Chương 8

Đường Tư dẫn Chu Nặc đến một bệnh viện khác, trùng hợp chính là đây là nơi lão tiên sinh của Đỗ gia, Đỗ Chấn Quốc ở. Thạch Thành An cũng dưỡng bệnh ở chỗ này, phòng bệnh của Tần Kiền ở ngay cạnh ông ngoại. Nói cách khác, tiến vào bệnh viện này sẽ có tỷ lệ gặp phải người của Đỗ gia. Đỗ gia nuôi Chu Nặc lớn, lúc trước bọn họ bảo cô nhận lại Tần gia thì cô liên tục cự tuyệt, hiện tại lại nói chuyện với anh trai cùng cha khác mẹ trên danh nghĩa, hiển nhiên là sẽ bị coi là lòng lang dạ sói nhỉ?

Nhưng việc Tần Kiền dọn tới đây dưỡng bệnh dường như cũng là hợp tình hợp lý, Chu Nặc đành phải buồn rầu không lên tiếng mà đi theo Đường Tư lên tầng.

Phòng bệnh VIP của bệnh viện này rộng mở sáng sủa, cơ sở vật chất cũng xa hoa, sau khi đẩy cửa tiến vào, Tần Kiền đang nằm ở trên giường, khuôn mặt trầm tĩnh khiến người ta không nhìn ra vui buồn.

Chu Nặc mơ hồ nhớ tới, ngày đó anh suy yếu, thấp giọng lặp lại một câu: Tôi không phải tên là Tiền Tiền.

“Xin chào, Chu tiểu thư.” Thanh âm của Tần Kiền rất êm tai, trầm thấp từ tính, hơn nữa dung mạo hơn người, nhìn thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui.

Chu Nặc hơi mỉm cười, kính cẩn nói: “Xin chào, Tần tiên sinh.”

Cô mặc quần áo thường ngày, một chiếc áo đơn giản cùng chân váy, thoạt nhìn vừa thục nữ vừa ngoan ngoãn, thực sự không nhìn ra bộ dáng điên cuồng vì Đỗ Hạo Vũ trước kia, đặc biệt là sau khi cô tiến vào, anh ngửi được mùi hương nhè nhẹ nhu hòa, làm cảm giác đau đầu của anh biến mất rất nhiều.

Tần Kiền rũ mắt che giấu suy nghĩ trong lòng, lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Chu tiểu thư, mời ngồi.”

“Tần tiên sinh gọi tôi đến đây là có chuyện gì sao?” Chu Nặc nhận thấy ánh mắt đánh giá không quá rõ ràng của anh, trong đáy lòng không quá thoải mái, chỉ muốn mau chóng rời đi.

“Có một số việc muốn hỏi cô.” Tần Kiền đổi một tư thế thoải mái, thái độ rất tôn trọng.

“Tôi muốn hỏi Chu tiểu thư một chút, vào lúc cô cứu tôi, ở hiện trường có người khác xuất hiện hay là có cái gì dị thường không?”

Chu Nặc cẩn thận suy nghĩ, sau đó lắc đầu phủ nhận: “Tôi không thấy có cái gì khả nghi, lúc ấy mưa còn chưa dừng, khi tôi quay đầu xe về nội thành thì nhìn thấy xe anh bị lật ở bên ngoài quốc lộ, đi trên đường cũng không nhìn thấy anh ở bên trong.”

Đường Tư đứng ở một bên, trong lòng tràn đầy nghi vấn nhưng cũng không dám mở miệng nói chuyện. Tình hình lúc ấy như thế nào, không phải ông chủ đã bảo anh đi điều tra rồi sao? Chẳng lẽ không tin kết quả điều tra của anh nên mới mời Chu tiểu thư đến để hỏi lại một lần? Nhưng nhìn dáng vẻ của ông chủ thì hình như cũng không phải rất tin tưởng Chu tiểu thư.

Trong phòng bệnh quanh quẩn mùi nước sát khuẩn nhàn nhạt, Chu Nặc ngửi mùi này, bất an trong đáy lòng tăng lên, khi cúi đầu thì bắt đầu bất động thanh sắc tự hỏi Tần Kiền trong nguyên tác có thân phận gì, nhưng ký ức còn sót lại nói với cô, trong nguyên tác dường như căn bản không tồn tại con người tên Tần Kiền này, cũng may anh không tiếp tục hỏi nữa, mà nở nụ cười xin lỗi, “Xin lỗi, là vì vụ tai nạn này rất kỳ lạ, tôi muốn điều tra rõ chân tướng sự việc nên mới hỏi cô, mong Chu tiểu thư đừng tức giận.”

