Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Gả Cho Thúc Thúc Cố Chấp Của Nam Chính

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ý của Chu Tư Dương rất rõ ràng , ba người bọn cô cùng với tài xế nữa là bốn người , nhưng hắn chỉ có thể đưa một người đi .

Cái này không phải là muốn nói rõ ràng cho bọn cô biết , hắn chỉ có thể mang Thời Âm đến studio trước hay sao ?

Mạnh Nhiên rất hiểu chuyện cười nói :" Không sao , Chu thiếu gia giúp tôi đưa Thời Âm đến studio trước , thật phiền quá . "

Bất đắc dĩ , Thời Âm cầm túi xách của mình , một mình lên xe ngồi với ba người đàn ông .

Sỡ dĩ nói ba người đàn ông , là bởi vì ngoại trừ Chu Tư Dương cầm tay lái , còn có hai người đàn ông khác ngồi ở băng ghế sau .

Một người không cần phải nói đến đó chính là thiếu gia Đường Minh Trần của tờ tạp chí mà Thời Âm muốn đến chụp ,còn một người nữa chính là Lạc Nham Xuyên nhị thế tổ của ngành .

Thời Âm ngồi vào chỗ vị trí phó lái lịch sự chào hỏi bọn họ một tiếng , tại thời điểm Chu Tư Dương xuống xe hai người bọn họ cũng đã đoán được người ở phía trước là Thời Âm .

Và cũng chắc chắn rằng Tư Dương sẽ mang cô ấy đến đây .

Cho nên khi Thời Âm lên xe , bọn họ cũng không có kinh ngạc lắm .

Chu Tư Dương lên tiếng giải thích với bọn họ :" Xe của Thời Âm bị hỏng , trùng hợp chúng ta cũng đi tới studio , cho nên thuận tiện chở em ấy đi một đoạn . "

Đường Minh Trần nở nụ cười , nhìn nhìn Lạc Nham Xuyên , hỏi :" Cậu tin không ?"

Lạc Nham Xuyên lãnh đạm cười , ngậm điếu thuốc trong miệng :" Cậu cho rằng mình tin ư ?"

Nói xong liền muốn dùng bật lửa châm điếu thuốc .

Chu Tư Dương vội vàng ngăn cản :" Đang có Thời Âm ở đây , cậu đừng quá tùy hứng như vậy có được không ? Đợi đến nơi rồi hẳn hút khi đó cũng không có ai thèm quản cậu . "

"Ơ " Lạc Nham Xuyên nhíu mày , nới lỏng ngón tay đang bấm bật lửa :" Này , còn chưa kết hôn mà đã bảo bọc nhau đến thế rồi à ?"

"Chứ còn gì nữa ." Đường Minh Trần cũng phụ hoạ .

Thời Âm vô tội chớp chớp mắt , thanh minh nói :" Hai vị thiếu gia đừng trêu chọc chúng tôi nữa . Tôi cùng với anh Tư Dương cùng lắm cũng chỉ là tình cảm anh em mà thôi ."

Chu Tư Dương nghe Thời Âm vội vàng chối bỏ quan hệ với mình như vậy , không khỏi cảm thấy tức giận .

Kể từ khi Thời Âm bộc trực hết những lời trong lòng mình vào ngày hôm đó , cô cũng không còn xuất hiện ở Chu gia nữa .

Lúc trước mỗi ngày Chu Tư Dương đều bị cô quấy rầy , hắn cũng đã quen với việc có một cái đuôi nhỏ đi theo sau lưng , bây giờ cô đột nhiên không còn đi theo hắn nữa , hắn ngược lại có chút không quen .

Hắn cũng không biết đây là loại cảm xúc gì , chính là đột nhiên hắn có chút không thích ứng được cuộc sống không có cô .

Ngay cả khi hắn đi ra ngoài gặp bạn bè , mọi người thấy hắn lẻ loi một mình đi đến cũng rất kinh ngạc :" Y , cái đuôi nhỏ của Chu thiếu đâu rồi ?"

"Tại sao em gái nhỏ Âm Âm của cậu không cùng đến ?"

Hắn biết phải nói cái gì bây giờ .

Nói rằng mình bị một tiểu nha đầu đá ?

