"Ta... Làm sao chúng ta có thể giống nhau được? Ngươi là giống cái mà!" giọng Phạn có chút lắp bắp.
Kha Liễm liếc nhìn đồ vật trong tay đối phương, là đến đưa vật tư, quả nhiên không có muối. Cậu nhận lấy đồ từ tay Phạn.
"Đồ ta đã nhận, ngươi đi đi!"
Nói xong Kha Liễm không thèm để ý đến hắn nữa, xoay người đi vào trong phòng.
Sắc mặt Phạn đỏ bừng, không biết nên làm gì, cảm xúc khinh thường ban đầu với đối phương không hiểu sao đã có chút thay đổi
"Ta tưởng ngươi chỉ nhát gan lại lười biếng nên mới bị người khác coi thường, không ngờ... Ngươi còn không biết xấu hổ!"
Cũng không biết nghĩ thế nào, nói xong câu đó mà chẳng quan tâm sắc mặt Kha Liễm ra sao, hắn xoay người chạy mất.
Nhìn bóng dáng đối phương đi xa, Kha Liễm nói: "Sáng sớm đã đến gây sự, thật là kẻ điên!"
Tuy miệng nói vậy, Kha Liễm vẫn tìm một tấm da thú khoác lên người.
Đã tỉnh ngủ rồi, cậu không định ngủ tiếp nữa, hoạt động gân cốt một chút. Sau một đêm nghỉ ngơi, cảm giác đau nhức ở cánh tay đã đỡ hơn nhiều.
Cậu lấy từ trong phòng ra một cái rổ đan bằng mây, chuẩn bị ra ngoài.
Chỉ là cậu vừa vén tấm da thú lên để đi ra ngoài, liền thấy cách nhà cậu không xa có mấy người giống cái quen thuộc đang ngồi xổm.
Kha Liễm khựng lại, mấy người kia cậu biết, trong ký ức của Liễm, họ chính là ác mộng của cậu!
Tuy nhiên, thân thể này hiện giờ đang được điều khiển bởi Kha Liễm - kẻ đã trải qua 10 năm tôi luyện trong thời kỳ tận thế. Muốn gây phiền toái cho cậu, vậy phải chuẩn bị trả giá đắt.
Cậu thu hồi ánh mắt, làm bộ như không có chuyện gì, khập khiễng tiếp tục đi về phía trước.
Liền thấy mấy người giống cái kia đứng dậy đi theo!
Không biết đối phương định làm gì, cậu lén nắm chặt tấm thẻ sức mạnh trong lòng bàn tay. Chỉ cần đối phương có động tĩnh gì lạ, Kha Liễm sẽ lập tức cho họ biết đã chọc nhầm người.
Quả nhiên khi thấy cậu bước nhanh hơn, mấy người kia cũng rảo bước đuổi theo, cứ hai bước làm một.
"Chạy cái gì!" Một trong số họ nhắm vào chân bị thương của Kha Liễm, đá một cú.
Đã biết trước họ sẽ gây sự, Kha Liễm vội thu chân bị thương về, khiến đối phương đá vào khoảng không!
Cậu nhìn không vừa mắt, mấy giống cái này cứ nhắm vào chân bị thương của cậu mà ra tay, rõ ràng là muốn hạ độc thủ!
Một cú đá hụt, người kia lảo đảo lấy lại thăng bằng rồi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Kha Liễm.
Đâu còn là cái tên Liễm yếu đuối ngày nào! Đối phương đang nhìn thẳng vào cậu không hề né tránh, đôi mắt to kia thậm chí còn lộ ra một tia hài hước.