Edit : Kim Thoa
Hôm sau Thời Âm cùng Chu Thừa Uyên đến Thời gia lại mặt.
Thời điểm hai người đến Thời gia Đường Ngữ Lâm đang ở trong bếp phân phó cho người giúp việc chuẩn bị thức ăn .
Bà vừa thấy con gái bảo bối của mình đã trở lại, vội vàng ra nghênh đón.
Đường Ngữ Lâm kéo Thời Âm qua đau lòng nói: "Gầy, gầy."
Thời Âm không biết phải nên nói gì, mẹ ơi , mới có một ngày không gặp, mẹ nhìn sao mà thấy con gầy vậy chứ ?
Đúng là kỹ thuật diễn so với cô càng đạt hơn !
"Mẹ, con làm sao có thể gầy đi " Thời Âm nhéo nhéo hai má của mình , "Mẹ xem, béo múp míp đây này !"
Đường Ngữ Lâm không quan tâm cô có béo lên hay không , bà nói lời này chính là để cho Chu Thừa Uyên nghe , ý muốn nói rằng khoảng thời gian Thời Âm ở Chu gia quá không tốt.
Thời Âm còn cố ý khẽ liếc nhìn Chu Thừa Uyên, người đàn ông một mặt bình tĩnh, hoàn toàn không bị lời nói mẹ cô làm cho tức giận .
Hắn không phải là nghe không hiểu.
Mà là không muốn so đo với mẹ của cô .
Đại khái là cảm thấy cấp bậc của mẹ vợ không cùng đẳng cấp với mình , cho nên cũng không bận tâm đến.
Lúc ăn cơm Chu Thừa Uyên đặc biệt chịu khó gắp thức ăn cho Thời Âm, còn không cho cô tự gắp ăn , thế nào cũng phải tự mình đút tới tận miệng cho cô rồi mới bằng lòng bỏ qua.
Trước mặt cha mẹ của mình , Thời Âm không thể nói gì, chỉ có thể để hắn đút từng miếng , thậm chí ngay cả khi uống canh, Chu Thừa Uyên cũng phải múc một thìa , đặt ở bên môi thổi thổi, sau đó lại dùng môi thử độ ấm một chút , cảm thấy không nóng mới chịu đút Thời Âm uống.
Thời Âm cảm thấy hắn đang đút cho một đứa trẻ tuổi ăn :)
Tôi diễn cũng không giỏi như anh !
"Không uống , " Thời Âm lắc đầu, "Có chút căng bụng ."
Bát canh trong tay Chu Thừa Uyên vãn còn nữa bát, hắn đặt thìa buông, dùng khăn ăn lau khoé miệng cho Thời Âm, "Vậy ăn thêm chút thức ăn nữa đi ." Hắn ôn nhu dỗ dành nói.
Sau đó mọi người đều trơ mắt nhìn hắn, đem nửa bát canh thừa kia của Thời Âm uống hết.
Thời Âm chớp chớp ánh mắt, nhìn Thời Minh Viễn cùng Đường Ngữ Lâm ngồi ở phía đối diện , hai người có vẻ khá sốc , ai cũng không nghĩ tới nhị thiếu gia của Chu gia lại đi uống canh thừa của người khác .
Nhất là Đường Ngữ Lâm, bữa cơm này quả thực đã làm thay đổi cách nhìn của bà về Chu Thừa Uyên .
Tuy rằng bà không biết chuyện trên thương trường , lúc trước cũng không tiếp xúc nhiều với Chu Thừa Uyên , nhưng cũng biết hắn là người lạnh lùng , cao lãnh tự phụ.
Bà còn nghe nói lúc trước thiên kim của Nhϊếp gia theo đuổi tên nửa tàn tật này , chẳng qua lại bị Chu Thừa Uyên từ chối , hơn nữa còn bị từ chối một cách rất thảm.
Đường Ngữ Lâm còn tưởng rằng hắn không thích ôn nhu dịu dàng với phái nữ , không nghĩ tới hắn lại quan tâm đến Âm Âm như vậy.
Điều này làm cho bà thực sự rất ngạc nhiên .
Nếu hắn có thể đối xử Âm Âm tốt như vậy, trong lòng làm mẹ như bà cũng có mấy phần an ủi.
Sau khi ăn trưa xong , Thời Minh Viễn cùng Chu Thừa Uyên đến thư phòng chơi đánh cờ , hai người vừa đánh cờ vừa bàn chuyện trong công ty .
