Chu Nặc ngây ngốc ở tiệm cà phê nửa ngày cũng không nghĩ ra được biện pháp gì, việc cấp bách là tìm một công việc, tận lực độc lập kinh tế và rời khỏi Đỗ gia. Trong tay cô có một ít tiền tiết kiệm, chi phí ăn mặc trong khoảng thời gian ngắn không có vấn đề, nhưng thời gian dài, sinh hoạt còn dựa vào Đỗ gia sẽ rất khó coi.
Mục đích Đỗ gia bồi dưỡng nguyên chủ rất có thể là dùng để liên hôn, hoặc là có mục đích khác. Trừ bỏ chú trọng lễ nghi giáo dưỡng, sở thích cùng chuyên ngành cũng phải đi sát theo hướng của tiểu thư khuê các, Chu Nặc khổ sở học chơi piano, chuyên ngành trong đại học Kinh tế Tài Chính thì tương đối dễ dàng. Cô ở nước ngoài thường xuyên làm công việc phiên dịch, ví dụ như dịch tiểu thuyết tiếng Trung sang tiếng Anh, thù lao rất khả quan, nhưng đều là làm trộm, hiện tại muốn làm công việc này tiếp sẽ có chút khó khăn, Chu Nặc tính tạm thời gác lại, cầm sơ yếu lý lịch đi xin một công việc đáng tin cậy để ứng phó với Đỗ gia rồi nói tiếp.
Chu Nặc trước khi về nước cũng đã chuẩn bị xong sơ yếu lý lịch, đối với hiểu biết về thị trường trong nước, sơ yếu lý lịch này vừa gửi đi, rất nhanh liền có công ty hẹn cô đến phỏng vấn. Khi chạng vạng quay về Đỗ gia, cô tốt xấu gì cũng có chút tự tin.
Biệt thự của Đỗ gia đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt vô cùng, tài xế taxi đưa Chu Nặc trở về liên tục xem, còn dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Chu Nặc đi vào biệt thự.
Tưởng Yên Nhiên đang ngồi ở trong phòng khách, thấy cô tiến vào thì thở dài nhẹ nhõm, oán trách một hồi: “Đứa nhỏ này, sao hiện tại mới trở về? Hại dì lo lắng một phen.”
“Dì, con đi dạo phố mua ít đồ, con cảm thấy cái váy này rất hợp với dì, dì xem có thích không?” Chu nặc mở túi, lấy một cái váy dài màu xanh ngọc ra.
“Quà cho dì à? Ái chà, kiểu dáng này không tồi, rất đẹp!” Tưởng Yên Nhiên vốn còn không thèm để ý mà liếc mắt một cái, nhưng sau khi thấy rõ kiểu dáng thì thực sự vui vẻ. Thời còn trẻ, dáng người của bà ta không tồi, mấy năm nay lại béo hơn không ít, khi mặc đồ hay trang điểm đều chọn những thứ có thể che đi khuyết điểm, cái váy dài Chu Nặc đưa rất hợp ý bà ta.
Chu Nặc hơi mỉm cười, đối với những lời khen không dứt của Tưởng Yên Nhiên thì cũng chỉ tỏ vẻ là chuyện nhỏ mà thôi.
Đỗ Hạo Vũ đi xuống tầng, Tưởng Yên Nhiên khoe váy với anh, còn không ngừng nói: “Ai nha, dì đã nói Nặc Nặc mới chính là tiểu áo bông tri kỷ hiểu tâm tư của dì nhất mà, Nặc Nặc, hay là về sau con gọi dì là mẹ đi? Chờ đến khi con cùng Hạo Vũ... Có đúng không?”
Bà ta nói xong còn chớp chớp mắt, ý vị thâm trường.
“Dì à, dì đừng nói đùa, anh Hạo Vũ có bạn gái rồi.” Chu Nặc mơ hồ cảm thấy một màn này rất quen thuộc, kịch bản tiểu thuyết và phim truyền hình của mấy bộ phụ huynh thiên vị nữ phụ độc ác hơn không phải đều như thế này sao? Nguyên chủ cũng đi theo con đường như vậy, kết quả cuối cùng thật quá thảm.
Đỗ Hạo Vũ phụ họa: “Đúng vậy đó mẹ, mẹ đừng nói bừa, hiện tại Nặc Nặc đang ở độ tuổi đẹp nhất, mẹ nói như vậy thì con bé còn tìm đối tượng như thế nào nữa?”