“Không đâu.” Chu Nặc đang tìm kiếm thời cơ rời đi.

Tần Kiền lại kêu Đường Tư lấy một món quà đến, “Đây là một chút tâm ý của tôi, hy vọng Chu tiểu thư có thể thích, lần này cô đã cứu tôi, tôi không có gì để báo đáp, nếu về sau Chu tiểu thư có việc gì cần tôi hỗ trợ thì cứ việc tới tìm tôi, có cả danh thϊếp của tôi, mong Chu tiểu thư nhận lấy.”

Sự tình đạt tới mức mong muốn của Chu Nặc, cô lại không thật sự vui vẻ, chuyện này xét đến cùng cũng rất quỷ dị, cái cô có thể làm chỉ là nhận quà cùng danh thϊếp của Tần Kiền, đồng ý để Đường Tư đưa mình trở về, cũng may là trên đường trở về không đυ.ng phải người của Đỗ gia tới thăm bệnh.

Quà mà Tần Kiền đưa là một cái vòng cổ kim cương rực rỡ lung linh, đối với nữ hài tử mà nói là rất khó có thể kháng cự, Chu Nặc nhìn trong chốc lát, thực sự là rất đẹp, nhưng có lẽ cô sẽ không đeo ra ngoài, huống chi vòng cổ kim cương sẽ mang đến rất nhiều phiền toái.

...

Vào buổi tối, Chu Nặc nhận được điện thoại của Tưởng Yên Nhiên, trong âm thanh ôn nhu của bà ta chứa đầy thâm ý: “Nặc Nặc, con có quan hệ với Tần Kiền à?”

Chu Nặc mê mang một lát, rất nhanh đã phản ứng lại: “Dì, hai ngày trước con ngẫu nhiên gặp được anh ta bị tai nạn xe ở vùng ngoại ô nên thuận tay gọi cấp cứu, con không nói gì khác với anh ta.”

“Nặc Nặc, không sao, con nói thật với dì đi, dù sao Tần gia cũng là người nhà của con, dù con liện hệ với bọn họ thì chúng ta cũng tuyệt đối không trách con, nhưng nếu con tùy tiện đi liên hệ thì không chừng sẽ bị người ta xem thường, con nói có đúng hay không?”

Ngữ khí của Tưởng Yên Nhiên ôn nhu, nhưng bên trong giấu rất nhiều dao, Đỗ gia là quyết tâm muốn lợi dụng con gái nuôi suốt hai mươi năm là cô, hai người đàn ông chịu trách nhiệm hòa giải, Tưởng Yên Nhiên vừa đấm vừa xoa, chính là vì sợ cô đột nhiên không nghe lời, Chu Nặc đã sớm có chuẩn bị tâm lý, không chút nghĩ ngợi mà trả lời: “Dì, con thật sự không có tâm tư trở về Tần gia, lòng con vẫn luôn hướng về mọi người, dì không tin con sao?”

Chẳng lẽ chỉ có bà ta biết bán thảm? Lời ngon tiếng ngọt ai mà không biết nói chứ?

“Không phải mọi người không tin con, chỉ là đang suy nghĩ cho con thôi, con xem, Tần Kiền là anh cả của con, mà quan hệ của cậu ta và mẹ ruột của con không tốt chút nào, nếu con thân cận với cậu ta quá, đến lúc đó mẹ con nhất định sẽ rất thương tâm, đúng không?” Tưởng Yên Nhiên có chút không kiên nhẫn, bà ta luôn cảm thấy Chu Nặc không còn nghe lời như trước kia nữa, ba chồng cũng hao tâm tổn huyết, muốn đưa cô về Tần gia để đảo loạn Tần gia một phen, nếu không phải làm như vậy có chỗ tốt cho con trai của bà ta, bà ta cũng lười đi phí tâm tư vì chuyện này.

