Hứa Nguyệt Hoa tay đau nhức đối với Lâu Duẫn căm thù đến xương tủy, chút lý trí còn sót lại không quản được miệng của bà, mọi người chỉ nghe bà to tiếng mắng: "Lâu Duẫn, tên khốn nạn nhà ngươi, ta chẳng qua là ngoài miệng nói ngươi vài câu, thế mà ngươi động tay với một phụ nhân như ta, thật sự là lời đồn không sai, ngươi là đồ tàn nhẫn độc ác, có mẹ sinh không có mẹ dạy!"
Liễu Ngân Tuyết muốn ngăn Hứa Nguyệt Hoa mà không kịp, vị phụ nhân này không biết thường ngày có hay mắng người không, mà mồm miệng tanh tách, mắng thực trôi chảy.
Quả nhiên, sự tình lần thứ hai chuyển biến xấu.
Lâu Duẫn quỷ mị đứng dậy, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, nhuyễn kiếm bên hông hắn đã đặt ngay yết hầu Hứa Nguyệt Hoa, tiếng chửi rửa đột nhiên im bặt, Hứa Nguyệt Hoa trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt âm trầm của Lâu Duẫn, sau lưng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Cả người bà đều đang run rẩy.
Lâu Duẫn mắt đen thâm trầm, chỉ cần hắn xuống tay, mũi kiếm sắc nhọn kia sẽ đâm thẳng vào yết hầu Hứa Nguyệt Hoa, hắn đè thấp thanh âm, đột nhiên cười lạnh: "Những lời ngươi vừa nói, lặp lại lần nữa."
Hứa Nguyệt Hoa tính mạng bị uy hϊếp, nào dám mở miệng, Vương Tào Yến đang đỡ bà lại càng nơm nớp lo sợ, sợ Lâu Duẫn chớp một cái mẫu thân nàng liền mất mạng.
Nghe nói Lâu Duẫn là ác ma gϊếŧ người không chớp mắt, người chết trong tay hắn nhiều vô số kể, hắn máu lạnh vô tình, trẻ không tha già không thương.
Vương Tào Yến như ăn ách dược, bị dọa đến nỗi không dám hé nửa lời.
Lão thái thái vội vàng đứng lên, khẩn trương nhìn Lâu Duẫn, sợ hắn sẽ thật sự gϊếŧ người.
Lâu Duẫn mặt mày lạnh lẽo, trong mắt cuốn lên vài phần hung ác, thấy Hứa Nguyệt Hoa bị dọa đến mức không nói nên lời, câu môi lạnh lùng nói: "Sao không nói? Vừa rồi không phải nói rất hăng say sao? Sợ rồi à?"
Liễu Ngân Tuyết muốn tiến lên ngăn cản, bị Lý Mạn giữ lại, Lý Mạn cảm thấy lúc này Lâu Duẫn thực sự dọa người, bà sợ Lâu Duẫn thương tổn Liễu Ngân Tuyết, không cho Liễu Ngân Tuyết tiến lên.
Liễu Ngân Sinh và Liễu Ngân Sương sợ hãi trốn sau lưng lão thái thái.
Liễu Ngân Tuyết gỡ tay Lý Mạn ra, đi đến trước mặt Lâu Duẫn, duỗi tay muốn đẩy kiểm của hắn ra, tay Lâu Duẫn hơi động nhẹ, lòng bàn tay Liễu Ngân Tuyết lập tức trào máu.
Lão thái thái thấy vậy, tức giận quát: "Lâu Duẫn, ngươi làm càn!"
Lý Mạn hít ngược một hơi khí lạnh, nhấc chân xông lên kéo Liễu Ngân Tuyết ra, lại bị nàng ngăn lại, nàng cảm nhận vết thương truyền đến cảm giác đau xót, lông mày nhăn lại, thấp giọng nói: "Thế tử, chàng bình tĩnh lại."
Lâu Duẫn nhếch miệng cười: "Ta đang rất bình tĩnh, ngược lại ngươi nắm kiếm của ta như vậy không phải hành động sáng suốt đâu."
Liễu Ngân Tuyết hít hít khí, nàng thật ra cũng rất sợ, đặc biệt là khi tay đã bị cắt chảy máu, nàng càng nhận thức rõ, Lâu Duẫn thật sự có khả năng sẽ gϊếŧ Hứa Nguyệt Hoa, nhưng là lúc này, nàng lại không thể không căng da đầu tiến lên.
Nàng bắt buộc phải ngăn cản Lâu Duẫn, không thể để hắn gây họa cho Liễu gia.
Nàng nói: "Vương phu nhân nói không lựa lời, là bà ấy sai rồi, nhưng tội không đến mức phải chết, ta thay Vương phu nhân xin lỗi chàng, chàng quân tử rộng lượng, đừng so đo với bà ấy, được không?"
Lâu Duẫn: "Không."
Liễu Ngân Tuyết thở sâu: "Vậy chàng muốn thế nào?"
Lâu Duẫn: "Quỳ xuống trước mặt ta nhận sai, có lẽ tâm tình ta sẽ tốt lên, không thèm so đo nữa."
Liễu Ngân Tuyết còn muốn khuyên giải Lâu Duẫn vài câu, nhưng chưa kịp nói, Vương Tào Yến liền quỳ xuống dập đầu với Lâu Duẫn: "Cầu Thế tử tha cho mẫu thân, chúng ta biết sai rồi, sau này không dám bàn chuyện của Thế tử nữa."
