Tần Hội Nguyên âm thầm bĩu môi, trong lòng thầm mắng: "Tiểu tiện nhân chỉ biết dựa vào sắc đẹp câu dẫn người khác."
Lâu Hiên và Lâu Nguyễn đều cảm thấy Lâu Duẫn thật may mắn, có thể khiến lão Vương gia vứt hết mặt mũi quyết tâm cưới Liễu Ngân Tuyết cho hắn, nói trắng ra là lão Vương gia vẫn yêu thương Lâu Duẫn nhất, Phương Huệ Mẫn thì thầm nghĩ, có thê tử kiều mỹ như vậy mà Lâu Duẫn vẫn không thu liễm tính tình.
Thái tử Lâu Dật bưng chén rượu, liếc mắt về hướng Lâu Duẫn nhưng thực ra là nhìn Liễu Ngân Tuyết diễm lệ bên cạnh, cúi đầu yên lặng nhấp rượu.
Trước khi Hoàng thượng tứ hôn, hắn vốn muốn nạp Liễu Ngân Tuyết làm trắc phi, cũng hứa hẹn khi lên ngôi Hoàng đế sẽ để nàng làm Hoàng quý phi, chỉ dưới mỗi Hoàng hậu, nhưng lại bị Liễu thái phó dũng mấy chữ "tôn nữ phúc mỏng, không gánh nổi phúc phận làm Quý phi" mà cự tuyệt.
Lâu Dật sinh ra lòng chiếm hữu, Liễu Ngân Tuyết tuyệt sắc này, hắn sớm hay muộn cũng phải đem đè dưới thân.
Chỉ tiếc, mỹ nhân như vậy, trước khi hắn bước lên ngôi vị Hoàng đế, đã bị Lâu Duẫn không hiểu phong tình kia hưởng thụ trước.
Tại chỗ ngồi, Liễu Ngân Tuyết cảm nhận được ánh mắt trần trụi nóng rực phóng qua đây, sau lưng lại lạnh băng như có âm phong thổi lại bên người.
Khó khăn duy trì đến khi dạ yến kết thúc, Liễu Ngân Tuyết với Lâu Duẫn cùng nhau đi ra Sùng Dương Môn.
Tới Sùng Dương Môn, khi chuẩn bị lên xe ngựa, Liễu Ngân Tuyết quay đầu lại nhìn hoàng cung cao cao, bên tai truyền đến thanh âm châm biếm của Lâu Duẫn: "Sao? Luyến tiếc hoàng cung xa hoa?"
Liễu Ngân Tuyết quay đầu lại, bóng đêm bao trùm thân thể nàng, ngũ quan nàng trong đêm đen có vẻ đẹp yêu mị, cặp mắt phượng nhẹ nhàng chớp, trong mắt lộ ra vài phần lạnh băng.
Nàng nói: "Nếu như có thể, ta mong cả đời không phải bước vào nơi này."
Lâu Duẫn hơi giật mình, Liễu Ngân Tuyết đã lướt qua hắn lên xe ngựa.
Màn xe buông xuống, Lâu Duẫn ngồi xuống đối diện Liễu Ngân Tuyết, xe ngựa lộc cộc đi, Liễu Ngân Tuyết trong lòng có chút bực bội, đột nhiên hỏi: "Ta nói với chàng mấy câu được không?"
Lâu Duẫn biểu tình thực đạm: "Nói đi."
"Chàng hiểu Thái tử điện hạ không? Hắn là người thế nào?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.
Lâu Duẫn trong mắt lần thứ hai tràn ra trào phúng: "Sao? Muốn làm Hoàng phi?"
Liễu Ngân Tuyết không muốn tranh chấp miệng lưỡi với Lâu Duẫn, nàng nghiêm mặt nói: "Ta không rảnh nói giỡn với chàng, ta hỏi nghiêm túc, Thái tử là người tính tình ôn hòa, chiêu hiền đãi sĩ sao?"
