Cứ thế này chỉ là kéo dài thời gian chết mà thôi. Ngay sau đó, tầm mắt cậu rơi xuống một khe đá cao bằng người cách đó khoảng 100 mét phía trước!
Thấy phía sau lại có Tiêm Nha thú đuổi tới, Kha Liễm lần nữa ném ra một tấm Thẻ Tốc Độ. Lần này cậu không chạy thẳng về phía trước nữa, mà lao thẳng về phía khe đá kia!
Chân sau Tiêm Nha thú to khỏe mạnh mẽ, chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã muốn đuổi kịp.
Tính toán kỹ càng, Kha Liễm cần ít nhất mười tấm Thẻ Tốc Độ mới có thể thoát, nhưng điểm yếu duy nhất của Tiêm Nha thú là chân trước ngắn nhỏ. Cậu chỉ cần khe đá đủ sâu, chân trước Tiêm Nha thú sẽ không với tới mình.
May mắn thay, lần này Kha Liễm đánh cược chính xác. Cậu vừa mới chen nửa thân vào, thì thân hình to lớn của con dã thú đột ngột đâm sầm vào do quán tính.
Trong chốc lát đất rung núi chuyển, đá vụn bắn tung tóe.
May mà vách đá này đủ cứng rắn. Cậu thở hổn hển dựa vào trong khe đá. Tiêm Nha thú phẫn nộ gầm rú trước khe đá, đôi mắt to bằng hạt đậu xanh hung tợn nhìn chằm chằm cậu qua khe hở. Ngay sau đó, một cái chân trước thô kệch của loài thú thò vào.
Trên chân thú có ba móng vuốt sắc nhọn, đầu móng cào qua vách đá để lại mấy vết xước sâu hoắm.
Kha Liễm nhìn những móng vuốt chỉ cách gang tấc bằng ánh mắt không thiện cảm. Dù bị cả đàn Tiêm Nha thú dồn vào khe đá, vẻ mặt cậu vẫn không hề tỏ ra sợ hãi.
Cậu mở hệ thống kiểm tra số thẻ còn lại không nhiều: Thẻ Sức Mạnh x2, Thẻ Tốc Độ x2, Thẻ Phòng Thủ x1, còn có một tấm Thẻ Trấn An không rõ tác dụng. Kha Liễm lên kế hoạch làm sao để thoát khỏi tình cảnh khó khăn trước mắt.
Mưa càng lúc càng lớn, đàn Tiêm Nha thú lảng vảng bên ngoài chẳng có ý định rời đi, dường như nếu không gϊếŧ chết được tên nhân loại đáng ghét này, chúng quyết không bỏ cuộc!
Đột nhiên, Kha Liễm cảm thấy một trận rung chuyển từ dưới lòng đất, sắc mặt cậu bỗng trở nên khó coi. Một con Tiêm Nha thú lại dùng cái đuôi to lớn hung hăng quật vào vách đá.
Vốn dĩ chỗ vách đá này đã có vết nứt nên mới tạo thành khe hở, dưới một đòn như búa tạ, con Tiêm Nha thú kia thậm chí còn đưa được đôi mắt to bằng hạt đậu xanh nhìn vào trong khe nứt. Kha Liễm tưởng như thấy được nụ cười dữ tợn nhe răng trên cái miệng toác rộng của nó.
"Chết tiệt, xem ra mình đã đánh giá thấp bọn thú không có trí khôn này!" Giờ đây trốn vào khe đá này ngược lại đã cắt đứt đường lui của mình.