên như vậy, cũng chỉ có thể chấp nhận số phận .

Chu Tư Dương sau khi nghe những lời Chu Cẩm Phong cùng Thời Minh Viễn nói, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, hắn không tiếp tục nán lại nữa , nói với Chu Cẩm Phong một tiếng xong liền lên lầu trở về phòng.

Chu Tư Dương mặc dù đã vào phòng ngủ, nhưng vẫn là có thể thông qua cửa sổ nhìn thấy cảnh tượng trong khuôn viên .

Hắn đem áo khoác ném ở trên giường, đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống .

Kết quả vừa nhìn đến đã thấy chú của hắn tỉnh dậy, sau đó trong lòng Chu Tư Dương càng thêm buồn bực .

Chu Thừa Uyên vốn không có ngủ, hắn chính là cố ý dựa vào vai Thời Âm giả bộ ngủ .

Vậy nên Thời Âm khi vẽ này vẽ nọ trên mặt hắn , chụp ảnh hắn , toàn bộ những chuyện đó hắn đều biết hết.

Bao gồm cả chuyện Thời Âm nói hắn chỉ còn sống được ba tháng nữa.

Hắn vốn tưởng rằng cô không biết, không nghĩ tới cô cư nhiên lại biết rõ chuyện hắn còn sống được bao nhiêu ngày .

Không biết đến lúc đó, Âm Âm của hắn nhìn thấy hắn vẫn còn sống sẽ có phản ứng gì.

K

hi hắn mở mắt ra , Thời Âm đang định chụp một tấm hình cuối cùng , kết quả tay cô vừa đè xuống , hắn cũng vừa vặn mở mắt ra , cho nên khuôn mặt nửa mơ nửa tỉnh của Chu Thừa Uyên cứ như vậy mà nằm trong album ảnh của Thời Âm.

Cô sững sờ một lúc , sau đó vô tội nhìn hắn, cố nén cười, ra vẻ nghiêm túc hỏi hắn : "Anh tỉnh rồi ?"

Chu Thừa Uyên đưa tay xoa xoa cổ, gật gật đầu, "Ừ ."

Thời Âm mím môi, nhịn cười đến mức đỏ ửng cả mặt , giả bộ quan tâm hỏi: "Anh muốn ngồi ở chỗ này thêm một lát nữa , hay là muốn trở về phòng nghỉ ngơi?"

Chu Thừa Uyên giả bộ như không biết chuyện gì , trả lời: "Trở về phòng đi ."

"Em đi gọi Trần Mạnh đẩy xe lăn đến đây ..." Thời Âm nói xong liền muốn đứng dậy, nhân tiện muốn đem tay của mình rút trở về .

Thời Âm ở trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng sắp rút tay ra được .

Nhưng mà, khi cô vừa đứng lên, không những không rút tay ra được , ngược lại còn bị kéo trở về .

Thời Âm bỗng nhiên đứng không vững, trực tiếp ngã vào lòng Chu Thừa Uyên .

Cô ngồi trên đùi hắn, đôi mắt bởi vì kinh ngạc mà mở to , miệng nhỏ khẽ nhếch, nhìn có vẻ như đang rất sốc .

Chu Thừa Uyên ôm em của cô , rũ mắt nhìn cô gái ngồi trên đùi mình , khoan thai nói: "Không cần, anh có thể đi, nhưng là vẫn cần Âm Âm giúp đỡ một chút."

Thời Âm mặc dù ở trong đời thực đã từng diễn qua mấy bộ phim, cũng đã từng diễn cảnh tương đối thân mật cùng với nam chính , nhưng mà thực tế thì cô chưa từng trải nghiệm qua chuyện này , hôm nay vẫn là lần đầu tiên.

Dù sao thì trước đây cô vẫn luôn là cẩu độc thân .

Cô nhất thời có chút hoảng loạn, vội vàng nhảy khỏi đùi Chu Thừa Uyên , "Thật xin lỗi, " cô lo lắng hỏi hắn: "Vừa rồi em đứng không vững, anh không sao chứ?"

Chu Thừa Uyên buồn cười nhìn cô, đưa tay ra để cô kéo mình đứng lên, đồng thời nói với Thời Âm: "Không có việc gì."

"Xương cốt của anh tuy hơi yếu , nhưng để vợ ngồi lên vẫn có thể được ."