"Chiêu hiền đãi sĩ thì cũng đúng, nhưng tính tình ôn hòa? Ngươi nghe ai nói?" Lâu Duẫn nói, trong giọng có chút châm chọc, "Trong thư phòng hắn có một nô tỳ chuyên mài mực, bởi vì không cần thận làm bắn mực lên triều phục của hắn, bị hắn sai người kéo ra ngoài chém đứt cả hai tay, chuyện này người bên cạnh hắn xử lý thực sạch sẽ, cho nên không có tiếng xấu truyền ra."
Liễu Ngân Tuyết nghe mà kinh hãi.
Nếu lời Lâu Duẫn nói là thật, vậy Lâu Dật kia chẳng phải là người thô bạo tàn nhẫn hay sao?
"Không tin?" Lâu Duẫn cười lạnh hỏi.
Lại thấy Liễu Ngân Tuyết gật gật đầu: "Tin, chàng không có lý do gì để bịa chuyện lừa gạt ta, chỉ là ta hơi giật mình, ta vốn thưởng Thái tử cùng lắm chỉ có chút sắc tâm mà thôi."
Liễu Ngân Tuyết mặt trầm như nước, Lâu Duẫn bỗng nhiên giữ chặt cổ tay nàng, dùng sức kéo, Liễu Ngân Tuyết bị kéo vài l*иg ngực Lâu Duẫn, nàng "A" lên một tiếng, xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại.
Trầm Ngư lo lắng hỏi: "Thế tử phi, người có chuyện gì phân phó?"
Liễu Ngân Tuyết bị Lâu Duẫn ấn trong ngực, hơi thở nam tử nóng rực phun trên mặt nàng, làm nàng không thích ứng nổi, nàng giãy giụa nhưng không thể tránh thoát, đành phải cố gắng dùng ngữ điệu bình thường nói: "Không có việc gì, đi tiếp đi."
Xe ngựa mới tiếp tục di chuyển.
Liễu Ngân Tuyết bực mình, dùng sức đẩy Lâu Duẫn: "Buông ta ra."
"Ngươi nói cho rằng Thái tử cùng lắm là có chút sắc tâm, là ý gì?" Lâu Duẫn chế trụ cằm Liễu Ngân Tuyết, ánh mắt âm u hỏi, "Thái tử làm gì ngươi rồi?"
"Không có gì, ta trước nay chỉ gặp hắn khi tham gia cung yến, đêm nay ta chỉ đi Khôn Ninh Cung thay đổi xiêm y, hắn có thể làm gì ta chứ?" Liễu Ngân Tuyết tránh khỏi tay đang nắm cằm nàng của Lâu Duẫn, "Chỉ là tổ phụ từng nói với ta, Thái tử từng muốn nạp ta làm trắc phi, nhưng bị tổ phụ khéo léo từ chối, tổ phụ bảo ta sau này cẩn thận Thái tử."
Nàng vốn tưởng rằng mình đã xuất giá, Thái tử sẽ không còn tâm tư gì, không nghĩ tới đêm nay hắn lại nhìn chằm chằm nàng như vậy.
Đó là ánh mắt "nhất định phải có được".
"Lâu Dật muốn nạp ngươi?" Lâu Duẫn ánh mắt âm trầm.
"Có gì lạ sao? Lâu Duẫn, nam tử toàn thành Biện Kinh này, cũng chỉ có chàng không muốn cưới ta thôi," Liễu Ngân Tuyết nói liền có vài phần đắc ý, "Với mỹ mạo và trí tuệ của ta, chẳng lẽ không đáng để Lâu Dật ưu ái?"
"Nói ra, chàng không có tình cảm gì với ta, chàng bực bội cái gì?" Liễu Ngân Tuyết không tự chủ nhớ tới Lạc Âm Phàm, cảm thấy giữa Lâu Duẫn và Lạc Âm Phàm có gì đó khả nghi, "Chàng bực bội vì ta? Hay là vì Lạc Âm Phàm?"
Lâu Duẫn đột nhiên bóp cổ Liễu Ngân Tuyết.
Liễu Ngân Tuyết bỗng nhiên cảm thấy khó thở, cảm giác không thể hít thở làm đại não nàng trống rỗng, nàng giống như thấy Tử Thần xuất hiện.
Nhưng chỉ vài giây sau, tay Lâu Duẫn đã nới lỏng.