Đỗ Hạo Vũ không có ấn tượng gì về chuyện Chu Nặc thích mình, chỉ là trẻ con không hiểu chuyện mà thôi, hơn nữa biểu hiện của Chu Nặc rất bình thường, anh cũng nguyện ý khách khí một chút với đứa em gái cùng anh lớn lên này.
“Được được được, chuyện của mấy đứa thì mấy đứa tự làm chủ, dù sao thì Hạo Vũ, nếu con dám bắt nạt Nặc Nặc, mẹ nhất định không để yên đâu!” Tưởng Yên Nhiên bày ra bộ dáng mẹ chồng tốt.
Chu Nặc kìm nén sự xấu hổ, cảm ơn ý tốt của bà, chờ đến khi ba người dùng bữa tối xong, Tưởng Yên Nhiên lại lôi kéo hai người bọn họ nhớ về thời thơ ấu, còn như vậy nữa sẽ khiến Chu Nặc bị lộ, đành phải dứt khoát nói với Tưởng Yên Nhiên về tính toán của mình: “Dì à, hôm nay con đã gửi sơ yếu lý lịch đi, ngày mai muốn đi phỏng vấn xin việc.”
“Ơ kìa, con ra ngoài xin việc làm gì? Trực tiếp đến công ty của Đỗ gia chúng ta không phải tốt rồi sao? Hạo Vũ đã thực tập ở công ty hơn một năm rồi, con đến đó thì vừa vặn có thể để thằng bé chăm sóc con.”
“Dì, con đã thành niên rồi, không thể dựa dẫm vào mọi người mãi, vẫn là muốn tự mình độc lập. Ý tốt của trưởng bối con đều biết cả, nhưng con cảm thấy con được bảo hộ quá tốt, không biết khó khăn nhân gian là gì, vẫn nên ra ngoài trải nghiệm một phen mới tốt.” Vẻ mặt của Chu Nặc thành khẩn, đồng thời vô tình cố ý thể hiện rằng tuyệt đối không muốn có quan hệ gì với Đỗ Hạo Vũ, nhưng lời này nghe rất... Bạch liên hoa.
Đỗ Hạo Vũ gật đầu ủng hộ: “Nặc Nặc nói không sai, mẹ, mẹ yên tâm đi, cho dù Nặc Nặc đi công ty khác thì chúng ta cũng có thể dặn dò vài câu, sẽ không ủy khuất con bé, chút chuyện này cứ giao cho con làm.”
Anh là không muốn để Chu Nặc ngây ngốc ở trong nhà, cả ngày bị ba mẹ ghép CP.
Chu Nặc lần đầu tiên nở nụ cười thật lòng ở Đỗ gia, “Cảm ơn anh Hạo Vũ, nếu cần giúp đỡ, em nhất định sẽ nói với người trong nhà.”
Tưởng Yên Nhiên chỉ đành thỏa hiệp: “Dì không có ý kiến, nhưng không biết ông nội với chú của con nghĩ như thế nào, bọn họ nhất định không muốn con đi chịu khổ.”
“Nặc Nặc, chuyện này em cứ yên tâm, anh giúp em nói.” Một câu vừa rồi đã khiến Đỗ Hạo Vũ cảm thấy Chu Nặc rất thức thời, không đợi cô nói chuyện đã nhận lấy trọng trách nặng nề này.
Chu Nặc vui vẻ chào bọn họ rồi trở về phòng cho khách để chuẩn bị tài liệu phỏng vấn, tính toán sau này dọn khỏi Đỗ gia cũng sẽ kéo Đỗ Hạo Vũ đến thuyết phục giúp mình.
Cô đi rồi, nụ cười của Tưởng Yên Nhiên nhạt đi rất nhiều: “Con thật sự không thích Nặc Nặc à?”
“Mẹ, mọi người bị làm sao vậy? Trước kia còn không cho phép Nặc Nặc thích con, hiện tại cả hai đứa đều không có ý gì không phải rất tốt sao? Huống hồ người con thích là Nhất Nhất, không phải Chu Nặc, đời này con chỉ cưới Nhất Nhất!”
Đề cập đến người trong lòng, Đỗ Hạo Vũ bảo hộ vô cùng chặt chẽ, người làm mẹ như Tưởng Yên Nhiên không hề dễ chịu, lạnh lùng trừng mắt nói: “Vậy con đi với Nhất Nhất của con đi, đừng về nhà nữa!”
Đỗ Hạo Vũ vội vàng cười cười dỗ dành, cho đến khi Tưởng Yên Nhiên một lần nữa nở nụ cười mới thôi.