Gò má Thời Âm đỏ ửng .

Người đàn ông này !

Dè dặt một chút không được sao? Còn chưa có kết hôn đâu đấy!

Thời Âm vốn muốn ôm cánh tay hắn đỡ hắn vào nhà, kết quả hắn vừa đứng lên , liền rất tự nhiên đem cánh tay của mình khoát lên vai cô.

Bất đắc dĩ, Thời Âm chỉ có thể dùng một tay nắm bàn tay của hắn đang khoát lên vai mình , một tay khác ôm eo hắn , đỡ hắn chầm chậm băng qua hành lang dài, đi vào trong nhà.

Eo của đặc biệt gầy, nhưng không phải kiểu da bọc xương khuếch đại như trong sách.

Nhưng là hắn cao đến 1m8 , cho nên thoạt nhìn vẫn có chút gầy yếu .

Lúc Thời Âm cùng Chu Thừa Uyên đi vào , Chu Cẩm Phong cùng Thời Minh Viễn đã không còn đứng ở ngoài cửa nữa , mà đang ngồi ở phòng khách uống trà.

Hai người bọn họ vừa tiến vào, tất cả mọi người đều nhìn sang , Thời Âm nói với bọn họ "Con đưa anh Thừa Uyên trở về phòng."

Cô nói xong liền đỡ Chu Thừa Uyên đi đến trước cửa thang máy, ấn nút thang máy.

Ngay sau đó , cửa thang máy từ từ mở ra.

Sau đó, Thời Âm ngây ngẩn cả người.

Trong thang máy của Chu gia có gắn gương phản chiếu .

Thang máy này được đặc biệt chuẩn bị cho Chu Thừa Uyên , tuy rằng nguyên chủ lúc trước thường xuyên Chu gia, nhưng là chưa bao giờ đi thang máy này , cho nên Thời Âm căn bản không biết này trong thang máy này có gắn gương.

Hiện tại bọn họ hai người đứng đối diện với gương, trên khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông bị người ta dùng bút chì kẻ lông mày vẽ một chòm râu mèo , trên chóp mũi có một chấm tròn màu đen , trên trán còn viết một chữ "Vua ", Chu Thừa Uyên ung dung quay đầu nhìn Thời Âm.

Thời Âm nơi nào nghĩ đến chỗ này cư lại có một tấm gương vừa lớn vừa sáng như thế kia , cô có chút xấu hổ cười ha ha vài tiếng, vừa định nói chuyện, Chu Thừa Uyên đã nói: " Vào thang máy trước đi ."

"Có việc gì chúng ta vào phòng rồi hẳn nói."

Thời Âm: "?"

Cô đỡ Chu Thừa Uyên vào thang máy, khi thang máy đi lên lầu trên , khát vọng muốn sống của Thời Âm bỗng nhiên trở nên mãnh liệt , thử thương lượng với Chu Thừa Uyên: "Nếu không... Em cũng sẽ để cho anh vẽ lên mặt em một lần ?"

Chu Thừa Uyên liếc mắt một cái , bình tĩnh trả lời: "Anh không làm chuyện ngây thơ như vậy ."

Ngay khi Thời Âm định tìm cách khác , lại nghe hắn nói tiếp : "Bất quá nếu Âm Âm muốn anh làm như vậy , thì anh sẽ làm ."

Thời Âm: "..."

Quên đi tôi không muốn anh làm như vậy nữa .

"Anh không biết là... Cái này thật ra rất đẹp mắt đó !" Thời Âm đỡ Chu Thừa Uyên bước ra khỏi thang máy , vừa đi đến phòng hắn vừa bắt đầu nói nhảm: "Lão hổ, nhiều uy phong! Nhiều khí phách! Rất thích hợp với anh !"

" Anh Thừa Uyên từ lúc còn nhỏ đã có "phong cách đế vương ", giống như lão hổ được mệnh danh là "Chúa tể rừng xanh ", trời sinh đều là vương giả, cho nên em mới vẽ con hổ."

"Bởi vì ở trong lòng em , anh Thừa Uyên vĩnh viễn là hoàng đế bệ hạ của em ."

Lần này Thời Âm thiếu chút nữa đã tin vào câu chuyện quá mức hoang đường của mình, Chu Thừa Viễn sau khi nghe xong nhếch khóe miệng cười một tiếng , Thời Âm đưa hắn lên giường, để Chu Thừa Uyên ngồi yên ổn, sau đó cô lập muốn chạy ra ngoài.

