Hai thú nhân nhìn nhau, sau đó tránh ra nhường đường.
Kha Liễm không quan tâm đến ánh mắt chăm chú của hai người phía sau, kéo lê thân thể, khập khiễng đi về phía "nhà" trong trí nhớ.
“Ta cảm thấy Liễm có chút không bình thường.” Đợi cậu đi xa, Trác nói với Phạn.
Một thú nhân khác không thay đổi sắc mặt, chỉ ghét bỏ nhìn thoáng qua bóng dáng Kha Liễm đi xa nói:
“Không phải đã đồng ý rồi sao? Có gì không bình thường? Không phải như trước kia, cậu nói vài câu là đồng ý rồi sao?”
Nghe vậy, Trác cũng thu hồi ánh mắt nghi ngờ, nghĩ đến dáng vẻ cuối cùng thỏa hiệp của Kha Liễm, cười cười:
“Nói cũng đúng, nhẫn nhục chịu đựng, điểm này vẫn là không thay đổi.”
Tộc trưởng của bộ lạc ngồi trong căn lều đá, một gã đàn ông to lớn mặt đầy râu ria ngồi trên chiếc giường đá thẳng đuỗn.
Hắn đưa tay về phía chiếc chậu đá trước mặt, xé một miếng thịt to đang bốc khói nghi ngút rồi bỏ vào miệng.
Bên cạnh hắn là một người đàn ông khác, tóc được chải chuốt gọn gàng hơn so với những người trong bộ lạc. Tuy nhìn vẫn còn bẩn thỉu, nhưng đã khá hơn nhiều so với những người khác.
Trên đầu hắn cài vài chiếc lông chim rực rỡ, làm tăng thêm vài phần nhan sắc cho khuôn mặt vốn đã khá tuấn tú.
Gã đàn ông to lớn liếʍ ngón tay và nói: "Có thể cho hắn một ít thịt, nhưng không được cho muối.
Còn về da thú - hắn chỉ về phía đống da thú chất đống phía sau lều đá, đã cũ kỹ đến mức không còn nhận ra màu sắc - "Kia kìa, đi lấy cho hắn vài tấm."
"A Tháp, những miếng thịt đó trong bộ lạc chúng ta đều do Trác và những người khác vất vả săn về. Hơn nữa, hiện giờ cũng chẳng còn nhiều nhặn gì. Vậy mà hắn muốn là cho luôn sao?"
A Tháp là cách gọi cha ở đây, người vừa lên tiếng chính là Liên.
Hắn bất mãn bĩu môi. Tên Liễm đó thật sự rất đáng ghét, ngày thường cứ vâng dạ suốt, giả vờ đáng thương cứ lượn lờ bên cạnh Trác.
Trác chính là tay săn giỏi nhất trong bộ lạc.
Trong số những thú nhân, chỉ có hắn ta và Phạn là lợi hại nhất.
Trong số những người theo đuổi hắn, thực ra hắn đã sớm để ý đến Trác.
Một số giống cái độc thân trong bộ lạc cũng không phải không động lòng với Trác, nhưng họ đều rất giữ ý vì lý do riêng. Chỉ có tên Liễm này, cứ như con ruồi bọ luôn bám lấy Trác.
"Thú nhân từ rừng sâu không phải đã tặng rất nhiều thịt đến sao? Nếu "Liễm" đã đồng ý thì chi bằng cho hắn một ít", người nói chuyện chính là Phạn.