"Kẻ nghe lén trong điện Trùng Hoa là ngươi?" Lâu Duẫn bóp cổ Liễu Ngân Tuyết hỏi.
Không khí đột nhiên bị chặn lại, sắc mặt Liễu Ngân Tuyết trắng bệch, nàng nhìn gương mặt tinh xảo của Lâu Duẫn phảng phất giống như Tử Thần, cố gắng nói: "Ta đi cung phòng tại điện Trùng Hoa, chính là các người chạy đến đó nói chuyện, ta còn chưa trách các người quấy rầy ta đâu!"
Khó trách lúc ấy bọn họ nói chuyện nói đến một nửa liền dừng lại, nguyên lai là vì Lâu Duẫn phát hiện bên cạnh có người.
Nhĩ lực của người thật sự quá tốt đi.
Lâu Duẫn buông tay, trên cổ Liễu Ngân Tuyết để lại vệt đỏ, nàng che cổ trừng Lâu Duẫn: "Ta còn tưởng chàng có du͙© vọиɠ chiếm hữu, không chấp nhận được người khác mơ tưởng nữ nhân trên danh nghĩa là của chàng, thì ra, vẫn là tự ta nghĩ nhiều. Chàng cảm thấy không cam lòng giúp Lạc Âm Phàm chứ gì? Kỳ vương phủ với Lạc phủ gần nhau, chắc hai người quen biết từ nhỏ, thật ra cũng dễ hiểu."
Lâu Duẫn không hé răng.
Liễu Ngân Tuyết lại lấy một viên kẹo nhỏ trong hộp ra bỏ vào miệng, vị ngọt từ kẹo tràn ra mới có thể áp xuống vị cay đắng khó hiểu trong cổ họng, nàng thấp giọng nói: "Lâu Duẫn, ta với chàng vốn là bị bắt buộc phải trói buộc với nhau, nếu chàng thật sự không muốn nhìn thấy ta, vậy cho phép ta dọn đến biệt viện ở đi, ta cũng có viện riêng là của hồi môn, ta dọn tới đó ở cũng được."
Lâu Duẫn giương mắt nhìn nàng.
Nam tử mắt đào hoa trong đêm tối có cảm giác kinh tâm động phách, khi nhìn người khác giống như mang theo vài phần câu dẫn, hắn siết chặt eo Liễu Ngân Tuyết, siết chặt càng chặt, đến mức Liễu Ngân Tuyết không nhịn được kêu lên.
"Ta không sủng hạnh ngươi, nên ngươi không chịu nổi tịch mịch, muốn đi biệt viện tìm nam nhân?"
"Bang ——"
Đến mức này thì không nhịn nổi nữa, Liễu Ngân Tuyết trên mặt Lâu Duẫn hạ xuống một cái tát, nàng xem như hiểu rõ, tên cẩu nam nhân này không đáng để nàng ôn thanh tế ngữ đối đãi, câu đó người có thể nói sao?
Một cái tát này, đem Lâu Duẫn đánh ngốc.
Liễu Ngân Tuyết vẫn chưa hết giận, mắng: "Vô sỉ!"
"Ta thật là xui rủi tám đời mới phải gả cho ngươi, biết thế này ta đã bảo tổ mẫu đáp ứng mối hôn sự với cháu trai Vương phu nhân, người ta ít nhất là người đoan chính có phẩm cách, không giống ngươi, người không ra người quỷ không ra quỷ, làm chuyện thương thiên hại lý như vậy nhục nhã ta. Ta ăn vạ ngươi cưới ta sao? Ta làm ra chuyện gì cực có lỗi với ngươi sao? Lời ngươi nói là tiếng người sao..."
Lâu Duẫn thấy thực đau đầu.
Bên tai toàn là tiếng Liễu Ngân Tuyết huyên thuyên, trên mặt hắn nóng rát, đôi môi đỏ dưới mắt hắn cứ liên tục đóng mở, khiến hắn muốn phong toả lại.
Hắn nhớ rõ người ta từng nói, nếu có thể hôn Liễu Ngân Tuyết một lần, đời này chết cũng không uổng.
Lâu Duẫn đột nhiên cúi đầu, áp môi lên đôi môi đỏ mọng kia.