Thời Âm không hiểu, cũng không có hứng thú nghe, cô ngồi uống sữa dâu , buồn chán muốn chuồn ra khỏi thư phòng trở về phòng nghỉ ngơi , vừa vặn lúc đó Đường Ngữ Lâm bưng trà vào, bà đặt khay trà xuống bàn sau đó kéo Thời Âm đến phòng ngủ của mình .
Đường Ngữ Lâm bảo cô ngồi ở bên giường, hỏi: "Âm Âm, con nói thật cho mẹ nghe , con hai ngày nay ở Chu gia như thế nào? Bọn họ có khi dễ con hay không?"
Thời Âm cười rộ lên, bất đắc dĩ nói: "Con ở đó rất tốt , mẹ đừng lo lắng , ai dám khi dễ con cơ chứ , con ở phía sau có Thời gia làm chỗ dựa, hơn nữa còn có tiểu thúc thúc nữa , không ai đối xử tệ bạc với con đâu."
"Chuyện kia..." Đường Ngữ Lâm lại gần, nhỏ giọng hỏi Thời Âm: "Chu Thừa Uyên thế nào?"
Thời Âm lúc đầu không phản ứng kịp , thuận miệng nói: "Rất tốt ."
"Thật sao ?" Đường Ngữ Lâm mở to hai mắt, có chút kinh hỉ hỏi: "Bọn con làm? Thời gian bao lâu ?"
Thời Âm chợt mở to hai mắt, cô vội vàng nhả ống hút ra , sữa dâu bị sặc lên mũi , không ngừng ho khan .
"Khụ khụ khụ..." Thời Âm mặt đỏ bừng, cau mày oán trách nói: "Mẹ!"
"Gì cơ chứ !" Đường Ngữ Lâm, bất nhìn Thời Âm, "Mẹ không thể hỏi được hay sao ?"
"Mẹ đây là quan tâm đến cuộc sống tính phúc* của con , " bà bắt đầu cằn nhằn: "Con nói xem , lỡ như Thừa Uyên không được, vậy con phải làm sao đây ? Hai người bọn con cũng không thể không làm chuyện kia được đúng không?"
*Tính phúc : giống kiểu chuyện vợ chồng :))
Mặc dù Thời Minh Viễn và Thời Âm đã bàn quá các điều kiện với nhau , nhưng chuyện này Đường Ngữ Lâm không hề biết .
Ở trong mắt Đường Ngữ Lâm , tuy rằng đây chỉ là một cuộc hôn nhân không được công khai , nhưng con gái của bà thực sự đã gả cho người ta , làm vợ của người ta , là một người mẹ, bà đương nhiên phải quan tâm đến cuộc sống tính phúc của con gái .
Dù sao thì con gái của bà đã gả cho một người thân thể không tốt.
Bà vẫn luôn rất lo lắng , lo lắng lỡ như Chu Thừa Uyên kia thật sự không được, vậy Thời Âm của bà chẳng phải rất thảm hay sao , ngay cả chuyện vợ chồng bình thường cũng không thể làm .
Gò má Thời Âm đỏ ửng, cô bỗng nhiên nhớ tới chuyện buổi sáng ngày hôm qua Chu Thừa Uyên lôi kéo tay cô sờ sờ hắn ...
Dáng người của hắn thực ra cũng không phải quá tệ , tuy rằng không có cơ bụng, nhưng là chỉ là hơi gầy yếu một chút thôi , chứ chưa tới mức da bọc xương .
Không đến nổi ... phương diện kia cũng không được chứ ?
Vì thế cô chớp chớp mắt ,mơ hồ nói: "Anh ấy cũng không phải là không được..."
Giọng nói Thời Âm , Đường Ngữ Lâm không nghe rõ, hỏi lại lần nữa : "Cái gì?"
"Con nói anh ấy làm rất được!" Mặt Thời Âm đỏ lên, giọng nói cao hơn vài phần.
Đường Ngữ Lâm trong ánh mắt bỗng nhiên loé lên một tia sáng , "Làm rất được. Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi!"
"Mẹ yên tâm rồi !" Đường Ngữ Lâm nói xong lại cười hì hì nói với Thời Âm: "Vậy hai đứa đã làm chuyện kia rồi ? Mẹ sẽ chờ ôm cháu ngoại mập mạp !"
Thời Âm: "..."
Thực tế là hai người vẫn chưa làm chuyện kia , bọn họ hoàn toàn thuần khiết cái gì cũng chưa làm !
Cô cũng chỉ là... Cảm thấy hắn không phải không làm được chuyện kia , cho nên mới nói như vậy .
Mà hai người phụ nữ ở trong phòng , căn bản không biết Chu Thừa Uyên được Thời Mạnh đẩy , đi theo Thời Minh Viễn ra khỏi thư phòng , đã đến trước cửa phòng ngủ .
