Áo Cách nghiêng đầu nhìn Kha Liễm, đôi mắt uyên ương đẹp đẽ tràn đầy nghi hoặc hỏi:
"Sao lại chết được?"
Thực ra suy nghĩ của hắn rất đơn giản, hắn biết nấm là thức ăn có độc, nhưng so với nấm độc, Áo Cách dường như tin tưởng Kha Liễm hơn, vì đối phương là bạn đời duy nhất hắn công nhận. Đừng nói nấm độc, dù Kha Liễm bảo hắn đi đánh nhau với Tiêm Nha thú, hắn cũng không do dự.
Ánh mắt tin tưởng của đối phương nhìn thẳng vào Kha Liễm.
Kiếp trước cậu chết trong tay người em trai tin tưởng nhất, kiếp này Kha Liễm không định tin tưởng bất kỳ ai, nhưng khi đối diện với ánh mắt đơn thuần và tin tưởng của Áo Cách, Kha Liễm như bị kim châm, cậu ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, đột nhiên cảm thấy hành vi vừa rồi của mình rất không hay.
Ném cây nấm béo tròn trở lại nồi đang sôi sùng sục: "Thôi được, nó thực sự không có độc, sau này không cần ăn những miếng thịt khô kia nữa."
Không nói gì khác, riêng về thức ăn, khu vật tư trong hệ thống của Kha Liễm có đủ mọi thứ!
Chờ đến khi thịt dai của con thú ột ột cuối cùng cũng mềm, Kha Liễm nói: "Có thể ăn rồi."
Nghe vậy Áo Cách lập tức định vươn móng vuốt vớt thịt, kết quả bị đối phương đập vào tay: "Đi rửa tay sạch sẽ trước đã."
Đôi bàn tay to của bán thú nhân đã bẩn thỉu vì bắt con mồi. Trước khi cậu đến, Áo Cách sống thế nào cậu không quản được, nhưng sau khi cậu đến, phải làm cho đối phương sạch sẽ.
Trong hang đá không có nhiều dụng cụ, Kha Liễm cũng mấy ngày không ăn bữa ăn bình thường, hai người ngồi quanh nồi đá, rất nhanh đã chia nhau ăn sạch nồi canh nấm thú ột ột.
Quả thực ăn quá ngon, đây là bữa ăn ngon nhất Áo Cách từng ăn từ khi chào đời. Bán thú nhân cao lớn vẫn chưa thỏa mãn liếʍ môi, ngay cả ánh mắt nhìn Kha Liễm cũng trở nên sáng rỡ hơn.
Ăn no rồi, Kha Liễm lại mở hệ thống.
Trong hang đá có nhiều thứ cần thay đổi, trước tiên cậu cần một cái nồi! Sau đó là vài cái chén đũa, tốt nhất đổi được vài cái ghế, nếu có thể có cái bồn tắm thì tuyệt, cậu rất muốn tắm nước nóng.
Đương nhiên, quan trọng nhất là cậu cần một con dao phòng thân. Còn về những thẻ tự vệ như thẻ sức mạnh, cậu sẽ đưa vào kế hoạch khi vết thương ở chân lành hẳn!
Khi ngón tay cậu lướt xuống, một tấm thẻ xuất hiện khiến Kha Liễm dừng lại.
Trên thẻ vẽ một tấm da thú mềm mại, bên dưới ghi chú "Váy da thú lót bông".