***
Ngày hôm sau, không biết Đỗ Hạo Vũ lấy được số điện thoại từ chỗ nào mà gọi cho Chu Nặc, nói với cô rằng Đỗ Chấn Quốc cùng Đỗ Trọng đều đồng ý cho cô ra ngoài tìm việc rồi.
Chu Nặc ung dung cảm ơn anh, ngữ khí trong điện thoại ôn nhu lễ phép, khi cúp điện thoại, tâm tình của Đỗ Hạo Vũ cũng không tệ lắm. Lương Gia Ý liếc thấy anh cười, hận ý tràn lan trong lòng, hiện tại Chu Nặc ngụy trang rất tốt, mà Đỗ Hạo Vũ căn bản không biết khuôn mặt thật của cô ta. Kiếp trước Chu Nặc không hề xuất hiện trong thời điểm này, mà là ném vào mặt cô tờ chi phiếu vào thời điểm cô tuyệt vọng nhất, còn nói cô ta cùng Đỗ Hạo Vũ đã đính hôn, muốn cô rời khỏi Đỗ Hạo Vũ, rời khỏi thành phố này.
“Hạo Vũ, anh gọi điện cho ai thế?”
Đỗ Hạo Vũ nhướng mày cười hỏi: “Ghen tỵ sao?”
Lúc này Đỗ Hạo Vũ sáng chói rực rỡ, không giống dáng vẻ lạnh nhạt đa nghi làm người ta đau lòng khi cô vừa trở về, nghĩ đến chuyện sau này anh phải đối mặt, Lương Gia Ý bỗng trở nên do dự, cô rốt cuộc phải làm sao bây giờ?
“Đúng, em ghen tỵ.” Lương Gia Ý không muốn nghi kỵ quá nhiều, tổn hại đến cảm tình của cả hai, kiếp trước cô hèn mọn không dám hỏi, căn bản không biết rằng ngay từ đầu cô đã xứng đôi với Đỗ Hạo Vũ.
Đỗ Hạo Vũ rất ngoài ý muốn, nhưng cũng thực sự vui vẻ, đắc ý ôm cô vào trong lòng, “Nhất Nhất, em yên tâm, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau.”
Anh nói rồi hôn lên mu bàn tay Lương Gia Ý, ánh mắt chân thành say đắm, Lương Gia Ý không thẹn thùng không đỏ mặt, mà chỉ trố mắt một lát, rũ mắt rúc vào trong lòng anh. Quay lại một đời, chút cảm xúc thẹn thùng trước kia đã biến mất không còn gì, thậm chí còn hoài nghi người yêu đường với mình ở hiện tại vẫn là Đỗ Hạo Vũ của kiếp trước sao?
“Nhất Nhất, làm sao vậy?”
Lương Gia Ý lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không có gì, em tin tưởng lời anh nói.”
Một kiếp này, bất luận có người nào cản trở bọn họ ở bên nhau đều sẽ bị dọn sạch, ai cũng không thể chia rẽ bọn họ.
***
Chu Nặc đi phỏng vấn còn phải mượn Đỗ gia một chiếc xe, cô không có bằng lái trong nước, chỉ có thể để tài xế đưa đón, nhưng sự chu đáo của Tưởng Yên Nhiên chẳng những không khiến cô an tâm hơn, ngược lại là lo lắng đề phòng.
Quy mô của công ty cô đến phỏng vấn không tồi, nhưng tiền lương cùng phúc lợi không quá ổn, đặc biệt là đối với sinh viên tốt nghiệp vừa mới tiến vào xã hội. Sau khi phỏng vấn kết thúc, giám đốc nhân sự tỏ vẻ có thể tuyển, nhưng Chu Nặc không trực tiếp đồng ý, tính phỏng vấn thêm hai công ty nữa rồi mới quyết định.
Từ công ty này ra ngoài phải đi thang máy, cô mới vừa đi vào thang máy đã thấy một cô nương người toàn hàng hiệu ngăn cản cửa thang máy sắp đóng, giẫm trên cao gót đi đến. Cô nương này sau khi tiến vào vẫn luôn đánh giá Chu Nặc, ánh mắt mãnh liệt như vậy khiến Chu Nặc không thể xem nhẹ, đành phải lễ phép quay đầu cười.
Cô nương này lại liếc mắt một cái, vừa kinh ngạc vừa khẳng định, mở miệng hỏi: “Chu Nặc phải không? Là cậu sao?”
Chuyện đau đầu nhất tới rồi, Chu Nặc xấu hổ hỏi: “Cô là?”