Hắn còn muốn mặt mũi hay không chứ ! Về sau sao có thể ngẩng mặt nhìn đời .

Chu Tư Dương càng nghĩ càng tức giận , còn cô giống như người không có liên quan gì , lúc trước mỗi ngày kề cận với hắn chỉ là vì muốn có cơ hội gặp mặt chú của hắn . (Cảm thấy mình đổi xưng hô gấp quá hhhh)

Hắn cư nhiên lại bị một tiểu nha đầu lừa gạt tình cảm . Tuy rằng cũng không có bao nhiêu cảm tình , nhưng một chút cũng xem như là có !

Sau khi Thời Âm nói xong , trong xe không còn ai nói gì nữa , vẻ mặt Chu Tư Dương trầm xuống . Hắn tăng tốc độ xe lên , xe hơi chạy như bay trên đường quốc lộ , Thời Âm mặc dù có cài dây an toàn nhưng vẫn có chút hoảng . Còn hai người ở đằng sau , đều đã ngầm hiểu trong lòng nhưng không nói ra , cả hai liếc mắt nhìn nhau không hé răng nửa lời , yên lặng mà hưởng thụ kí©h thí©ɧ và kɧoáı ©ảʍ giống như đang đua xe này mang lại .

Cuối cùng vẫn là vì cái mạng nhỏ của mình mà suy nghĩ , Thời Âm làm ra vẻ vô cùng sợ hãi run run giọng nói :" Anh Tư Dương , anh có thể lái xe chậm lại một chút được không , em cảm thấy hơi chóng mặt ."

Chu Tư Dương nghe cô nói xong , từ từ thả chậm tốc độ xe xuống , sau đó thở phào một hơi , tâm tình không tốt nói :" Thật có lỗi , đã doạ em sợ rồi ."

Thời Âm khẽ mím môi , khuôn mặt trắng bệch lắc lắc đầu , nhìn qua có chút đáng thương .

Trong lòng lại nghĩ , hứ đúng là đồ tra nam , hiện tại mất rồi mới biết hối hận !

Chậm rồi! Lão nương đây không cần ngươi nữa ! Hứ !

Bởi vì tốc độ lái xe ở trên đường của Chu Tư Dương quá nhanh , thời điểm bọn họ đến studio nhân viên công tác vẫn còn đang chuẩn bị .

Cô yêu cầu chuyên viên hoá trang chuẩn bị quần áo và trang điểm cho mình trước , sau đó chậm rì rì đi đến toilet một chuyến .

Lúc cô từ trong toilet đi ra , Chu Tư Dương đang đứng ở góc rẽ , xem ra là vừa nói chuyện điện thoại xong , tình cờ quay lại nhìn thấy cô .

Thời Âm không chút đoái hoài mà bước về phía trước , giống như bình thường lịch sự gọi hắn một tiếng anh Tư Dương , xong định đi qua luôn.

Chu Tư Dương kéo cô lại gọi :" Âm Âm ."

Thời Âm mặc áo sơ mi trắng rộng thùng thình cùng với chiếc váy màu đen thắt eo , sự kết hợp uyển chuyển và dày dặn này , rất phù hợp với phong cách ăn mặc hiện nay , áo sơ mi trắng bị Chu Tư Dương kéo một cái , làm bờ vai thon gầy trắng muốt của Thời Âm bị lộ ra một chút .

Hắn có chút vội vàng , sau khi biết được mình thất lễ với Thời Âm , hắn vội vàng giúp cô chỉnh lại áo sơ mi .

Thời Âm sửa sang lại quần áo , vô tội ngẩng đầu lên , nhìn về phía hắn , nghi vấn hỏi :" Có chuyện gì ư ?"

Chu Tư Dương thực ra cũng không biết bản thân tại sao lại kéo cô lại , nhất thời không biết nên nói cái gì , chỉ có thể kiếm cớ nói :"Em không có chuyện muốn nói với anh sao ?"

Thời Âm chớp chớp mắt , nghiêm túc nói :" Ah , chuyện đó ...."

Mắt Chu Tư Dương sáng rực lên .