Chu Nặc thần kỳ cảm nhận được sự không kiên nhẫn của bà ta, dịu dàng ngoan ngoãn đồng ý: “Con biết rồi dì, về sau con muốn làm cái gì sẽ thương lượng với mọi người.”

Tưởng Yên Nhiên vừa lòng cúp điện thoại, Chu Nặc lại đang tự hỏi về khả năng nói cho Lương Gia Ý biết việc hai người bị đổi thân phận, nếu Lương Gia Ý biết bản thân mình là thiên kim tiểu thư của Tần gia, vậy cô ấy cũng có thể thuận lợi ở bên Đỗ Hạo Vũ, nhưng địch ý của đối phương đối với cô là quá nặng, cô căn bản không thể tiếp cận, hay là viết thư nặc danh?

Chu Nặc đã quen với việc lên kế hoạch rồi mới hành động, dưới tình huống chưa hoàn toàn chuẩn bị xong thì cô sẽ không dễ dàng để lộ con át chủ bài của mình, nếu không phải biết là mình xuyên vào trong tiểu thuyết, cô căn bản sẽ không biết chỗ đặc thù trong thân phận của mình. Trong nguyên tác, câu chuyện được kể từ góc nhìn của nữ chính, do sự thúc đẩy của Đỗ gia, nữ chính sẽ không biết về những chuyển biến này, nhưng khi thật sự sinh hoạt trong thế giới này lại phát hiện ra kết cấu trong đây rất kín kẽ, không có khác biệt gì với thế giới thật.

Chu Nặc vẫn luôn muốn xác nhận địch ý của nữ chính Lương Gia Ý đối với cô là từ đâu mà đến, rốt cuộc thì các nàng căn bản chưa từng gặp nhau trước đó, cốt truyện ném chi phiếu cũng vì bug mà không còn, chẳng lẽ là Đỗ gia từng nói đến quan hệ của cô và Đỗ Hạo Vũ ở bên ngoài?

...

Vào lúc Chu Nặc đang đoán tới đoán lui, Đỗ Chấn Quốc đã trò chuyện với gia chủ của Tần gia hiện tại là Tần Chí Hào, để bọn họ đón con gái ruột là Chu Nặc trở về.

Khi người của Tần gia xuất hiện trước cửa nhà Chu Nặc, cô còn tưởng rằng là Vương Manh Manh gọi người nhà tới đạp cửa, thiếu chút nữa đã bấm điện thoại báo cảnh sát.

Tần phu nhân Hà Linh Lị đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn xinh đẹp như năm đó, biểu tình của bà ta kích động, hai mắt rưng rưng: “Nặc Nặc, mama tới đón con về nhà đây!”

Chu Nặc âm thầm cắn răng, Đỗ gia là muốn cô trở tay không kịp à!

“Mấy người là ai?”

Vẻ mặt của Hà Linh Lị xúc động: “Nặc Nặc, mẹ là mẹ ruột của con đây! Năm đó là chúng ta có lỗi với con, Nặc Nặc, con đừng trách mama...”

Tuy là Chu Nặc rất bình tĩnh, nhưng cũng bị biểu tình khoa trương này làm cho ghê tởm không chịu được, Hà Linh Lị khóc rất miễn cưỡng, kỹ thuật diễn lại không quá tồi, ngay cả khi tới đón con gái về nhà cũng mặc cái váy phác họa dáng người cùng bờ mông cong, bà ta tiến lại gần, Chu Nặc hoàn toàn bị chặn đường.

Tần Chí Hào đi theo phía sau Hà Linh Lị áy náy bất an nói: “Nặc Nặc, chuyện năm đó phải trách ba...”

Chu Nặc tàn nhẫn đẩy Hà Linh Lị sang một bên, cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ, sau đó nghĩ trong lòng phải gọi điện thoại cho Tưởng Yên Nhiên, mà Tưởng Yên Nhiên cùng Đỗ Trọng đã đang trên đường tới, chỉ mới qua một đêm thôi, hiển nhiên là đã bàn bạc xong.

“Nặc Nặc, là chúng ta nói với Đỗ gia là muốn nhận con về, năm đó baba mama có lỗi với con, con theo chúng ta trở về Tần gia, chúng ta sẽ bồi thường hết thảy cho con.” Tần Chí Hào thề non hẹn biển.