“Mình là Khương Vũ Tình nè? Không nhận ra sao?” Khương Vũ Tình tự nhiên nắm lấy tay của Chu Nặc như rất quen thuộc vậy.
“Tôi, đã lâu tôi không trở về, không còn nhớ quá nhiều chuyện nữa.”
Khương Vũ Tình tỏ vẻ hiểu rõ: “Thì ra là như vậy, không sao, mình nhớ là được, dù sao cậu nhớ tới chuyện lúc trước cũng sẽ không vui.”
Chu Nặc đàng phải gật đầu, hàn huyên hai câu mới biết công ty này là nhà Khương Vũ Tình mở, Khương Vũ Tình tới công ty là để gϊếŧ thời gian.
“Cậu muốn đi xin việc à? Đỗ gia mặc kệ cậu rồi sao?” Khương Vũ Tình tỏ vẻ đồng tình, thuận miệng bát quái chút tin tức của cô.
Chu Nặc không xác định được nhân phẩm của đối phương như thế nào, có thể đi ra ngoài nói bậy hay không, chỉ nói rằng muốn dựa vào năng lực của chính mình, không nói xấu Đỗ gia nửa lời.
Khương Vũ Tình nửa tin nửa ngờ, cho đến khi thấy trong bãi đỗ xe của tài xế của Đỗ gia đang chờ thì mới thở một hơi, hơn nữa còn vỗ vai bảo đảm với Chu Nặc: “Chu Nặc, nếu cậu ngồi không ở Đỗ gia không chịu nổi thì tìm mình, mình che chở cho cậu!”
“Cảm ơn cậu.” Chu Nặc lịch sự nói cảm ơn, nhưng trong lòng đã chắc chắn rằng sẽ không tới công ty này làm. Nghe khẩu khí của Khương Vũ Tình, nhà bọn họ chắc là có quen với Đỗ gia, lỡ như Đỗ gia dùng một câu muốn hủy đi sự nghiệp của cô, vậy căn bản là không thể nói lý. Trong khoảng thời gian này, cô muốn tìm một công việc ổn định.
Sau khi tạm biệt Khương Vũ Tình, Chu Nặc đi mua ít trái cây đến bệnh viện thăm Đỗ Chấn Quốc. Bệnh tình của ông cụ không ổn định, còn đang nghỉ ngơi, Chu Nặc dặt trái cây xuống liền rời đi.
Khi ở trước cửa thang máy, Chu Nặc lại nhớ tới hôm đó gặp phải Tần Kiền. Người này là con trai cả của Tần gia, nhưng lại không phải do Tần phu nhân sinh. Tần Chí Hào có ba người vợ, Tần Kiền là con trai duy nhất của Tần Chí Hào và người vợ đầu tiên. Với sự phong lưu di truyền của gia tộc này, giá trị nhan sắc hấp dẫn người nhìn của Tần Kiền cũng lập tức biến thành cặn bã. Sau khi cửa thang máy đóng lại, khuôn mặt tuấn tú của Tần Kiền đa bị Chu Nặc xóa bớt khỏi đầu, dù sao về sau cũng không có khả năng đυ.ng phải... Nhỉ?
Thang máy chỉ có một mình Chu Nặc, đến tầng một thì cửa thang máy mở ra, bên ngoài là Tần Kiền mặc một thân tây trang giày da, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng.
Bốp...
Chu Nặc nghe được thanh âm vả mặt, sau đó mặt không một giọt máu ra khỏi thang máy, nhưng một màn này lại biến thành cảnh quay chậm, không ngừng tuần hoàn trong đầu Chu Nặc, hiệu quả thật không tưởng tượng nổi!
Khi gặp thoáng qua, Tần Kiền ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô, thanh nhã giống con người cô vậy. Lúc này, khi Chu Nặc rời khỏi thang máy, anh vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, trong ý thức của Tần Kiền toát ra một ý niệm mơ hồ, cảm thấy nữ hài này thực thích hợp với mình, sau đó lại lắc đầu, ngẫu nhiên gặp một lần mà thôi, nào có thể xác định đối phương có thân phận gì.
Chu Nặc đi ra khỏi cổng bệnh viện mới dám há miệng thở dốc, sờ khuôn mặt đang nóng lên, may là không để cho người khác thấy một màn này. Vị này chính là anh trai trên danh nghĩa của cô trong tương lai, ngày sau phải trốn đi thật xa, cho dù đẹp thì cũng không thể ăn!