Nghe rõ ràng rành mạch những lời hai người nói .
Chu Thừa Uyên ngồi trên xe lăn nở nụ cười nhẹ , rất nhanh sau đó liền đè nén ý cười trong mắt xuống.
Thời Minh Viễn quay đầu nhìn hắn , trong ánh mắt mang theo buồn bực, ánh mắt kia như thể đang nhìn một con lợn ăn trộm củ cải trắng nhà ông .
Tâm tình Chu Thừa Uyên lúc này rất vui vẻ , còn đang suy nghĩ xem đêm phải ép buộc Thời Âm như thế nào , nơi nào còn tâm trí để ý đến ánh mắt Thời Minh Viễn.
Dù sao Thời Âm bây giờ cũng đã là người của hắn , cho dù Thời Minh Viễn có nhìn hắn đến rớt cả tròng mắt ra cũng không có biện pháp đòi lại người trong tay hắn .
Dù sao, hai người họ cũng đã là vợ chồng hợp pháp .
Bởi vì ngày mai Thời Âm phải đi Thanh Dương , lần này đi ba bốn tháng sau cũng chưa trở về, cho nên ngay cơm tối cô cũng ăn ở Thời gia .
Sau khi ăn cơm tối xong Thời Âm mới cùng Chu Thừa Uyên về Chu gia.
Ở trên đường Thời Âm hàn huyên với Mạnh Nhiên vài câu, vốn là Mạnh Nhiên là muốn sáng mai tới đón Thời Âm , nhưng là Thời Âm nghĩ đến bản thân hiện tại đã không còn Thời gia ở, hơn nữa chuyện kết hôn còn chưa nói với Mạnh Nhiên, vì thế liền đề xuất ngày mai hẹn gặp ở công ty .
Thời Âm cũng không phải là không muốn nói cho Mạnh Nhiên biết , dù sao cũng là cộng sự hợp tác cùng nhau , cô cũng nên nói chuyện của mình cho Mạnh Nhiên biết, bằng không nếu đột ngột phát sinh tình huống gì đó , Mạnh Nhiên sẽ xử lý không tốt.
Thời Âm chỉ là muốn , ngày mai giáp mặt cùng Mạnh Nhiên và trợ lý Hiểu Mộng sẽ nói một chút về chuyện này.
Tuy rằng đến lúc đó cũng tránh không được bị Mạnh Nhiên mắng một trận , nhưng so với bị chửi bới qua điện thoại thì tốt hơn nhiều .
Bởi vì Thời Âm dám khẳng định, nếu bây giờ nói, Mạnh Nhiên sẽ trực tiếp gọi video call , sau đó không lưu tình chút nào mắng cô lên bờ xuống ruộng.
Quan trọng nhất là, Chu Thừa Uyên vẫn còn đang ở đây , nếu hắn ở bên cạnh nghe thấy cô bị người đại diện mắng, vậy cô sẽ rất xấu hổ.
Tốt xấu gì cô cũng muốn cứu vớt thể diện của mình!
Cho nên cô vẫn là nên đợi lúc không có Chu Thừa Uyên , nói với Mạnh Nhiên về chuyện này thì tốt hơn .
Sau khi về nhà ,Thời Âm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Chu Thừa Uyên ngồi ở trong thư phòng, ở trên mạng nghiên cứu tìm tòi , rất dễ dàng tìm được phương thức liên hệ với người kia .
Hắn nhập dãy số vào , sau đó gọi đi .
"Xin chào " Chu Thừa Uyên tiếng nói trầm thấp không thiếu phần quạnh quẽ, "Tôi là Chu Thừa Uyên."
...
Thời Âm tắm rửa xong mang dép lê đi ra ngoài , đẩy ra cửa thư phòng , dựa vào khung cửa nói với hắn: "Tiểu thúc thúc, em đã giúp anh chuẩn nước ấm , ann đi tắm đi."
Chu Thừa Uyên chống tay vào bàn đứng lên, chậm rãi bước tới chỗ Thời Âm , sau đó đứng ở trước mặt cô, cúi đầu cười hỏi: "Âm Âm giúp anh một chút được không ?"
Giúp... Giúp anh tắm rửa? ? ?
Thời Âm chớp chớp mắt, "Em có thể từ chối không?"
Chu Thừa Uyên nhíu mày, "Có thể."
"Nhưng là đêm nay em chỉ có cơ hội từ chối một lần thôi ."
Thời Âm: "?"
Có ý gì ? ? ?
Chu Thừa Uyên nói xong liền chậm rãi bước về phía phòng tắm .
Ai, đại ca ơi, sao anh không nói rõ ràng rồi hẳn đi a.