Chu Nặc nhất thời không nghĩ ra nên ứng phó như thế nào, biết rõ bản thân là giả mà còn phải về Tần gia, nếu thật sự bị lộ, đến lúc đó không phải sẽ xấu hổ sao? Cô không muốn để chính mình lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

(Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được)

“Mấy người bình tĩnh lại đã, chờ chú và dì đến rồi lại nói, được không?”

Hà Linh Lị cùng Tần Chí Hào đều rất kinh ngạc, bọn họ không nghĩ rằng Chu Nặc sẽ bình tĩnh như vậy. Tần Chí Hào đau lòng vì con gái phải chịu khổ, hiện tại còn không dám nhận cha mẹ ruột, mà Hà Linh Lị lại nghi ngờ trong lòng, sao Chu Nặc lại bình tĩnh như thế?

Sau khi Tưởng Yên Nhiên và Đỗ Trọng tới, Chu Nặc vẫn đang cùng hai vợ chồng Tần gia đứng ngoài cửa.

“Nặc Nặc, đứng ở bên ngoài làm cái gì? Mau để mọi người cùng vào trong đi?”

Căn hộ Chu Nặc thuê vừa được sửa sang lại, sạch sẽ nhưng trống trải, Hà Linh Lị vừa vào cửa đã cảm thán: “Nặc Nặc, để con ở nơi này chịu khổ rồi, ngay cả một bảo mẫu cũng không có, con phải tự sinh hoạt như thế nào chứ?”

“Tôi ở nước ngoài cũng sinh hoạt như vậy, không cần nói mấy cái này, nói chuyện chính trước đi.” Chu Nặc cảm thấy bản thân không cần tỏ ra mềm yếu, khiến bọn họ cho rằng cô là quả đào mềm có thể nắn bóp, mặc dù là muốn lợi dụng cô, cũng phải để bọn họ trả giá thay vì nói suông.

Hà Linh Lị làm Tần phu nhân một thời gian dài, đã rất lâu không bị người khác trực tiếp ngắt lời như thế, nhưng ngoại trừ người bà ta đang nắm tay thì còn có Đỗ gia, bà ta ngượng ngùng cười nói: “Nặc Nặc, chúng ta muốn đón con về nhà, cũng đổi lại tên cho con, dù sao cũng là tiểu thư danh chính ngôn thuận của Tần gia. Chuyện năm đó, chú và dì của con đã nói cho con nghe rồi nhỉ? Con muốn xử lý như thế nào?”

Chu Nặc chớp chớp mắt, bình tĩnh nói: “Mấy người đều nói tôi là người của Tần gia, tôi muốn làm xét nghiệm DNA trước, xác nhận chúng ta thật sự có quan hệ ruột thịt, nếu không thì tôi sẽ không trở về Tần gia.”

Tần Chí Hào lập tức đồng ý, Đỗ Trọng cùng Tưởng Yên Nhiên không dấu vết mà liếc nhau, trong mắt đều có ý cười đầy ẩn ý. Hà Linh Lị nói lắp một chút: “Con không tin chúng ta sao?”

“Tôi chỉ biết là nói miệng không thể làm chứng, tôi sẽ chọn cơ quan giám định, tôi hy vọng đến lúc đó chúng ta có thể mặt đối mặt, lấy vật mẫu ngay tại chỗ.” Tần gia không có quyền thế bằng Đỗ gia, Tần Kiền có lẽ sẽ không giúp đỡ ba ruột và mẹ kế, Tần gia cũng sẽ không dám nói trắng ra là cô không phải con gái ruột của họ, còn bọn họ có thể nhắm mắt làm giả xét nghiệm DNA hay không thì có lẽ phải dựa vào bản lĩnh.

“Nặc Nặc nói không tồi, xác thật là phải làm xét nghiệm DNA, có bọn chú ở đây, Nặc Nặc cứ yên tâm, bọn chú sẽ không để bất luận người nào bắt nạt con.” Đỗ Trọng nói lời đảm bảo chính đáng, chỉ nhìn bằng mắt thì giống như yêu quý con gái ruột của mình.

Chu Nặc rũ mắt cười, giấu đi cảm xúc chân thật, hai nhà hào môn đánh nhau, nhưng một đứa trẻ con như nguyên chủ lại bị lợi dụng, chính là người đáng thương nhất trong đây.