Chương 7

"Các di nương đông như vậy, ta nhường chỗ cho các nàng", Liễu Ngân Tuyết giải thích.

Lâu Duẫn lười biếng dùng ngón tay chỉ chỉ vào ghế trống bên kia bàn hắn đang ngồi: "Không cần, ngươi ngồi đó đi."

Làm trái ý Thế tử chỉ sợ bị hắn ném văng ra ngoài như một con gà, Liễu Ngân Tuyết không có ý định đắc tội hắn, đoan trang ngồi xuống vị trí Lâu Duẫn vừa chỉ.

Rất nhanh sau đó, chín di nương được Lạc Nhạn đưa vào.

Nhìn thấy Lâu Duẫn còn sống sờ sờ, cả đám vui mừng khóc lóc, quỳ rạp trên đất dập đầu hành lễ với hắn.

Hoa di nương quyến rũ lau nước mắt: "Thế tử, người tỉnh lại rồi, nô tỳ nửa năm nay ăn không ngon ngủ không yên, sợ người gặp bất trắc gì, may mắn trời cao phù hộ, người bình an không có việc gì."

Quế di nương cũng gạt nước mắt sụt sùi: "Thế tử, nô tỳ ngày ngày cầu thần bái Phật phù hộ cho người được bình an, có lẽ Bồ Tát đã nghe được lời thỉnh cầu của nô tỳ, lát nữa nô tỳ trở về sẽ thắp hương tạ Bồ Tát."

Diên di nương béo béo đáng yêu cũng nghẹn ngào: "Thế tử, cuối cùng nô tỳ cũng được gặp người, khi người hôn mê, Lai Bảo với Lai Phúc luôn canh chừng, nô tỳ một lần cũng không được gặp người."

"......"

Các di nương ngươi một câu ta một câu, trước mặt Lâu Duẫn khóc lóc kể lể, biểu đạt thâm tình của mình với Lâu Duẫn, lo lắng sợ hãi rồi vui mừng quá đỗi mà khóc, Liễu Ngân Tuyết bị rót đầy một tai những lời nhớ mong, ngước mắt lại thấy Lâu Duẫn không chút xao động.

Ân? Như thế nào?

Thϊếp thất quan tâm ngươi như vậy, chẳng lẽ người không cao hứng?

Lâu Duẫn: "Vương phi có gây khó dễ cho các ngươi không?"

Vương di nương dáng người đầy đặn thướt tha trả lời: "Không có, Thế tử hôn mê nửa năm, Vương phi đối với chúng nô tỳ rất tốt, mùa đông năm nay lạnh hơn, Vương phi còn sai người làm cho chúng nô tỳ mỗi người thêm vài bộ xiêm y, nhưng mà Thế tử, người gầy đi nhiều quá."

Dứt lời, lại nâng tay áo che mặt khóc.

Liễu Ngân Tuyết: "......"

Nàng thấy, các di nương đối với Lâu Duẫn tình cảm đều sâu đậm, vậy là Lâu Duẫn bình thường đối xử với các nàng cũng không tệ đi, nếu không sao ai cũng khóc đến chân tình cảm động như vậy?!

Lâu Duẫn nói: "Được rồi, đừng khóc nữa."

Các di nương như đang hành quân nhận được mệnh lệnh, đồng loạt im bặt, trong phòng chỉ còn lại tiếng nấc nho nhỏ, Lâu Duẫn nói: "Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ hầu hạ bên người Thế tử phi, Thế tử phi muốn uống nước, các ngươi phải bưng trà, Thế tử phi buồn ngủ, các ngươi phải trải giường, Thế tử phi muốn đi ra ngoài, các ngươi phải che ô, chiếu cố Thế tử phi thật thỏa đáng, rõ chưa?"

Các di nương đồng thanh đáp: "Dạ, Thế tử."

Liễu Ngân Tuyết lập tức cự tuyệt: "Không cần, bên cạnh ta có nha hoàn hầu hạ rồi, không cần các nàng."

Đùa cái gì vậy?

Cả đám nữ nhân này đều có lòng với Lâu Duẫn, mà nàng thân là nữ nhân có tước vị chính thất bên người Lâu Duẫn, những nữ nhân này chẳng lẽ không ghen ghét nàng?

Ghen ghét sẽ khiến người ta đỏ mắt, đỏ mắt sẽ khiến người ta suy đồi, suy đồi rồi sẽ chơi xấu.

Ba nữ nhân một đài diễn, đây đưa tới chín nữ nhân đến trước mặt nàng, sau này nàng có thể bình yên trải qua mấy ngày?

Lâu Duẫn: "Các nàng là thϊếp thất của ta, đương nhiên phải hầu hạ ngươi, ngươi không cần khách khí, muốn sai sử các nàng thế nào cũng được, có thể vì ngươi cống hiến sức lực, là phúc phận của các nàng."

Liễu Ngân Tuyết cắn chặt răng: "Đa tạ ý tốt của Thế tử, nhưng ta không cần."

Lâu Duẫn: "Không, ngươi cần."

Liễu Ngân Tuyết cảm thấy giữa nàng và hắn có rào cản giao tiếp, Lâu Duẫn cứng rắn muốn đưa mấy di nương đó cho nàng, nàng cự tuyệt thế nào cũng không được, Liễu Ngân Tuyết đã hiểu, đành phải nói: "Vậy đa tạ Thế tử."

