Bạn thân thú nhân Duy Á hỏi hắn: "Phạn, ngươi sao vậy? Sao từ sáng về đến giờ cứ như mất hồn thế?"
Phạn gãi đầu, quay sang nói: "Duy Á, ngươi nói xem một giống cái, khi gặp ngươi mà không mặc quần áo, là có ý gì?"
Duy Á nghe vậy ồn ào lên: "Ai? Là giống cái nào trong bộ lạc? Có phải hắn thích ngươi không?"
"Làm gì có chuyện đó? Sáng nay hắn còn bảo ta cút đi."
Duy Á cười hì hì: "Ngươi biết gì chứ? Giống cái khi ngại ngùng thường thích nói mát đấy, chắc chắn đối phương thích ngươi rồi."
Thật vậy sao? Phạn bị nói đến ngẩn người, vậy "Liễm" không phải thật sự thích hắn đấy chứ?
"Rốt cuộc là giống cái nhà ai? Nói ta nghe xem nào.", Duy Á vẫn còn tò mò hỏi.
Phạn chợt thấy cách đó không xa có người đang khập khiễng, cầm giỏ mây đi ra ngoài bộ lạc.
Nhìn thấy người đến, tai hắn lại đỏ lên khó phát hiện, ánh mắt vô thức dán chặt vào người tới.
Duy Á thấy lạ, theo hướng nhìn của hắn nhìn sang, liền thấy Kha Liễm đã đi đến cổng lớn bộ lạc.
"Ủa? Đó không phải "Liễm" sao? Sao hắn dám ra ngoài vậy"
Hắn ta vừa nghi hoặc nói vừa quay sang nhìn bạn, thấy Phạn vẫn đang nhìn chằm chằm đối phương, lại không nhịn được nói: "Ngươi nhìn hắn làm gì?"
"Ngươi đừng nhiều chuyện" Phạn nói xong câu này rồi đứng dậy, bóng dáng Kha Liễm đã dần khuất sau cổng lớn bộ lạc.
Hắn vỗ vỗ tấm da thú đang ngồi nói: "Ta còn có chút việc, đi trước đây" Nói xong, hắn cũng đứng dậy đi ra cổng lớn.
Phạn cũng không biết tại sao mình lại muốn đi theo Kha Liễm, hắn cứ như không tự chủ được làm vậy.
Hắn tìm cho mình một lý do, nếu "Liễm" thật sự thích hắn, tương lai hắn sẽ là một trong những thú nhân dũng mãnh nhất bộ lạc, hắn không thể cưới một giống cái yếu đuối lười biếng như "Liễm". Bạn đời của hắn phải dũng cảm như hắn, nên Phạn cảm thấy hôm nay cần phải nói rõ với "Liễm"!
Phạn vừa mới đi theo được một đoạn thì một gã to lớn đang nổi giận đùng đùng đã đến cổng bộ lạc.
"Duy Á, ngươi có thấy "Liễm" không? Hắc Tề nói hắn đi về hướng này! "Người nói chuyện chính là Hắc Sơn, cũng là em trai của Hắc Tề”
""Liễm" á? Ngươi tìm hắn làm gì?" Duy Á ngạc nhiên hỏi.
Hắc Sơn hung tợn nói: "Hắn làm ngón tay anh trai ta sưng lên! Ta tìm hắn đương nhiên là để trả thù cho Hắc Tề."
"Ngươi nói "Liễm" nào cơ? Làm sao có thể?"
Không trách Duy Á kinh ngạc: "Liễm" trong bộ lạc vốn chẳng có gì đáng chú ý, chỉ khi bị người khác bắt nạt mới tồn tại.
Hắn đã chứng kiến nhiều lần, mỗi lần "Liễm" đều chỉ biết vâng dạ nhận chịu đòn roi.