Chương 2: Yến tiệc của Vương mẫu nương nương

Tháng ba ba năm trước, Thường Phỉ và hai vị huynh trưởng cùng đến núi Côn Luân chúc thọ Tây Vương Mẫu nương nương.

Yến tiệc của Tây Vương Mẫu mỗi trăm năm tổ chức một lần, xưa nay đều được coi là chuyện trọng đại trong Thiên giới. Quỳnh tương ngọc dịch, mỹ thực rất nhiều, chưa kể đến các tiết mục vô cùng đặc sắc.

Ngoại trừ chúc thọ Vương Mẫu nương nương, Vương Mẫu yến còn được dùng để xem mắt. Rất nhiều thần quân tiên tử sáng sớm đã trang điểm chỉn chu, khiến bản thân trở nên xinh đẹp tuyệt hảo tham gia yến hội.

Món ngon như nước chảy từ trên xuống dưới, tiên tử khiêu vũ nhẹ nhàng uyển chuyển trên sân. Cơm no rượu say, không ít người xúng xính khiêu vũ cùng tiên nữ, khí thế ngút trời.

Thường Phỉ ngồi ngây ngốc một lúc lâu rồi cảm thấy có chút buồn, muốn đi đâu đó giải sầu, sau khi nói với huynh trưởng Thường Hiên ngồi bên cạnh một tiếng liền đứng dậy bước đi.

Thường Phỉ đi đến một chỗ rừng đào bên trên tiên sơn. Tính ra vẫn chưa tớ thời gian đào kết quả nhưng nói không chừng sẽ có thể ngắm hoa nở. Thường Phỉ nhớ rõ rừng đào kia cách Dao Trì không xa, nàng đi theo ấn tượng trong đầu, rất nhanh đã đến nơi.

Này rừng đào rất lớn, vô cùng yên tĩnh không có lấy một tiếng động, đi thẳng vào rừng có thể ngẫu nhiên bắt gặp mấy tiên nữ đang ở trong này chăm sóc cây đào. Như dự tính, nhiều cây đào đã nở hoa, gió tiên thổi qua còn có thể thấy được khung cảnh cánh hoa rơi rào rạt, rất là mỹ lệ.

Thường Phỉ nhìn đến nơi xa có một gốc cây đào rất lớn, cũng nở rất nhiều hoa, liền muốn chạy đến gần nhìn một chút. Nàng dạo bước đi qua, rất nhanh đã đến gần, sau đó lại không khỏi ngẩn ngơ. Có một người nằm dưới tán cây kia.

Một vị thần quân mặc một thân y phục màu trắng nằm nghiêng nghiêng dưới tán cây, tư thái an nhàn thoải mái, dường như đang ngủ rồi. Thường Phỉ không muốn quấy rầy hắn, liền định quay trở lại theo đường cũ. Nhưng xoay người một cái người kia đã đứng trước nàng, dưới chân đột nhiên như bị buộc vào trụ bê tông, không thể nhấc chân bước đi, nàng cứ đứng chôn chân ở đó.

Nàng cảm thấy như bản thân đang ở trong mơ. Người kia lông mi thật dài mà buông xuống, môi có chút tái nhợt, rất giống với trí nhớ của nàng, chỉ có một điểm khác chính là, hắn đã trưởng thành. Tóc hắn dài được buộc túm lại cao cao ở sau đầu bằng dải lụa, bởi vì lá ở trên cây có chút hỗn độn, vài cành lá rủ xuống mặt và ngực hắn, phập phồng theo hơi thở của hắn. Cạnh khóe mắt hắn còn có một nốt ruồi chu sa nhỏ hiện màu đỏ thắm, màu sắc gần giống với màu của mấy cánh hoa đào trên vai nam tử.

Có lẽ là nhận thấy được có người tới, bạch y thần quân chậm rãi mở mắt. Thường Phỉ vốn đang nhìn chằm chằm người ta nên hiện giờ có hơi hoảng loạn, muốn nhanh chóng chuồn đi. Nhưng cuối cùng vẫn là đứng ở tại chỗ, không có rời đi cũng không có tiến lên.

""Không biết hắn có còn nhớ mình hay không?" Thường Phỉ ngẫm nghĩ trong lòng.

Đại khái là không nhớ rõ.

Nhưng thực ra, cho dù có nhớ rõ chuyện khi ấy thì hiện tại cũng không thể nào nhận ra được. Ngày đó nàng còn rất nhỏ, ngay cả nói chuyện cũng chỉ mới biết bập bẹ nói chưa rõ, đã trôi qua rất nhiều năm rồi tướng mạo đã thay đổi đi nhiều.

Thường Phỉ cứ liên tục nghĩ loạn như vậy, còn vị thần quân kia nâng mắt lên, phát hiện có một tiên nhân mang vẻ phiêu diêu tự tại đứng cách đó không xa, chăm chú nhìn hắn rồi lại nhìn nàng.

Thường Phỉ tin rằng hắn vừa nhìn thẳng vào nàng, trong ánh mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn. Nhưng mà Thường Phỉ còn chưa kịp nghĩ sâu hơn thì vẻ thiếu kiên nhẫn kia đã biến mất.

Lăng Hân không nhìn nàng lần nữa, hắn quay đầu đi chỗ khác, khép lại hai mắt, tựa như nơi này không có nàng, không có người nào cả.

Thường Phỉ có chút bối rối không hiểu. Nhưng rồi bỗng nhiên nàng chú ý đến cái gì đó, kinh hô:

“Ngươi bị thương rồi!"