Lâu Duẫn vừa lòng cười cười, bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy cằm Liễu Ngân Tuyết.

Liễu Ngân Tuyết cả kinh, muốn né tránh, nhưng không rõ Lâu Duẫn dùng thủ pháp gì, nàng không thể thoát ra được, chỉ có thể để hắn tùy ý nhéo, nam tử mắt đào hoa in bóng thân ảnh nho nhỏ của nàng, thanh âm nhẹ vang lên bên tai.

"Đều nói đích trưởng nữ Liễu gia tài mạo vô song, lời đồn quả nhiên không phải vô căn cứ, thật thông minh."

Một khắc kia, Liễu Ngân Tuyết cảm giác cả người đều không ổn, nàng bỗng nhiên nhận thức ra, mình trong mắt Lâu Duẫn, so với thịt cá nằm trên thớt chẳng có gì khác nhau.

Môi mỏng bạc tình, quả nhiên cũng không phải nói bừa.

***

Trong thư phòng, cửa sổ mở, gió lạnh thổi vào, Lâu Khải Minh nặng nề ho khan vài tiếng, đi đóng cửa sổ lại, đến lúc quay đầu thình lình phát hiện trong phòng đã nhiều thêm một người.

Lâu Duẫn đứng ở chỗ âm u, toàn thân phát ra hơi thở âm lãnh.

Hắn cười lạnh, lười biếng đi đến ghế thái sư ngồi xuống, bắt chéo chân hỏi: "Ta bất quá mới ngủ nửa năm, Vương gia sao đã già thành bộ dáng này rồi?"

Lâu Khải Minh đối với bộ dáng này của Lâu Duẫn đã trách móc không nổi nữa, ông che miệng lại ho khan vài tiếng, nhẹ giọng chậm rãi nói: "Năm ngoái bị nhiễm phong hàn, mãi vẫn không khỏi hẳn, thân thể ngày càng sa sút, kéo tới hôm nay cũng chỉ còn chút hơi tàn."

"Không uống thuốc sao?" Lâu Duẫn hỏi.

Lời này vừa nói ra, Lâu Khải Minh bước chân sững lại, mà Lâu Duẫn dường như cũng bỗng nhiên nhận ra bản thân nhất thời buột miệng, đem suy nghĩ trong lòng nói ra, biểu tình có chút mất tự nhiên.

"Thái y đã kê dược vài lần, uống xong cũng chẳng thấy hiệu quả, trước kia ta ra chiến trường chinh chiến thân thể đã bị tổn thương căn nguyên, giờ đã lớn tuổi, cảm mạo thôi cũng không dễ khỏi", Lâu Khải Minh giải thích.

Sau đó ông đem danh mục lễ vật đã chuẩn bị sẵn trên bàn đưa cho Lâu Duẫn: "Con tỉnh lại đúng lúc lắm, mai là ngày Ngân Tuyết về lại mặt, con đúng lúc có thể bồi nàng cùng nhau trở về."

Lâu Duẫn không nhận: "Ta không đi, ta nói muốn cưới nàng sao?"

Lâu Khải Minh mặt trầm xuống: "Ta cầu Hoàng Thượng tứ hôn, con biết phí bao nhiêu tâm sức Hoàng thượng mới đáp ứng không? Chưa nói đến địa vị của Liễu thái phó trong triều, liền ngay cả bản thân Liễu Ngân Tuyết, con có điểm nào xứng với nàng? Người đến Liễu gia cầu hôn đều muốn dẫm nát cửa mà người ta còn không đồng ý, con có thể cưới được nàng, có biết bao nhiêu người ghen đỏ mắt không?"

"Người ta ghen đỏ mắt là chuyện của người ta, không liên quan đến ta, ai cưới nàng về thì đi mà bồi nàng hồi môn."

Bởi vì một câu này, Lâu Khải Minh tức giận đến sắc mặt xanh mét: "Nghịch tử!"

Lâu Duẫn hé nửa mắt: "Vương gia gọi ta tới, chỉ vì muốn nói chuyện này?"

"Liễu gia vốn không đồng ý hôn sự này, ta chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh, con ngày mai nhất định phải di, chuẩn bị tư thái tốt một chút, đừng khiến cho người Liễu gia nghĩ rằng con là kẻ ăn chơi trác táng không đáng phó thác cả đời", Lâu Khải Minh nói.

"Nga? Nguyên lai Liễu gia không muốn gả Liễu Ngân Tuyết cho ta?"

Lâu Khải Minh: "Con đi ra ngoài hỏi một chút, có nhà huân quý nào nguyện ý đem nử nhi gả cho con, Liễu Ngân Tuyết là bảo bối của Liễu gia, từ nhỏ đã được cưng chiều, người ta đương nhiên muốn tránh con càng xa càng tốt, nếu không phải thánh ý không thể trái, con cũng chẳng có khả năng cưới nàng."

Lâu Duẫn nghe đến đó, bỗng nhiên thay đổi chủ ý, nhanh chóng lấy danh mục lễ vật trong tay Lâu Khải Minh: "Nếu bọn họ đã không thích, ta càng phải để bọn họ gặp ta một lần."