Chương 5

Về phần Hầu phủ Vĩnh An, Tiếu Viện nói đến đây, không khỏi nhìn Ôn Ấn, từ ngày hôm ấy, Hầu phủ Vĩnh An cứ mãi ở trong cung, chưa từng về Hầu phủ...

Ôn Ấn hơi biến sắc, ngươi nói cha cứ ở mãi trong cung sao?

Tiếu Viện gật đầu: "Vẫn chưa tìm ra được lí do Hầu phủ Vĩnh An ở lại trong cung, hơn nữa hiện tại trong kinh vẫn còn bị siết chặt, nơi nơi đều có người điều tra, chúng ta không dám tùy tiện hỏi thăm, chủ nhân, ngoại trừ những chuyện này ra thì không còn tin nào khác."

Vừa lúc nghe thấy tiếng bước chân trở lại của mẹ Lê, Ôn Ấn dặn dò Tiếu Viện: "Nói cho Hàn Cừ biết, vào kinh rồi nghĩ cách liên lạc với ta."

Tiếu Viện đáp được.

Mẹ Lê bưng nước tới: "Nhị tiểu thư, nước đến rồi."

Tiếu Viện nở nụ cười: “Quý chủ, người cứ nghỉ ngơi, nô gia không quấy rầy nữa, nếu có việc gì người cứ sai bảo."

Ôn Ấn gật đầu: "Đa tạ."

Tiếu Viện rời đi rồi, mẹ Lê hỏi: "Sao sắc mặt tiểu thư trông không được tốt lắm?"

Ôn Ấn nhẹ giọng nói: "Hơi mệt một chút."

Mẹ Lê thở dài: "Vậy thì nghỉ ngơi sớm chút đi, ngày mai phải đi gấp rồi."

Ôn Ấn khẽ vâng một tiếng.

Cởi giày tất, bàn chân ngọc ngà trắng như tuyết đặt trong nước hơi gợn sóng.

Trong lòng Ôn Ấn nhớ đến chuyện của phụ thân, nhưng trên đường hồi kinh lại không còn cơ hội gặp Hàn Cừ và Tiếu Viện, thôi thì hồi phủ gặp tổ mẫu tính tiếp vậy...

***



Sáng ngày 23 tháng 11, xe ngựa của Ôn Ấn đã đến kinh thành. Rời kinh hai ba năm, Ôn Ấn chưa từng nghĩ quang cảnh hồi kinh sẽ như thế này...

Trong lòng Ôn Ấn không phải không lo lắng, nhưng mấy năm nay ở Định Châu có kinh nghiệm, chuyện gì thì chuyện, hoảng loạn cũng vô ích.

Trong phủ còn có tổ mẫu, tổ mẫu vốn khôn ngoan, trước mắt vẫn chưa kết luận chuyện trong phủ là như thế nào.

Nghĩ vậy, xe ngựa chạy tới cổng thành, cấm quân canh giữ thành tiến đến kiểm tra, cấm quân đi cùng cũng tiến đến trình bày, bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng nói chuyện.

Ôn Ấn đưa tay vén rèm lên, tùy ý nhìn ra ngoài xe ngựa, rồi nhanh chóng hạ xuống.

Trong thành vẫn còn lệnh giới nghiêm.

Ôn Ấn không thể hiện cảm xúc, hơi đắn đo.

Lần hồi kinh này, Hầu phủ không cử người ra cổng thành đón nàng, quả đúng như Tiếu Viện đã nói, Hầu phủ từ trên xuống dưới đều đã bị hạn chế vào ra rồi.

Không lâu sau, cổng thành mở, bánh xe lăn về hướng Hầu phủ, trong lòng Ôn Ấn vẫn canh cánh chuyện Hầu phủ, không hề nói một lời, xe ngựa đi được nửa đường bỗng dừng lại.

“Có chuyện gì vậy?” Mẹ Lê hỏi, cấm quân thị vệ đánh xe đáp: “Là con gái của Lục quốc công.”

Mẹ Lê thật thà: "Lục quốc công, Lục quốc công nào?"

Bà ở kinh thành nhiều năm như vậy, sao không biết trong kinh có người là Lục quốc công nhỉ?

Ôn Ấn hơi nheo mắt lại: "Trong kinh còn ai mang họ Lục không?"

Lúc này mẹ Lê đột nhiên phản ứng, nhưng mà Lục đại nhân trở thành Lục quốc công từ bao giờ vậy?

Ngữ khí Ôn Ấn điềm đạm: "Một kẻ đắc đạo, gà chó thăng thiên*, xem ra lần này Lục gia thay Đông Cung làm không ít chuyện."



*Y chỉ khi một người đắc đạo thành tiên thì cả nhà, ngay cả gà, chó cũng được theo người này lên trời.

Ôn Ấn vừa dứt lời, một giọng nói từ bên ngoài xe ngựa truyền đến: "Thật là trùng hợp, Ôn Ấn, lại gặp ngươi rồi."

Mẹ Lê nhìn Ôn Ấn, Ôn Ấn gật đầu, mẹ Lê vén rèm lên.

Ở phía đối diện xe ngựa là một nữ tử xinh đẹp ngời ngời, ăn vận sang trọng quý phái, dáng vẻ yêu kiều, thị nữ đứng bên cạnh, tay cầm chiếc ấm sưởi, lời nói mang vẻ chế nhạo: "Đã lâu ngươi không hồi kinh, đến ngày hồi kinh thì phải gả cho Thái tử phế xung hỉ, ta cố ý đến gặp để xem bây giờ ngươi trông như thế nào a?"

“Ồ, vậy ngươi cứ việc xem.” Nàng không muốn lãng phí thời gian với Lục Giang Nguyệt, nàng muốn về Hầu phủ gặp tổ mẫu trước.

Ôn Ấn ra lệnh cho cấm quân: "Đi thôi."

Thấy Ôn Ấn không chịu để ý đến mình, Lục Giang Nguyệt có phần bực tức: "Ôn Ấn, ngươi chạy cái gì!"

Ôn Ấn bình tĩnh nói: "Cẩu cắn người không phải chuyện lạ, người cắn cẩu mới là chuyện bất thường."

"Ý ngươi là sao!"

“Nghĩa trên mặt chữ, đi thôi.” Ôn Ấn hạ màn.

Xe ngựa chậm rãi rời đi, bên ngoài cỗ xe vang giọng của Lục Giang Nguyệt từ phía sau: "Ôn Ấn, Hầu phủ Vĩnh An của các ngươi sụp đổ rồi, chờ Thái tử phế chết đi, xem sau này ai có thể bảo vệ ngươi, ngươi chờ cái ngày đó đến đi, rồi sẽ biết thế nào là nếm mùi đau khổ…"

Mẹ Lê trong xe ngựa phẫn nộ! Này còn chẳng phải là bỏ đá xuống giếng*, quả thật rất khó coi, trông chẳng ra dáng hậu duệ quý tộc gia môn bề thế gì cả!

*Chỉ về một người sa cơ, lại còn bị nhiều người khác hùa vào giẫm đạp.

Ôn Ấn không quan tâm: "Hà cớ gì phải bận tâm đến nàng ta, nàng ta có là kẻ gì quan trọng đâu, lại còn không biết suy nghĩ, bị người ta lợi dụng như một con dao nhỏ thôi, lãng phí thời gian cho nàng ta làm gì."

Điều nàng lo lắng chính là tổ mẫu và chuyện trong phủ cơ.