Khi hắn đóng cửa phòng tắm lại, Thời Âm bỗng nhiên trợn to mắt.
Đêm nay chỉ có cơ hội từ chối một lần ?
Vừa rồi cô đã dùng xong!
Vậy cô ... Kế tiếp?
Ân? !
Thời Âm vội vàng chạy đến trước cửa phòng tắm , gõ gõ cửa , giọng điệu lấy lòng gọi : "Tiểu thúc thúc?"
Chu Thừa Uyên ở bên trong vô cùng lạnh nhạt nói: "Có thể tiến vào, cửa không khóa."
Quên đi , tôi đứng ở ngoài là được rồi .
"A, chính là... Cái đó..." Thời Âm có chút ủy khuất nói: "Trong nhà có thuốc giảm đau không ? Bụng em có chút đau."
Chu Thừa Uyên không nói chuyện, Thời Âm đứng ở ngoài cửa nghe được ở bên trong có tiếng nước chảy , qua một lát, người đàn cũng chỉ quàng khăn tắm ở bên hông rồi mở cửa.
Thời Âm cắn môi, hơi cong thắt lưng, sắc mặt có chút tái nhợt, cô ngẩng mặt lên, đáng thương nói: "Đau..."
Chu Thừa Uyên một tay ôm lấy Thời Âm , từng bước một đi đến bên giường , Thời Âm nhất thời khϊếp sợ nhìn hắn.
Cái quái gì vậy !
Hắn thật đúng là có thể bế cô lên a.
"Anh..." Thời Âm trong lời nói lộ mấy phần kinh ngạc, "Thật sự có sức lực như vậy sao?"
Chu Thừa Uyên đặt cô lên giường, hai tay của hắn chống ở hai bên đầu của cô, cúi người xuống dưới, hoà vào tiếng thở của cô , "Âm Âm nghĩ sao?"
Trên mặt Thời Âm trên đỏ ửng, sau đó lại nghe hắn nói: "Đàn ông không thể không có sức lực a ."
"Bằng không , anh làm sao có thể thản nhiên tiếp nhận lời biểu dương của em dành cho anh ." Hắn nhếch môi cọ cọ chóp mũi của cô , tiếng nói trầm thấp, có chút khàn khàn : "Ân? Âm Âm không phải nói anh làm rất được sao?"
Mặt Thời Âm càng thêm đỏ , vành tai cũng nóng lên.
Con mẹ nó !
Lời cô nói cùng Đường Ngữ Lâm hắn cư nhiên lại nghe được? !
"Muốn thử một chút hay không, xem xem rốt cuộc anh có bao nhiêu sức lực ?" Chu Thừa Uyên khàn giọng dụ dỗ.
Lời của Thời Âm còn chưa nói ra miệng, hắn đã nhẹ nhàng hôn lên môi cô .
Thân thể Thời Âm cứng đờ, ngón chân thoáng chốc dựng thẳng.
Chu Thừa Uyên chậm rãi hôn càng ngày càng sâu, Thời Âm lúc đầu vẫn còn sững sờ, sau này khi phản ứng lại, tay của hắn đã ngao du khắp nơi trên thân thể cô .
Mà đáng chết nhất là, cô cư nhiên không bài xích sự động chậm của hắn qwq
Cô có phải không phải độc thân lâu, cho nên cũng muốn giải toả một chút ...
Ô ô ô ô nhu cầu sinh lý đáng chết !
Thời Âm vùng vẫy , nhưng vô dụng.
Cô bị Chu Thừa Uyên hôn đến ý loạn tình mê, thở hổn hển , cô bỗng nhiên nhíu nhíu mày.
Đêm nay là ăn quá nhiều rồi sao? Thế nào bụng lại có chút đau a?
Không đúng, chỗ đau là...
Thời Âm vừa ý thức được , địa phương kia của cô đã bị một bàn tay to phủ lên .
Cô hoảng sợ trợn tròn hai mắt, bắt lấy cổ tay hắn, "Đừng..."
Thời Âm còn chưa kịp nói giúp lời , người đàn ông đã giơ bàn tay lên , trên ngón giữa của hắn có dính một ít máu .
Thời Âm che gò má ửng hồng, nhỏ giọng nói: "Em đã nói rồi mà , em bị đau bụng ."
Thực ra chính cô cũng không biết chuyện này , cô vừa rồi giả vờ như mình bị đau bụng đến ngày kinh nguyệt, con mẹ nó bây giờ kỳ kinh nguyệt thực sự đến !
www.tangthuvien.vn
*Các bạn thấy có lỗi sai nào comment lại hộ mình nha