Thực mềm, giống như bong bóng nước ấm vậy, nhưng lại cũng không giống, Lâu Duẫn nhất thời không nghĩ ra thứ gì có thể so sánh với đôi môi mềm mại của Liễu Bạc Tuyết, còn hơi ngọt, vì miệng nàng còn vương vị kẹo.
"Bang ——"
Khi Lâu Duẫn đang nhấm nháp vị ngọt trên môi Liễu Ngân Tuyết, không ngờ lại bị nàng tát một cái, mặt hắn càng đỏ hơn, cả người lại có chút hưng phấn, giật giật môi, giữ chặt eo Liễu Ngân Tuyết không kiêng nể gì mà tiếp tục tấn công.
Liễu Ngân Tuyết còn muốn đánh tiếp, Lâu Duẫn đã dứt khoát giữ chặt tay nàng, khiến nàng không thể động đậy.
Liễu Ngân Tuyết bị giữ chặt, tưởng tượng mình không khác gì cá nằm trên thớt mặc người ta xâu xé, khi Lâu Duẫn mãnh liệt hôn, nàng cảm giác không thể hô hấp nổi, những mỗi khi nàng sắp ngạt thở, lại có không khí dồn dập đẩy vào.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cũng không biết qua bao lâu, mơ hồ nghe được ngoài xe ngựa có người hô "Tới Kỳ vương phủ", ngay sau đó, xe ngựa dừng lại, Lâu Duẫn khó khăn lắm mới buông nàng ra.
Một lúc lâu sau đó, Liễu Bạc Tuyết ngây ngẩn cả người không nói nổi câu nào.
Đến khi khôi phục sức lực, nàng lập tức đẩy Lâu Duẫn ra, giận dữ trừng mắt nhìn Lâu Duẫn, dùng tay áo lau đi vệt nước còn vương trên khóe miệng, xốc màn xe đi xuống.
Trầm Ngư thấy sắc mặt nàng khó coi, không dám hỏi gì, chỉ ngoan ngoãn đi theo nàng vào Thanh Sơn Viện.
Lâu Duẫn dùng ngón cái lau lau khóe miệng, nhớ lại tư vị vừa rồi, bỗng nhiên cảm thấy người ngoài nói cũng có vài phần hợp lý.
Trở lại Thanh Sơn Viện, sau thời gian nửa chén trà, môi Liễu Ngân Tuyết bắt đầu sưng lên, Lạc Nhạn là người thận trọng, đã nhanh chóng chú ý tới miệng Liễu Ngân Tuyết sưng đỏ, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cho tất cả nha hoàn hầu hạ trong phòng lui xuống, tự mình cầm khối băng chườm cho Liễu Ngân Tuyết, Liễu Ngân Tuyết cảm thấy mất mặt, cả người bất động ngồi cạnh cửa sổ, không rên tiếng nào.
Lai Bảo khi múc nước tắm cho Lâu Duẫn, nhỏ giọng nói: "Lạc Nhạn cô nương tới hầm chứa lấy băng, hình như Thế tử phi lại bị thương đấy ạ, là lấy băng đắp cho Thế tử phi."
Lâu duẫn: "Lắm mồm."
Lai Bảo ha hả cười: "Vâng nô tài lắm mồm, nhưng mà sao mặt Thế tử lại hồng hồng thế ạ, đèn chiếu vào còn hiện rõ dấu năm ngón tay đây này, đợt chút nữa nô tài cũng đi hầm chưa băng lấy khối băng về đắp cho người, cho đỡ sưng nha."
Lâu duẫn: "Vả miệng."
Lai Bảo vội vàng tự vả miệng, tay đánh nhưng mặt vẫn cười hì hì, thầm nghĩ: "Ai ui, Thế tử nhà chúng ta bị Thế tử phi đánh sao? Ai ui, Thế tử phi mềm yếu vậy sao có thể đánh được Thế tử? Chắc chắn là Thế tử tự nguyện đi, trời ơi, Thế tử phi mới vào cửa mấy ngày, Thế tử đã sủng hạnh rồi sao!"
Khi Lai Bảo còn đang miên man suy nghĩ, Lâu Duẫn giơ tay lên sờ sờ lên mặt.