Sau đó hắn lại nghe Thời Âm nói :"Cha em đã đồng ý cho em cưới anh Thừa Uyên , vài ngày nữa ông ấy sẽ đưa em tới nhà anh để thương lượng về chuyện kết hôn ."

Chu Tư Dương :" Chỉ như vậy ??"

Thời Âm nghĩ nghĩ lại nói :" A , còn nữa !"

Chu Tư Dương ôm một tia chờ mong , hỏi cô :" Cái gì ?"

Thời Âm có chút buồn rầu nói :" Nếu em ở cùng một chỗ với anh Thừa Uyên , sau này em cũng sẽ chính là thím của anh , không thể lại kêu bằng anh là anh Tư Dương , bối phận không thích hợp ."

"Vậy em nên gọi anh thế nào thì mới đúng đây ? Tư Dương ? Cô nói xong trầm ngâm một chút rồi lại lắc lắc đầu :" Không được , như vậy thì có chút thân thiết , anh Thừa Uyên sẽ không vui ."

"Chu Tư Dương ?" Sau đó lại bắt đầu trầm ngâm :" Kêu cả họ lẫn tên hình như không được tốt lắm ? "

" Nếu không thì .... trực tiếp gọi bằng cháu trai ? " Lông mày Thời Âm cong lên "Gọi như vậy cũng tốt nhỉ !"

Chu Tư Dương nghẹn một hơi ở ngực , thiếu chút nữa đã trực tiếp đẩy ra .

Tốt , tốt cái rắm ấy !!!

" Thời Âm ! Đến đây chuẩn bị chụp ảnh ." Nhân viên công tác gọi cô.

"Tới đây " Thời Âm đáp , sau đó quay đầu cười , thản nhiên vẫy vẫy tay nói với Chu Tư Dương :" Thím đi làm việc trước đây , cháu trai ."

Chu Tư Dương thật sự cảm giác được bản thân đang điên cuồng đè nén xúc cảm tức đến muốn hộc máu .

Cô gái nhỏ này từ khi nào trở nên khinh người như vậy !?

Không phải cô vẫn luôn ngoan ngoãn nghe nói lời hắn nói , hắn nói đông cô không dám đi tây hay sao ?

Chu Tư Dương ở tại chỗ nỗ lực khôi phục tâm trạng của mình , sau đó xoay người lại bước đi . Bị xú nha đầu kia chọc tức hắn cũng chẳng còn tâm tình ở lại xem chụp ảnh , định lôi kéo hai tên kia đi , kết quả Chu Tư Dương vừa đi tới đã bị Đường Minh Trần giữ chặt . Đường Minh Trần nhìn Thời Âm đang chụp ảnh , cười híp mắt nói :" Xác nhận một chút , cậu cùng với em gái nhỏ Thời Âm chỉ có tình cảm anh em phải không ?"

Thời Âm đã nói như vậy , Chu Tư Dương là một người coi trong thể diện làm sao có thể thừa nhận bản thân có tâm ý với cô .

Hắn đúng là đã trả lời như thế :" Bằng không thì cậu như thế nào ."

Đường Minh Trần nâng khoé miệng :" Vậy thì dễ dàng rồi ."

"Cậu muốn làm cái gì ?" Chu Tư Dương vừa hỏi xong , đã nghe thấy Đường Minh Trần quay đầu lại nói với Lạc Nham Xuyên :" Xác nhận xong , vậy hai chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng , ai theo đuổi được thì là của người đó ."

Lạc Nham Xuyên cười :" Một lời đã định !!!"

Chu Tư Dương : " ???? "

Hắn đi đến trước mặt hai người bọn họ , không thể tin được trừng mắt nhìn :" Hai người điên rồi ? Muốn theo đuổi Thời Âm sao ?"

Đường Minh Trần cùng Lạc Nham Xuyên đồng thời đem hắn đẩy ra , mắt nhìn thẳng vào Thời Âm đang thay đổi các tư thế theo yêu cầu của nhϊếp ảnh gia :" Cậu không muốn theo đuổi người ta , nhưng lại không cho phép những người khác theo đuổi ?"

"Không cho phép !" Chu Tư Dương rất không phân rõ phải trái hạ mệnh lệnh .

