Chương 2: Long gia có nữ nhi trưởng thành

Loại việc nuôi lớn trẻ em này, hai ba năm đầu còn mới mẻ.

Yêu Long Hạ Bạch nuôi dưỡng Tiếu Tiếu đến ba tuổi, liền rất lười rửa mặt thay quần áo cho nàng.

Hắn tìm rất nhiều quần áo trẻ con cho nàng từ trấn không người, ném đồ trên giường nàng, đôi tay ôm ngực đứng ở một bên cho nàng tự mình mặc vào.

Đôi tay ngẵn cũn của Tiếu Tiếu cực kỳ vụng về, mặc quần áo nửa ngày không xong, mắt to xinh đẹp rơi lệ, cái miệng mấp máy, đáng thương cực kỳ.

"Tiếu Tiếu là đại cô nương." Yêu Long Hạ Bạch trợn tròn mắt nói dối: "Nam nữ thụ thụ bất thân, Hạ Bạch không thể nhìn thân thể Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu phải tự học mặc quần áo tắm rửa, đã biết chưa?"

Tiếu Tiếu rất là nỗ lực hồi tưởng một chút, quá khứ hơn hai năm đều là Hạ Bạch giúp nàng tắm rửa mặc quần áo, vì sao từ hôm nay trở đi không thể giúp nàng? Tiếu Tiếu không hiểu, nhưng vẫn nghe lời che lại cổ áo, đem bộ ngực nhỏ trắng nõn của mình che lại: "Vậy Tiếu Tiếu tự mặc."

Tay chân nàng vụng về nửa ngày mặc không xong, ngẩng đầu thấy khóe miệng nam nhân mỉm cười nhìn mình, thân thể nhỏ bé quay đi: "Hạ Bạch hư, không được nhìn Tiếu Tiếu."

Hạ Bạch nhướng mày, buông tay nhún vai: "... Tốt thôi."

Rồi sau đó không chút nào lưu luyến quay đầu liền đi.

Nếu Hạ Bạch biết rằng bản thân sẽ sinh ra khát vọng cực kỳ vô sỉ đối với tiểu cô nương tự mình nuôi lớn, chỉ sợ sẽ đem những lời tự vả vừa rồi thu lại.

Đến tối, tiểu nãi oa Tiếu Tiếu theo thường lệ dùng chân ngắn nhỏ bò lên trên giường Hạ Bạch, lại bị Hạ Bạch ngăn cản: "Tiếu Tiếu đã quên lời Hạ Bạch nói?"

Tiếu Tiếu phải tự mình mặc quần áo đã cảm thấy ủy khuất rồi, đến giờ mà ngay cả cùng hắn ngủ chung cũng không được, nàng không chịu được nữa, oa một tiếng liền khóc: "Tiếu, Tiếu không... Là, đại... Đại cô nương... Hu Hu... Tiếu Tiếu... Muốn cùng, cùng Hạ Bạch cùng nhau... Hu Hu..."

Nội tâm cứng rắn của Hạ Bạch tự dưng mềm xuống.

Dù sao nàng cũng là cục bột nhỏ tự mình nuôi lớn, Hạ Bạch cũng không đành lòng để Tiếu Tiếu khóc thương tâm như thế, duỗi tay đem tiểu nữ oa mềm mại vào trong ngực, bất đắc dĩ dỗ dành: "Được rồi, Tiếu Tiếu vẫn là cùng Hạ Bạch ngủ chung, đừng khóc."

Tiếu Tiếu khóc đến thở hổn hển, vừa nghe Hạ Bạch không đuổi mình đi, đôi mắt to ngập nước vừa đáng thương lại đáng yêu, chớp chớp vài cái: "Thật, thật sự?"

Hạ Bạch không nhịn được mà bật cười.

Hắn nhẹ nhàng xoa xoa nước mắt ràn rụa của nàng, thấp giọng dỗ nàng: "Ừm, về sau Hạ Bạch đều sẽ ngủ cùng Tiếu Tiếu, đừng khóc nữa, nhé?"

Tiểu nãi oa nín khóc mà cười: "Dạ!"

Tiếu Tiếu từ tiểu nãi oa trưởng thành tiểu thiếu nữ, tựa hồ là việc xảy ra trong nháy mắt

Hạ Bạch đã sống mấy vạn năm, mười mấy năm ở sinh mệnh của hắn quả thực như muối bỏ biển, tiểu nãi oa giờ đã trở thành một tiểu thiếu nữ 12 tuổi.

Khuôn mặt trẻ con tròn trịa lột xác thành khuôn mặt trứng ngỗng xinh đẹp, đôi mắt mắt tròn, còn có vẻ mặt ngây thơ mũm mĩm làm Hạ Bạch lúc nào cũng cảm thấy Tiếu Tiếu đáng yêu, giờ không còn mập mạp như xưa, khuôn mặt tuy rằng vẫn mượt mà, nhưng lại hiện ra phong tư thiếu nữ, đuôi mắt thỉnh thoảng lại lỡ đãng phát ra nét phong tình.

Thân thể mũm mĩm trước kia cũng bắt đầu xuất hiện đặc thù của thiếu nũ.

Đôi chân ngắn trở nên vừa dài vừa thằng, eo cũng trở nên thon thả tinh tế một tay có thể ôm hết, mông nhỏ trở nên căng tròn cao vυ"t, trước ngực 2 quả đào tiên, quần áo mỏng mùa hè không che được nữ tính của nàng.

“Long gia có nữ sơ trưởng thành, thiên sinh lệ chất nan tự khí.”