""Liễm" đâu? Ra đây một chút!" Phạn theo lời A Tháp, mang theo một cái chân trước của con Đát Đát thú và mấy miếng da thú rách, đi đến trước lều đá của Kha Liễm.
Sau một lúc lâu không thấy động tĩnh, lông mày hắn nhíu lại, tên lười biếng này không lẽ còn đang ngủ? Cả ngày chỉ nghĩ ăn bám, chưa bao giờ nghĩ đến việc tự mình cố gắng.
Những người giống cái khác trong bộ lạc đều mong được ra ngoài đào rau dại, còn hắn ở đây ngủ nướng, điều này khiến Phạn càng thêm khinh thường kẻ này.
Giọng nói không giấu được vẻ khinh miệt: "Đồ ngươi muốn đã mang đến đây, ta để ở cửa, tự ra mà lấy."
Hắn vừa dứt lời, tấm da thú che cửa bị vén lên, Kha Liễm với đôi mắt thâm quầng xuất hiện ở cửa.
Tối qua cậu đã nghĩ quá đơn giản, 100 cái hít đất đối với thân thể hiện tại của cậu mà nói, không khác gì một gánh nặng khổng lồ. May mắn là làm đi làm lại, cuối cùng cũng hoàn thành được.
Vừa mới ngủ được một lúc, bên ngoài đã có kẻ lải nhải đến quấy rầy giấc ngủ!
"Sáng sớm đã gào thét cái gì thế"
Kha Liễm vuốt tóc ra sau, giọng nói rõ ràng còn mang theo vẻ khó chịu khi mới ngủ dậy. Dù sao ba ngày nữa cũng phải rời khỏi nơi này, Kha Liễm không định giả vờ nữa.
Trên người cậu chỉ đơn giản quấn một tấm da thú, lớp bùn đất hôm qua đã được rửa sạch, mái tóc mượt mà hơn nhiều, được búi gọn ra sau đầu. Tấm da thú màu nâu đen tuy đã trụi lông vài chỗ, nhưng càng làm nổi bật làn da trắng của cậu, hai điểm trước ngực lấp ló.
Kha Liễm cảm thấy làm đàn ông không có gì to tát, nhưng cậu đã quên hiện tại mình là một giống cái! Ở đây, đàn ông trong mắt thú nhân cũng giống như phụ nữ trong mắt đàn ông vậy!
Hôm qua cả người cậu đều lấm lem bùn đất, dơ bẩn, tất nhiên không ai để ý, nhưng hôm nay...!
Ngay khi chàng thanh niên vừa bước ra, Phạn gần như đột nhiên khựng lại, hắn nhìn chằm chằm vào làn da trắng đến chói mắt.
Ngực trần, sau một giây kinh ngạc, đôi tai ẩn dưới mái tóc rối bời không khỏi ửng đỏ. Dù gì cũng chỉ là một chàng trai trẻ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thân thể giống cái, dù cố tỏ ra lão luyện cũng không khỏi lộ vẻ ngượng ngùng.
"Ngươi! Sao ngươi không mặc quần áo!"
"Hả?" Kha Liễm nhíu mày đánh giá đối phương, rồi nhìn xuống mình, "Không phải ngươi cũng không mặc đó sao? Có gì thì nói thẳng ra! Nói xong thì cút nhanh đi!"