"Vậy anh nghỉ ngơi đi , em đi về trước ..."

Thời Âm còn chưa nói xong , Chu Thừa Uyên đã ngắt lời cô , nói : "Đợi chút."

Thời Âm chột dạ trái tim đập thình thịch , cô có chút máy móc quay đầu lại, khoé miệng cứng ngắc giật giật, vô tội chớp mắt hỏi: "Anh còn có chuyện gì sao?"

Chu Thừa Uyên đưa tay mở ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một cái hộp , đưa cho Thời Âm.

Thời Âm nghi hoặc không hiểu nhận lấy , lúc cô mở chiếc hộp kia ra, Chu Thừa Uyên lại nói với cô: "Trước đó vẫn chưa tặng em cái gì , giờ lấy cái này ra tặng em , làm sính lễ."

Thời Âm trợn to mắt, khϊếp sợ nhìn viên kim cương trong hộp, trong đôi mắt lấp lánh đều biến thành tiền.

Con bà nó!

Viên kim cương lớn như vậy sắp làm mù mắt chó của cô rồi.

Quá là vô nhân tính mà!

Tuy rằng Thời Âm ở ngoài thực cũng là tiểu minh tinh hạng ba , không lo ăn mặc thậm chí còn tích góp được một chút , nhưng so với cái này , thì không đáng nói chút nào.

Chủ yếu chính là, con mẹ nó viên kim cương này cũng thật quá dễ nhìn !

"Cho em?" Thời Âm chớp mắt rất ngạc nhiên hỏi, hỏi xong lại nói: "Cái này thật sự rất quý giá ..."

Chu Thừa Uyên nói: "Thứ quý giá nhất , không phải là em sao?"

Thời Âm sửng sốt .

Người đàn ông này là đang trêu chọc cô sao ?

Mẹ nó, cứu mạng a! ! !

"Nếu Âm Âm vẫn cảm thấy ngượng ngùng, vậy không bằng thực hiện một chút nghĩa vụ của người làm vợ trước ?"

Thời Âm: "? ? ?"

Ban ngày ban mặt trong đầu anh suy nghĩ cảnh tượng bậy bạ gì đó?

Lại nói, ai lại muốn thực hiện nghĩa vụ làm vợ kiểu chó má này !

Cô thẹn quá thành giận, đóng chiếc hộp lại , quăng đến chỗ Chu Thừa Uyên, "Không cần nữa!"

Tuy rằng hắn có tiền, nhưng Thời Âm hiện tại tốt xấu cũng là thiên kim tiểu thư, không thiếu tiền, chỉ là một viên kim cương mà muốn cô bán đứng thân thể của chính mình? Hừ! Đừng có nằm mơ !

Ai lại không có lòng tự trọng như vậy chứ!

Thời Âm nói xong liền muốn xoay người rời đi, Chu Thừa Uyên giữ chặt cô, cười nói: "Em đang nghĩ cái gì trong đầu đấy ?"

"Chẳng lẽ Âm Âm không đồng ý giúp anh lau mặt sao?"

Ý gì đây ?

Lau mặt cho anh?

Nếu anh chịu nói sớm thì người ta đã không nghĩ đến chuyện khác rồi !

Thời Âm quay đầu qua , nhìn khuôn mặt đầy nét vẽ của Chu Thừa Uyên mà thở dài , lập tức cười rộ lên , ra vẻ nhu thuận nói: "Đồng ý , vô cùng sẵn lòng !"

"Vậy... Sính lễ kia còn tính không?" Người có ánh mắt thiển cận, Thời Âm, từ trước đến nay chưa từng thấy qua món đồ giá trị như vậy, đôi mắt lại nhìn thẳng vào viên kim cương trong hộp.

Lòng tự trọng ? Có quan trọng bằng viên kim cương kia không ! ! !

Chu Thừa Uyên chau chau mày, đưa cái hộp qua cho cô.

Thời Âm lập tức đem bỏ vào trong túi, sau đó chạy đến toilet trong phòng của hắn , "Em đi nhúng nước khăn lông cho anh!"

Chu Thừa Uyên nhìn bóng lưng hạnh phúc của cô, nhếch môi lên .

Thật đúng là dễ bị lừa.