"Chậc chậc chậc !" Đường Minh Trần vỗ vỗ bả vai Chu Tư Dương , trực tiếp đẩy hắn vào phòng thay đồ , để cho hắn đứng trước gương , nói với hắn :"Cậu nhìn kỹ một chút, xem trên mặt cậu viết cái gì ?"

Lạc Nham Xuyên đi theo vào sau đứng dựa vào cửa , dùng ngón tay chỉ về phía Chu Tư Dương , từng chút từng chút một nói lời chế nhạo :" Thời Âm là của tôi , không cho phép các cậu nhúc nhích ."

Nói xong hai người liền cười ha ha ha đi ra ngoài .

"Đi thôi đi thôi , đi xem cô gái nhỏ kia , rất gợi cảm đó nha .

Chu Tư Dương nắm chặt nắm đấm , nhìn bản thân trong gương , môi mím lại , hàm dưới xiết chặt , vẻ mặt không kiên nhẫn , hoàn toàn mất đi vẻ quân tử phong độ nho nhã thường ngày , nhìn qua giống như một kẻ tiểu nhân .

Chu Tư Dương mày không nên như vậy .

Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi hay sao ?

Chắc hẳn là nhất thời không còn cái đuôi nhỏ lẽo đẽo phía đằng sau , cho nên mới có loại ảo giác là bản thân thích cô.

Hắn phải đi tìm bạn gái .

Tìm bạn gái mới sẽ không còn nghĩ đến cô nữa .

Thời điểm Chu Tư Dương đi ra ngoài , Thời Âm chính là đang nằm trên giường , đầu nghiêng sang một bên , mắt buồn ngủ mê ly , vai hơi lộ ra , đôi chân thon dài thẳng tắp ở trong không khí , nhϊếp ảnh gia đang tìm góc ảnh đẹp nhất để chụp hình .

Sau đó cô lại ngồi dậy , chụp một tấm ảnh khi cô xoã tóc .

Thời Âm như vậy , gợi cảm , mị hoặc , mê người.

Tại sao lúc trước hắn lại không phát hiện ra ?

Chu Tư Dương cảm thấy suy nghĩ của bản thân mình thật sự rất điên rồ .

Thời Âm chụp ảnh gần nửa buổi , bọn người Mạnh Nhiên mới chạy tới , chụp xong cho trang bìa tạp chí cũng mất hơn cả nửa ngày , lúc kết thúc công việc trời đã chạng vạng tối .

Thời Âm đi xuống thay quần áo , chuẩn bị thu dọn đồ đạc cùng bọn người Mạnh Nhiên rời đi , kết quả vừa ra khỏi studio liền nhìn thấy Chu Tư Dương .

Thời Âm ngoài ý muốn nhíu nhíu mày , không nghĩ đến hắn cư nhiên vẫn còn ở đây .

Cô còn tưởng rằng hắn sẽ bị những lời nói của cô chọc tức , rời khỏi đây lâu rồi chứ .

Cô còn chưa nói gì , Chu Tư Dương đã giơ tay lên chào :" Âm Âm ."

Mạnh Nhiên rất có mắt nhìn mà lôi kéo Hiểu Mộng đi , nói với Thời Âm :"Âm Âm , hai người nói chuyện đi ha , bọn em còn có việc phải về công ty một chuyến ."

Sau đó cười nói với Chu Tư Dương :" Làm phiền Chu thiếu gia thuận đường đưa Âm Âm trở về ."

Chu Tư Dương ôn hoà cười cười :" Không phiền không phiền ."

Hoàn toàn không cần đề cập tới Thời Âm không nói được một lời nào .

Ặc.

Cô ở trong lòng thở dài một hơi , dở khóc dở cười .

Nhiên ca có lòng muốn giúp đỡ , nhưng là cô thực sự không cần a !

Thời Âm chỉ có thể lên xe Chu Tư Dương , lúc thắt dây an toàn nói với hắn một tiếng cảm ơn .

Chu Tư Dương đáp :" Không cần khách khí ."

"Sao anh vẫn còn ở đây ?" Thời Âm hỏi .

"Muốn nói chuyện với em ."

Thời Âm không hiểu quay đầu nhìn về phía hắn :" Nói chuyện gì ?"