Liễu Ngân Tuyết bỗng nhiên cảm thấy có vài phần khổ sở, đặc biệt là khi Lâu Duẫn nói "Ta muốn chính là Vương phu nhân quỳ xuống nhận sai, không phải ngươi", nỗi khổ trong lòng Liễu Ngân Tuyết liền lên tới đỉnh điểm.
Hắn nhất định phải nháo đến mức này sao?
Hứa Nguyệt Hoa là trưởng bối, quỳ xuống nhận sai với hắn, sau này truyền ra ngoài, bà ấy còn mặt mũi nào?
Nhưng mà, Lâu Duẫn đã quyết tâm, nhuyễn kiếm không nhẹ không nặng điểm vào cổ Hứa Nguyệt Hoa một cái, máu rỉ ra, Hứa Nguyệt Hoa ngày thường luôn cao cao tại thượng hai chân run rẩy, thuận thế quỳ xuống.
Liễu Ngân Tuyết nhắm mắt lại.
Hứa Nguyệt Hoa miễn cưỡng nói: "Là ta không phải, cầu Thế tử đại nhân đại lượng, tha cho ta."
Lâu Duẫn thu lại nhuyễn kiếm, ngồi lại vào ghế thái sư, bắt chéo chân sai nha hoàn bên cạnh: "Trà lạnh rồi, đổi chén khác cho ta."
Khi hắn nói chuyện, Lý Mạn cùng Liễu Ngân Tuyết vội vàng đỡ Hứa Nguyệt Hoa với Vương Tào Yến lên, nha hoàn nhanh chóng cầm hòm thuốc lại băng bó cầm máu cho Liễu Ngân Tuyết, Lý Mạn mặt tràn đầy áy náy nói với Hứa Nguyệt Hoa: "Ta đã sai người thỉnh thái y, Vương phu nhân chờ thái y tới xem tay cho xem sao, hôm nay thật xin lỗi, là Liễu phủ chúng ta tiếp đón không chu toàn."
Hứa Nguyệt Hoa mất mặt, lúc này bàn tay bị Lâu Duẫn bẻ còn đau đến tê dại, nào có chờ được thái y đến xem, bà vung ống tay áo, hất tay Lý Mạn ra, dùng tay còn nguyên vẹn kéo Vương Tào Yến ra ngoài.
Lý Mạn vẻ mặt áy náy tự mình đi tiễn các nàng.
Vương Tào Yến đi một đoạn xa, bỗng nhiên từ xa quay đầu lại nhìn Lâu Duẫn.
Một cái liếc mắt kia, khiến Liễu Ngân Tuyết trong lòng nhảy dựng.
Chờ hai mẹ con Vương gia đi rồi, lão thái thái tức giận trừng mắt với Lâu Duẫn: "Ngươi là phu quân của Tuyết nhi, sao lại đả thương nàng? Nếu ngươi không thích tôn nữ của ta, có thể viết một tờ hưu thư, Tuyết nhi cũng sẽ không một hai phải bám lấy ngươi."
Lâu Duẫn biểu tình nhàn nhạt: "Thánh chỉ tứ hôn, hưu thư ta cũng không dám viết."
Lão thái thái tức giận đến mức mặt nhăn thành một đoàn: "Ngươi không viết hưu thư cũng được, Tuyết nhi hôm nay sẽ không theo ngươi về Kỳ vương phủ nữa, từ nay về sau nàng lưu lại Liễu phủ chúng ta, Liễu phủ sẽ nuôi nàng cả đời, không cần Kỳ vương phủ các ngươi phải lo."
Lâu Duẫn cười nhẹ: "Được nha, mà không biết Hoàng thượng với Thái hậu có cho rằng Liễu phủ các người coi rẻ hoàng ân không."
Liễu Ngân Tuyết: "......"
Lời uy hϊếp này thật sự là không thể nhẫn, nhưng cũng không thể nào phản bác.
Láo thái thái không chịu nổi nữa, ngón tay run rẩy chỉ vào Lâu Duẫn: "Ngươi đừng nghĩ uy hϊếp lão thái bà ta, ta cũng bước nửa chân vào quan tài rồi, cùng lắm thì ta trước cửa cung đập đầu chết, để Hoàng thượng và Thái hậu buông tha cho Tuyết nhi."
Lâu Duẫn: "Cũng được, nhưng mà bà đập đầu chết, Tuyết nhi nhà bà chỉ sợ cả đời phải sống trong áy náy, muốn an ổn hạnh phúc vượt qua quãng đời còn lại, chắc chỉ có thể nằm mơ."
Lão thái thái: "......"
"Tên tiểu tử thối miệng lưỡi sắc bén, ngươi làm tôn nữ của ta bị thương, ta quyết chiến với ngươi, Khinh Dung, phân phó xuống dưới, trưa nay không cho Thế tử ăn cơm, để hắn nhịn đói", lão thái thái cảm thấy cuối cùng cũng hòa với hắn một ván.
Liễu Ngân Tuyết thầm nghĩ: "Tổ mẫu, tuyệt chiêu trí mạng này của người chỉ sợ là vô dụng."
Quả nhiên, Lâu Duẫn nói: "Liễu Ngân Tuyết, ngươi đã gả cho ta thì là người của ta, nếu Liễu phủ không cho ta ăn cơm, ta đây đành phải mang ngươi đi rồi, đứng lên, cùng ta hồi Thanh Sơn viện."