Lúc Thời Âm vào toilet nhúng nước khăn lông , Chu Thừa Uyên thừa dịp không ai , hoạt động thân thể của mình một chút, cảm thấy thoải mái hơn nhiều , xong liền đi đến bên giường ngồi xuống.

Sau đó, Thời Âm mang khăn lông đã được ngâm qua nước ấm đi ra khỏi toilet .

Chu Thừa Uyên tách hai chân ra, Thời Âm đứng ở khoảng cách trống giữa hai chân hắn, cô đưa tay nâng mặt hắn lên, nhẹ nhàng lau sạch những đường vẽ bằng bút chì kẻ lông mày trên mặt hắn.

Lúc này Thời Âm rất chuyên tâm nghiêm túc, cũng thả lỏng cảnh giác , Chu Thừa Uyên trầm ngâm một lát, sau đó lại hỏi Thời Âm: "Âm Âm mấy ngày hôm trước đến nhà vì sao lại không vào , mà lại lén lút đứng ở ngoài chụp trộm anh?"

Thời Âm nhất thời phản ứng không kịp , suy nghĩ một lát mới biết được Chu Thừa Uyên là nói đến ngày hôm đó , cô đi cùng xe với Chu Tư Dương đến , sao lại không vào nhà .

Cô vừa định nói là bởi vì Chu Tư Dương nói cho cô biết hắn không ở nhà, cho nên cô mới không đi vào Chu gia, lời nói lên đến miệng Thời Âm mới nhận ra có điều gì không đúng.

Chu Tư Dương?

Cô ngày đó nói dối Chu Thừa Uyên , nói cô không được sự cho phép của hắn mà đã lén lút chụp ảnh , nhưng là cô lại quên mất một vấn đề rất quan trọng.

Chu Thừa Uyên lúc ấy ở ban công lầu hai , khẳng định đã nhìn thấy cô lên xe của Chu Tư Dương rời đi ...

Đúng là nhất thời nói dối nhất thời thoải mái , một mực nói dối một mực thoải mái .

Đầu nhỏ của Thời Âm thật nhanh chuyển động , rất nhanh bày ra bộ dáng có chút thẹn thùng, cố làm ra vẻ nũng nịu nói với Chu Thừa Uyên: "Ba mẹ em nói, nếu thích một người, con gái phải biết dè dặt cẩn trọng , nếu không sẽ hăng quá hóa tệ."

"Vốn dĩ ngày đó em ngồi cùng xe với anh Tư Dương trở về chính là bởi vì muốn đến Chu gia gặp anh , nhưng là sau khi nghĩ đến những lời cha mẹ nói, em có chút sợ nếu như em cứ tiếp tục quấy rầy anh như thế , anh sẽ cảm thấy chán ghét em."

Cô cúi đầu, giả bộ dáng vẻ như đã làm sai chuyện , nắm chặt khăn lông trong tay , không ngừng vặn, khóe mắt hồng hồng , vẻ mặt ủy khuất có chút lo lắng nói: "Em bị những lời cha mẹ nói làm cho sợ hãi, em sợ ảnh không thích em thậm chí còn chán ghét em, cho nên chỉ có thể ở ngoài cửa lén lút chụp một tấm hình với anh ."

Chu Thừa Uyên đè nén một tia thỏa mãn khác lạ trong đáy mắt, hắn kéo Thời Âm qua , để cho cô ngồi lên đùi của mình , nhìn cô gái nhỏ giống như đã chịu rất nhiều ủy khuất , hắn ôm cô vào lòng ở bên tai cô ôn nhu , nói: "Anh làm sao có thể không thích Âm Âm được cơ chứ?"

Âm Âm đáng yêu như thế, anh thích em nhất đó , em có biết hay không.

Thích đến mức muốn đem em khắc vào trong xương tủy, hợp thành một thể.

Bằng cách này , người khác sẽ không thể mơ ước đến Âm Âm của anh nữa , Âm Âm vĩnh viễn cũng đừng hòng trốn thoát khỏi anh .

__________

Edit k có tâm nhất hệ mặt trời , mk thật sự k biết Thừa Uyên lại thích Âm Âm a . Còn nghĩ đây là kiểu truyện cô gái nhỏ muốn chinh phục đại thúc lạnh lùng k thiết sống . Xem ra mình nghĩ quá nhiều rồi hhhhhhh