"Âm Âm ." Chu Tư Dương bắt đầu thuyết phục từng bước :" Em có từng nghe qua câu nói này hay chưa --- khi yêu đương thì nên tìm người mình thích , nhưng khi kết hôn lại nên tìm người thích mình ."

Thời Âm gật đầu , lặng lẽ nói :" Đã từng nghe qua ."

"Anh cảm thấy lời này rất có đạo lý ." Chu Tư Dương nói với cô.

Thời Âm vẫn như trước nói thêm cho có lệ :" Em cũng cảm thấy rất có đạo lý ."

Nếu nguyên chủ dựa theo nguyên tắc này kén vợ kén chồng , kết cục cũng không có chết thảm như vậy , Thời Âm cho là như vậy .

"Anh hùng đều thấy như vậy ." Chu Tư Dương giống như đã tìm được một bước đột phá mới .

Thời Âm cực kỳ qua loa trả lời :"Ừ "

Cô cúi đầu nhìn điện thoại di động cười lạnh một tiếng.

"Cho nên , anh cảm thấy em không thể cứ như vậy qua loa gả chú của anh , nếu chú ấy không thích em , vậy người chịu khổ không phải là em hay sao ?"

Thời Âm ngẩng đầu lên , ánh mắt đơn thuần nhìn về phía Chu Tư Dương, đồng ý nói :" Lời này cũng thật có lý ."

"Đúng không ." Chu Tư Dương càng có thêm động lực , tiếp tục khuyên bảo Thời Âm :" Em phải suy nghĩ thật kỹ ."

Thời Âm có chút đăm chiêu gật gật đầu .

Trong lòng lại thầm mắng hắn :"Suy nghĩ kỹ cái tổ tiên nhà anh ! Tôi cưới anh mới chính là bi kịch đó !

Sau một lúc lâu , Thời Âm lại hỏi Chu Tư Dương :" Anh Thừa Uyên không thích em sao ?" Ngữ khí của cô có chút ủy khuất nói :" Nếu không thích em , vì sao ngày hôm đó anh ấy lại nói mình không có ý kiến gì. "

Chu Tư Dương nghẹn họng .

Thực ra Thời Âm cũng không biết vì sao ngày hôm đó Chu Thừa Uyên lại nói hắn không có ý kiến , khẳng định không phải là vì coi trọng cô , dù sao hắn ưu tú như vậy lại còn có gia thế nữa , cho dù thân thể hắn không tốt , tuyệt đối cũng sẽ có phụ nữ tốt theo đuổi hắn không buông , trừ phi là chính hắn không cần mà thôi .

Về phần .... Hắn không có ý kiến về việc cùng cô kết hôn , chẳng lẽ là vì muốn trước khi chết cống hiến một chút sức lực vào việc kinh doanh của Chu gia , để cho hai nhà Chu Thời trở thành thông gia ?

Lý do này xem ra cũng có vẻ hợp lý .

Thấy Chu Tư Dương không nói chuyện , Thời Âm lại tiếp tục nói :" Thực ra , em hiểu ý của anh nhưng đây là lẽ thông thường, không phải là tình huống đặc biệt cần phải đặc biệt đối đãi sao?

"Mọi người đều biết thân thể của anh Thừa Uyên rất kém , mỗi ngày đối với anh ấy mà nói đều rất quan trọng, mà em lại rất thích anh ấy , cho nên cũng bấp chấp việc anh ấy có thích em hãy không . Nếu anh ấy thích em , như vậy rất tốt , hai người tâm đầu ý hợp với nhau , nếu anh ấy không thích em , cũng không sao cả , ít nhất là vẫn có thể ở bên nhau , em cũng sẽ không có điều gì hối tiếc ."

Chu Tư Dương trầm mặt .

Hắn rất muốn nói mình thật phục người ở trước mặt này , chính hắn gần như cũng đã bị cô thuyết phục .

Cô quả thực rất giống như dân bán hàng đa cấp phi pháp chuyên môn đi tẩy não người ta .

_____

Sắp tới mình khá bận huhu . Nên là k thể ra đêù mỗi ngày các cậu cố chờ mình nha
« Chương TrướcChương Tiếp »